0
Khi phi chu đi xa, tiếng ồn ào đinh tai nhức óc dần dần kết thúc, Sơn Hải thành chìm trong an tĩnh ngắn ngủi. Vô luận là ai, bây giờ đều ngắm nhìn phương hướng Thiết Sơn các. Người của tam tinh, ngụy tứ tinh thế lực đứng trên bầu trời từ đằng xa nhìn lại, bây giờ cũng không dám ở lại trên không trung, rối rít rơi xuống dưới mặt đất, cho dù là làm người vây xem thì cũng chỉ dám đứng ở những chỗ cao như thanh lâu, hoặc thanh tao lịch sự như thanh lâu.
Bọn họ nhìn xem cảnh địa bàn Thiết Sơn các tan hoang khắp nơi, sau lưng không khỏi dâng lên một tia hàn ý.
Thiết Sơn các.
Sừng sững ngàn năm ở Sơn Hải thành.
Địa vị luôn luôn bá chủ, trên trăm cái đại thế lực đều phải nhìn sắc mặc nó mà làm việc.
Cho dù là thời điểm đánh đến hung hãn nhất, Trấn Nhạc cảnh Yêu Vương đều xuất hiện, cũng chỉ là hủy cửa tông môn.
Ai sẽ nghĩ tới, địa bàn có một ngày sẽ trở thành phế tích?
"Bọn họ rốt cục là người nào a."
"Không có thế lực nào ở Huyền Sắc hồ dám ra tay không kiêng nể gì với Thiết Sơn các như thế a!"
"Bất Hủ tông!"
Bỗng nhiên một người nói lẩm bẩm.
Ánh mắt của mọi người lập tức nhìn lại phía hắn, lúc này bọn họ mới nhớ đến, lúc người kia động thủ san bằng hơn phân nửa địa bàn của Thiết Sơn các đã từng nhắc tới tên tông môn.
Nương theo thanh âm xì xầm của mọi người mà truyền ra.
Tất cả mọi người âm thầm nhớ kỹ ba chữ Bất Hủ tông này.
Không biết nó từ đâu tới đây.
Lại càng không biết bọn họ đi phương nào.
Thế nhưng tất cả mọi người đều nhớ kỹ hôm nay.
Nghe được tiếng nghị luận, lại nhìn thấy cường giả Trấn Nhạc cảnh của Bách Tông Liên Minh khoan thai tới chậm, Hô Lan ở trên một lầu cao không nhịn được cảm thán một câu, "Ôn tông chủ quả thực tàn bạo a."
Sau đó cùng Vân Hải Thương Lam liếc nhau, lòng vẫn còn sợ hãi lại thu hồi ánh mắt.
Vân Hải Thương Lam lại là chê cười nói: "Ôn tông chủ thật ra rất tốt, chỉ cần không phải địch nhân, hắn đối với ai cũng như nhau. Bởi vì không giống như nhiều người trên thế gian cho nên thoạt nhìn thì tính cách có chút cổ quái."
Việc để hắn lau mặt sàn, xác thực rất cổ quái!
Nhưng bây giờ ngẫm lại, cũng vẻn vẹn lau mặt sàn mà thôi.
...
Bây giờ, trên phi chu, Ôn Bình nhìn lướt qua Lan Bằng.
Nhìn ra Lan Bằng lo lắng.
"Lan thúc, yên tâm đi, người của Thiết Sơn các không dám giết đâu. Bọn họ có lẽ sẽ dùng chuyện này tới áp chế ta, nếu thật là như thế, ta cầu còn không được." Hắn đang lo tìm không ra tung tích của phụ thân.
Lan Bằng hiểu ra, gật đầu nói: "Ngươi bây giờ đã đứng ở một độ cao khác, Lan thúc biết nói gì cũng có thể không đúng. Ngươi đã có ý nghĩ của ngươi, vậy Lan thúc sẽ không nói."
"Ừm."
Ôn Bình khẽ gật đầu.
Cũng ngay lúc này, trước mắt đột ngột xuất hiện thanh nhiệm vụ.
