Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 192: Huyết mạc thiên hoa
Cổ Nguyệt lão tổ cười ha ha, triệu hồi huyết lô cổ.
Ánh mắt Phương Nguyên nghiêm túc.
Ngoại trừ cổ sư của Bạch gia, Hùng gia, lão cứ g·i·ế·t lần lượt người của Cổ Nguyệt bộ tộc, rồi dùng huyết lô cổ hút hết huyết dịch. Sau khi g·i·ế·t mấy trăm người, huyết lô cổ tứ chuyển đỏ tươi ướt át, đạt đến cực hạn.
Uy lực của trấn ma thiết tác cổ càng ngày càng yếu, sau nửa ngày, nó biến thành một cỗ huyết thủy, tiêu vong hoàn toàn.
Điều khiến cho người ta phấn chấn nhất chính là, bạch mi bị cái vòng bảo hộ này chia cắt thành hai nửa, bạch mi vỡ vụn, nhóm người Phương Nguyên, Phương Chính lại có thể giành lấy tự do của bản thân một lần nữa.
Đúng vào lúc này, phù để trừu lương cổ trên trán của lão cũng hóa thành một vũng máu, tiêu tán hoàn toàn.
- Âm dương chuyển thân cổ!
- Tất cả đều nhờ vào Cổ Nguyệt lão tổ đại nhân!
Một trận đồ sát đẫm máu bắt đầu. Cổ Nguyệt lão tổ là ngũ chuyển đỉnh phong, chân nguyên bên trong không khiếu đã khôi phục hoàn toàn. Những cổ sư này đa số là nhất chuyển, nhị chuyển, tam chuyển chỉ có số ít, làm gì là đối thủ của lão?
- Các ngươi giúp ta, chỉ có giúp ta mới có cơ hội. Nguyên thạch, ta cần một lượng lớn nguyên thạch!
Cổ sư còn lại đều chấn động.
Thiên Hạc Thượng Nhân quát to một tiếng, trên mặt toát ra vẻ khiếp sợ rõ ràng. Lão ngu ngơ một chút, ngửa mặt lên trời cười to.
Một tiếng ngâm khẽ vang, huyết mang nở rộ, bỗng nhiên khuếch đại ra, trong nháy mắt liền hình thành một vòng tròn bảo hộ.
Thiên Hạc Thượng Nhân công sát nửa ngày, không có bất kỳ hiệu quả nào. Lão ta bỗng nhiên dừng thế công lại, tỉnh táo lại.
Người đứng bên cạnh không hiểu, ý chí chiến đấu vẫn sục sôi như cũ.
- Lão tổ đại nhân ra tay, nhất định sẽ mã đáo thành công, không thể nào mà không thắng được.
Vòng bảo hộ rộng tầm sáu mét, Bạch Ngưng Băng cùng Phương Nguyên, Phương Chính, Thanh Thư và Dược Hồng đều ở bên trong, đám người Hùng Lực, Hùng Kiêu Mạn ở bên ngoài vòng bảo hộ.
- Sư đệ à, vậy ngươi sao không đánh tới đây?
Nghĩ tới đây, Thiên Hạc Thượng Nhân lúc này lấy ra hai khối Nguyên thạch, bóp ở lòng bàn tay, ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu khôi phục chân nguyên.
- Sư huynh ngươi thật là thủ đoạn, đã bị như vậy còn có thể phản kích, khiến ngươi phá được dương mi thổ khí cổ. Đáng tiếc nha, chỉ bằng khu phòng ngự này của ngươi làm sao có thể cản được ta? Cũng chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi!
Cổ Nguyệt lão tổ bên trong vòng bảo hộ, Thiên Hạc Thượng Nhân ở bên ngoài vòng bảo hộ.
- A, cái cần cuối cùng cũng có đủ!
- Ha, đây chính là lực lượng của cổ sư ngũ chuyển sao? Cường đại như vậy, ta lại còn có thể sống sót!
Nhưng mà huyết sắc cầu lại lù lù bất động, vững chắc như thường.
Phương Chính trong lòng kêu lên vui sướng.
Thời gian vừa tới, sẽ lập tức tiêu tán.
Lão vui mừng thở dài. Huyết lô cổ mở cái miệng khép kín chặt chẽ ra, phun ra một suối máu.
Cổ Nguyệt lão tổ được suối máu này tưới ướt đẫm từ đầu đến chân.
