0
"Thật đúng là hoang vu a." Nói lời này chính là một nữ tử trẻ tuổi, chí ít nhìn từ bên ngoài thì bộ dáng của nàng chỉ chừng hai mươi. Mắt hạnh mày ngài, môi hồng răng trắng, không nói đẹp như tiên nữ nhưng nàng cũng có mị lực riêng biệt.
Nàng đứng trên một con bạch sắc Trường Bột Điểu, dừng ở trên không Thương Ngô thành, xuyên thấu qua sương mù quan sát phía dưới, "Thật không biết tỷ tỷ vì sao lại muốn gả cho người ở loại địa phương này, bản thân xông họa còn để cho ta đến giải quyết tốt hậu quả, quả thật chưa thấy qua tỷ tỷ nào như thế. Tỷ tỷ của những người khác thì ai từng người cũng là để muội muội hưởng phúc, nàng ngược lại tốt, để muội muội làm trâu làm ngựa."
"Ai, thật không biết nên làm gì, phải ở lại đây một năm a." Càng xem Thương Ngô thành này, nàng càng cảm thấy khó chịu.
Để nàng chờ ở đây, giống như chim muốn bay bỗng nhiên bị bẻ gãy cánh vậy. Bên ngoài khôn cùng thiên địa đợi nàng đi xông đâu... Nhưng bây giờ, lại phải chùi mông cho tỷ tỷ, ở lại đây một năm.
Lại ngưng mắt nhìn xuống, một cái khí tức không kém lập tức bị nàng bắt được.
Một tu sĩ Trấn Nhạc hạ cảnh.
"Hửm?" Một tòa thành nho nhỏ như thế, vậy mà tồn tại Trấn Nhạc cảnh, có chút quá giả đi.
Trấn Nhạc cảnh, ở Thiên Địa hồ cũng không có nhiều.
Hơn nữa từng người cũng là cường hào một phương, chỉ riêng danh hiệu đã có thể trấn áp một phương thiên địa. Nàng mặc dù không biết Thiên Địa hồ rốt cục có bao nhiêu Trấn Nhạc cảnh, thế nhưng nàng hiểu rõ Thiên Địa hồ không có bao nhiêu Trấn Nhạc cảnh.
Hiện tại, vậy mà có Trấn Nhạc cảnh đang đến gần Bất Hủ tông, thật đúng là có gì đó quái lạ a.
Hẳn là tỷ tỷ lưu lại bảo bối gì cho con của mình, bây giờ bị phát hiện rồi?
Căn cứ miêu tả đơn giản nghe được từ lão tỷ, nàng hạ ngay xuống dưới Vân Lam sơn, sau đó trông thấy Ôn Bình đứng ở dưới chân núi, "Thiếu niên hộ tông này quả thật ngốc hết chỗ chê, Trấn Nhạc cảnh đến, hắn còn đứng ở đó, cái gì cũng không biết."
"Được rồi, đã đáp ứng tỷ tỷ ở lại đây một năm, vậy tiện tay cứu tiểu tử này đi, xem như nhập đội." Thuận tay g·iết một cái Trấn Nhạc cảnh, Bất Hủ tông kia khẳng cúng bái coi nàng như tổ tiên.
Ở lại một năm, nàng chỉ hi vọng một năm này an nhàn dễ chịu một chút, tốt nhất cái gì cũng không cần làm, chỉ dùng cảnh giới tựu có thể che chở được nhi tử đáng thương mà tỷ tỷ để lại ở Bất Hủ tông kia.
...
Nhìn xem cường giả Trấn Nhạc cảnh càng ngày càng gần, Ôn Bình không nói hai lời trực tiếp để hệ thống đưa ra tư liệu giản đơn của đối phương.
"Dương Tất, Trấn Nhạc hạ cảnh, người của Long Thần môn..." Trong lòng yên lặng nói nhỏ, trên mặt Ôn Bình lộ ra một phần khó chịu. Quả nhiên, giống như hắn suy đoán, Long Thần môn kia kẻ đến không thiện.
Khai ra giá cao 2000 viên bạch tinh mua một cái nhị tinh Tuyền Qua Đồ, hơn nữa không phải là tấm Tuyền Qua Đồ đầu tiên mang ý nghĩa lịch sử kia. Loại đồ đần này thật không phải nhiều, người càng mạnh càng không thể nào là loại đồ đần này.
Tứ tinh tông môn, cao tầng ai không phải sống một hai trăm năm, làm sao lại không giữ được bình tĩnh như thế, muốn có ngay lập tức Tuyền Qua Đồ. Mua trên đấu giá hội, trễ hơn mười ngày như thế, lại có thể tiện nghi mấy trăm bạch tinh, loại chuyện tốt này bọn họ căn bản không có cân nhắc.
Bạch tinh nhiều phỏng tay?
Không, là có mục đích khác.
"May mắn vừa mới c·ướp được 900 viên bạch tinh, tăng thêm thu nhập mấy hôm nay, tổng cộng là 1200 viên bạch tinh. Tặng ngươi ba pháo cũng không mất mát quá lớn. . . Ngươi nếu có thể bất tử, ta tuyệt đối không gọi giao long ra." Ôn Bình đã ở trong lòng lặng yên hô hệ thống.
Bên trên Nhiễu sơn, phi chu đã chậm rãi dâng lên từ trong lòng đất.
Nếu như không phải một lần chỉ có thể mở ba pháo, hắn dự định tặng sáu pháo cho tiểu tặc Trấn Nhạc cảnh này.
Đúng lúc này, một đạo bạch mang bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, thanh thế to lớn trực tiếp ập xuống trong rừng rậm ngoài Vân Lam sơn. Chỗ đập ngay trung tâm, dĩ nhiên chính là Phương Tất lén lút đến kia.
