Tiếp tục đi đến xâm nhập, Ôn Bình cảm giác như bản thân bước vào một cái thế giới khác, trong động bắt đầu xuất hiện thanh âm của gió đang gào thét, giống như vạn quỷ khóc thét. Loại cảm giác này để người không rét mà run, có cảm giác như đã kề cổ trên đoạn đầu đài, nhìn thanh đao ở trên đỉnh đầu bất cứ lúc nào cũng có thể hạ xuống khiến người rùng mình. Nếu như không phải biết thế giới này chỉ có Yêu tộc, Nhân tộc, cũng không có Quỷ tộc tồn tại, Ôn Bình thật đúng là tưởng niệm câu a di đà phật.
Khi đi đại khái nửa canh giờ, đường rốt cục trông thấy cuối cùng, bất quá phía cuối lại là một hang đá to lớn. Chung quanh hang đá đều là một đoàn hỏa diễm dường như vĩnh viễn cũng không thể dập tắt, bọn chúng chiếu sáng toàn bộ hang đá vốn đưa tay không thấy được năm ngón, cho dù gió ở trên đỉnh đầu không ngừng lướt qua bên cạnh chúng nó, vẫn như cũ không có cách rung chuyển bộ dáng của bọn chúng.
Cũng phải thiệt thòi những ngọn lửa này, Ôn Bình mới có thể thấy rõ hang đá toàn cảnh.
Rộng đoán chừng phải có trăm trượng, cao thì tầm chừng trăm thước, ở trên bốn phía vách tường của hang đá này tồn tại vết tích gió thổi qua, khe rãnh lít nha lít nhít, chắc hẳn là những mảnh đá tương đối xốp kia đều bị gió cuốn đi.
0