1, 2, 3...
Sau đó là 1 vạn.
Tiếp theo là 10 vạn.
Lại còn đang không ngừng tăng lên.
Nhưng qua một trăm cái hô hấp, nhiệm vụ du lịch nhân số trăm vạn trong chớp mắt cũng đã đủ đầy, khoảng cách trăm vạn, cứ như thế hoàn thành.
"Không uổng công ta tự giới thiệu a."
Đánh nhau tự giới thiệu loại chuyện này thật ra là rất mất mặt.
Để người nghe được tên thế lực của mình, sau đó giật nảy cả mình, thế mới có mặt mũi.
Chỉ là vì nhiệm vụ, Ôn Bình chỉ có thể lựa chọn phương thức mất mặt.
"Hiện tại cũng chỉ thiếu tam tuyền Tuyền Qua Đồ, xem ra, sau khi cải tạo tam tuyền Tuyền Qua Đồ, có thể tự mình dùng." Không cần mượn tam tuyền Tuyền Qua Đồ đến tăng lên thanh danh Bất Hủ tông, vậy ý nghĩa của việc cải tạo tam tuyền Tuyền Qua Đồ chỉ còn dư lại một loại.
Lẩm bẩm hai câu, sau đó Ôn Bình theo bản năng nhìn sang cổ tay phải.
Nó còn thiếu khuyết một số thứ.
Do có sự tồn tại của Trường Mạch Công cho nên hắn thấy được những chủng loại dị mạch, tương tự, hiệu quả tăng phúc của Tuyền Qua Đồ cũng có tác dụng với hắn.
Sau khi sử dụng tới tam tuyền Tuyền Qua Đồ, thực lực của hắn tất nhiên tăng vọt.
Đương nhiên, thứ hắn mong đợi nhất vẫn là năng lực sau khi cải tạo.
Tuyền Qua Đồ ở cánh tay trái có được năng lực Tuyệt Đối Sát Ý, đã giúp Lang Nguyệt Kiếm của hắn có thể phá Trấn Nhạc hộ giáp, hơn nữa còn là bằng thực lực Thần Huyền hạ cảnh!
Còn đang ngây người, Dương Hề ở một bên mở miệng hỏi.
"Tông chủ, chúng ta là đi Hải Long sơn sao?"
Sau khi trông thấy sự nguy nga phồn hoa của Sơn Hải thành, lại đi ra ngoài, Dương Hề là tràn đầy ước mơ.
Hải Long sơn mà Hô Lan đại sư nhắc tới, nàng cuối cùng hiếu kỳ.
Tam tuyền Tuyền Qua thần tượng cũng ở đó, hẳn là một địa phương không tầm thường.
"Ừm."
Ôn Bình khẽ gật đầu.
Bỗng nhiên, hắn nghĩ tới một việc.
Bởi vì hệ thống bắt đầu đếm ngược số giây ở bên tai hắn, đồng thời "thiện ý" nhắc nhở.
"Lan thúc, và cả Uyển Ngôn, ở trên phi chu này có một quy củ, các ngươi phải làm một chuyện gì đó. Đây là hai chiếc khăn lau, sự sạch sẽ của phi chu trong mấy hôm nay sẽ giao cho các ngươi." Nói xong, Ôn Bình lấy khăn ra từ trong Tàng giới, "Thùng nước ở trong khoang thuyền, nếu như lại không rõ ràng thì có thể hỏi bọn Lâm Khả Vô."
Lan Bằng ngây ra một lúc.
Nhìn xem Ôn Bình đưa cho hắn khăn tay, nhướng mày, hỏi: "Ngươi nghiêm túc?"
Ôn Bình trả lời, "Lan thúc, ta giống như đang nói đùa sao?"
"Lan thúc, tông chủ đặc biệt nghiêm túc... Vân Hải thành chủ ngồi phi chu bao nhiêu ngày thì đều phải lau dọn trong ngoài phi chu bấy nhiêu ngày." Lâm Khả Vô nói tiếp, sau đó cười nhận lấy khăn tay từ trong tay Ôn Bình, rồi hỏi, "Tông chủ, ta có thể làm thay Uyển Ngôn không?"