Ầm!
Kèm theo là một t·iếng n·ổ lớn, Ôn Bình ngây ngẩn cả người.
"Chuyện gì xảy ra?"
Ôn Bình căn bản không có kịp phản ứng chuyện gì phát sinh, lập tức không có để phi chu tiếp tục lên không, nhưng Bạo Viêm Truy Tinh Pháo xuất hiện trên boong tàu vẫn tùy thời chờ lệnh, chuẩn bị bảo hộ hắn.
Khi khí lãng biến mất, cảnh tượng trong rừng rốt cục cũng rõ ràng.
Vậy mà là một nữ tử đứng ở đó, bên cạnh là một con bạch sắc quái điểu cổ dài, mà ở dưới chân nàng lại chính là tên Trấn Nhạc cảnh Phương Tất kia. Dưới ánh mặt trời, nàng giống như là một nữ thần mặt trời, khí khái anh hùng bức người.
"Ai!"
Dương Tất lập tức giận dữ, một tay trực tiếp chụp lên sau lưng chân nữ tử giẫm lên hắn.
"Còn muốn động?"
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Ba tiếng mạch môn mở ra theo đó vang lên, hồng sắc mạch môn kia trong khoảnh khắc liền biến cây cối chung quanh trở nên ỉu xìu. Nữ tử cười lạnh một tiếng, "Lén lút làm chuyện xấu, còn dám động?"
Trấn Nhạc hạ cảnh mà thôi, nàng căn bản xem thường.
Nương theo mạch môn vừa mở, Dương Tất sắc mặt lập tức biến đổi, tay im bặt mà dừng, "Tiền bối, không biết ta đắc tội ngài chỗ nào?"
Dương Tất căn bản không dám đánh mở mạch môn, bởi vì mặc kệ có mở ra hay không thì kết quả cũng như nhau. Thực lực của hai người chênh lệch quá lớn, trên chiến trường thực lực hai bên cách quá xa chẳng khác gì đơn phương ngược sát, hắn không dám làm gì cả.
"Ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần biết tiếp theo ngươi sẽ c·hết là được rồi." Chỉ một thoáng, nữ tử trực tiếp phất tay, phóng ra mười mấy cây châm dài màu hồng không biết tên, lít nha lít nhít toàn bộ phóng đến phía Dương Tất.
"Không!"
Dương Tất lập tức tựu muốn mở ra mạch môn, mở ra Trấn Nhạc hộ giáp, nhưng mà giờ khắc này đã muộn.
Hồng châm chui vào thân thể của hắn, nháy mắt khiến hắn căn bản là không thể hít thở, một khắc đồng hồ liền để cả người chỉ có thở ra chứ không có hít vào. Một đời Trấn Nhạc cường hào, bây giờ đã hết cách xoay chuyển,
Đến c·hết, Dương Tất cũng không nghĩ đến bản thân sẽ c·hết đi như thế.
Mạch môn không có mở ra.
Mạch thuật cũng không có phóng thích.
"Thật sự yếu ớt." Nữ tử lại khẽ vươn tay, từ trong thân thể của nàng chui ra một mảnh hồng mang, hóa thành châm nhỏ bị thu vào. Chợt liếc mắt nhìn Ôn Bình, nói, "Tiểu tử, mạng của ngươi, giữ được."
Chợt, nàng lại cười ra tiếng.
"Lại bị sợ choáng váng... Xem ra hắn căn bản chưa bao giờ trông thấy qua ba cái mạch môn." Tiểu hài đáng thương a, một mực ở lại Thương Ngô thành này làm một con ếch ngồi đáy giếng, không biết thế giới bên ngoài rộng lớn đến bao nhiêu.
"Tiểu tử, nói cho tông chủ của các ngươi... Người này là cường giả Trấn Nhạc cảnh, cũng chính là trên Thông Huyền cảnh, cảnh giới còn phải ở trên nữa." Sợ thiếu niên ở trước mắt không hiểu, nữ tử lại giải thích lần nữa.
"Tông chủ các ngươi đâu?"
"Để hắn ra đón tiếp ta... Ta thật chỉ muốn kiếm một chỗ tu hành, Bất Hủ tông các ngươi cũng không tệ, cho nên ta dự định gia nhập tông môn của các ngươi. Nói cho ngươi biết, ta gia nhập tông môn các ngươi, về sau ai cũng không khi dễ các ngươi được. Toàn bộ Đông hồ... Các ngươi lớn nhất." Nàng cảm thấy vẫn là không nên nói to chuyện ra.
Nói to chuyện ra, tiểu tử này nghe cũng không hiểu.
"Cảnh giới của ta không cao, cũng là Trấn Nhạc cảnh."
"Tiểu tử, sao còn đứng chưng hửng ở đó?"
Nhìn xem nữ nhân trước mắt này, Ôn Bình trong lòng im lặng một trận, chợt để hệ thống thu lại phi chu.
"Từ đâu xuất hiện một cái con mụ điên?" Ôn Bình trong lòng âm thầm nói nhỏ một câu, trực tiếp đổi phương hướng, đi đến phía Bất Hủ tông.
Đáng tiếc a.
Người xinh đẹp, lại điên rồi.
Bằng không lại có thể giả cho một gia đình khá giả.
Nữ tử chau mày, giận quát Ôn Bình một tiếng, "Tiểu tử, ta cứu mạng của ngươi, ngươi không cảm ơn thì thôi, bảo ngươi đi gọi tông chủ các ngươi, để hắn nghênh ta nhập tông, ngươi đi đâu?"