"Đương nhiên không thể."
Nói xong, Ôn Bình liền đi vào trong khoang thuyền.
Hệ thống này thiết trí quy định quả thực khiến hắn rất khó đối mặt Lan Bằng.
Nhưng hắn không nghĩ đến, Lan Bằng khi nghe Lâm Khả Vô nói Vân Hải Thương Lam cũng phải làm việc này thì cũng bình thường trở lại.
Hắn tin tưởng Ôn Bình để hắn làm như thế không phải không có nguyên nhân.
Sau khi tiếp nhận khăn tay, Lan Bằng rất tự nhiên đi xách thùng nước, hẳn là khi hắn ở phường thị cũng từng làm qua loại việc này.
Lâm Khả Vô thì một mực đi theo bên cạnh Uyển Ngôn, mặc dù không thể làm giúp Uyển Ngôn, thế nhưng hắn một mực đưa lấy các loại đồ ăn vặt, hắn mấy ngày trước biết được muốn rời khỏi Sơn Hải thành thì cũng đã chuẩn bị xong.
Cứ như thế, phi chu một đường đi tới Hải Long sơn.
Trải qua hai ba ngày thời gian, phi chu vượt qua một mảng thủy vực rộng lớn để đi đến trên không một hoang đảo.
Không có bóng người, thế nhưng khói mù lượn lờ, từ xa nhìn lại liền như tiên cảnh nhân gian.
Hoang đảo này lớn hơn Di Thiên đảo gấp nhiều lần, người ở trên mê vụ căn bản không thể thấy cảnh tượng bên dưới bằng mắt thường được.
Khi phi chu chậm rãi đáp xuống rìa đảo, trong rừng ào ào rung động lấn át thanh âm của thủy triều dạt lên bãi cát, bãi đá ngầm ở phía sau lưng.
"Long Uyển cấm địa, cấm chỉ đi vào!"
Nương theo thanh âm này xuất hiện, một cái thanh sắc nhập người vượn giống như yêu vật từ trong rừng rậm ép ra ngoài. Ở sau lưng của nó, có một hàng hoàng sắc cốt thứ mọc theo hàng dọc, trong tay cầm một cây Lang Nha Bổng. Trừ ngoại hình cổ quái ra, nó trừng con mắt nó tự cho là rất hung ác, lộ ra một đôi sâm bạch răng nanh, nhìn đoàn người Ôn Bình.
Nhưng, cái nanh của hắn rất dễ dàng khiến người bỏ qua.
Bởi vì răng nhanh của nó không phải từ trên hướng xuống, mà là ở dưới hướng lên, hết sức đặc biệt.
"Tạc Xỉ!"
Ôn Bình liếc mắt nhận ra yêu vật này.
Bởi vì trong số những cố sự mà mẫu thân kể cho mình nghe lúc bé, Tạc Xỉ là khắc sâu nhất.
Nói một cách chính xác, nó là Yêu tộc, cũng không phải Yêu tộc.
Nửa người nửa yêu.
Có một cái ngoại hiệu cự nhân.
Dựa theo cách nói của hệ thống, nếu như thời đại trước là thời đại cự nhân, vậy thì Tạc Xỉ này là tồn tại tiếp cận Nhân tộc nhất ở thời đại trước đó.
Tạc Xỉ thành niên có thể cao trăm trượng!
Mức độ hi hữu có thể nói là giống Hắc Trạch ở dưới trướng của Xích Mục Cự Viên.
Hắc Trạch có thể ngăn cách cảm ứng giữa mạch môn cùng mạch khí.
Cho nên sự tồn tại của nó phi thường thưa thớt, rất có thể chủng tộc của nó chỉ còn dư lại một mình nó.
Hắn không biết năng lực cụ thể của Tạc Xỉ là gì, thế nhưng nó hiếm giống như Hắc Trạch.
Chỉ là không biết, nó với điện thủ, ai đặc biệt hơn, hiếm hơn.