Đám người ầm ầm lui nhanh, có người kêu sợ hãi.
- Hừ hừ, kế ly gián cấp thấp như vậy còn sử dụng, không sợ người cười đến rụng răng sao!
Thi thể cổ sư run rẩy, toàn bộ huyết dịch đều bị huyết lô cổ rút ra. Sau đó thì đến hai hốc mắt trống trơn.
Tiếng cười của Cổ Nguyệt lão tổ dần trở nên bình thường, hỏa diễm thiêu đốt trong hốc mắt, thanh âm chậm rãi.
- Ta đương nhiên muốn g·i·ế·t địch, nhưng trước khi g·i·ế·t địch lại cần làm một việc.
Sắc mặt Thiên Hạc Thượng Nhân biến đổi đến nghiêm trọng, ngừng tay lại.
Nhưng cổ này chính là cổ tiêu hao, bản thân vô cùng đặc biệt. Muốn dùng nó, phải bóp nát nó.
- Cái khí tức của vòng bảo hộ này cao tới ngũ chuyển, làm sao lại giống thủy mạc thiên hoa cổ?
- C·h·ó má nói khoác không biết ngượng mồm!
Nhóm người Bạch Ngưng Băng thắc mắc.
Cổ Nguyệt lão tổ cười lớn một tiếng, tâm niệm vừa động, huyết lô cổ liền bay lên, quấn một vòng bên trên thân thể cổ sư này.
Gã cổ sư này chính là người Cổ Nguyệt bộ tộc, mang theo biểu lộ khó có thể tin được, kêu thảm một tiếng, máu phun như suối, ngửa đầu mà ngã.
- Đang có ý này!
Thủy mạc thiên hoa cổ chỉ có tứ chuyển. Một khi sử dụng, nó sẽ biến thành một lồng nước khổng lồ. Phòng ngự của lồng nước này rất tuyệt vời, thậm chí có thể ngăn cản ngũ chuyển cổ sư công phạt. Nhưng nó có một nhược điểm rất lớn, chính là không cách nào di chuyển, cũng không cách nào ngừng lại. Lồng nước ngăn cách trong ngoài, ngay cả chủ nhân của thủy mạc thiên hoa cổ cũng không thể ra vào. Rất nhiều thế lực đều sử dụng thủy mạc thiên hoa cổ để hộ thành. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cổ Nguyệt lão tổ không có trói buộc, thét dài một tiếng, thôi động huyết quỷ thi bản mệnh cổ. Lượng lớn huyết thủy tanh hôi bị hấp dẫn tới, rót vào trong cơ thể lão, một cái nháy mắt, hai tay cường kiện của lão đã mọc ra một lần nữa, móng sắc như dao.
- Để ta dạy cho ngươi biết, đây là huyết mạc thiên hoa cổ, độc nhất vô nhị, ta đã hợp luyện ra. Thủy mạc thiên hoa chỉ có tứ chuyển, có thể cản được sự công phạt của cổ ngũ chuyển. Cái cổ này của ta cao tới ngũ chuyển, so với phòng ngự của thủy mạc thiên hoa kiên cố hơn. Thủy mạc thiên hoa ngay cả chủ nhân cũng không thể ra vào, mà huyết mạc thiên hoa cổ này của ta lại có thể ra chứ không thể vào. Sư đệ, ngươi cứ chậm rãi đánh, dùng sức mà đánh. Đợi ta khôi phục tốt rồi, sẽ ra ngoài thu hoạch đầu c·h·ó của ngươi. Ha ha ha!
Mấy vị cổ sư ra tay, hoàng mang phong ấn chỉ là phong ấn cổ trùng, cũng không có chức năng phòng ngự. Sau khi bị mấy lần công kích, liền lập tức vỡ vụn, cổ trùng bị phong ấn cũng bị phá hư.
Nhóm cổ sư nhao nhao khẳng khái giúp tiền, một lượng lớn nguyên thạch được Cổ Nguyệt lão tổ đưa vào trong miệng. Ba người Phương Chính, Phương Nguyên cùng Bạch Ngưng Băng lại lạnh lùng đứng ngoài quan sát.
Sát cơ trong mắt Thiên Hạc Thượng Nhân lóe lên, vô số phi hạc tấn công đến, đồng thời trong mắt phun bắn ra bạch quang, vô số điểu sí vũ tiễn bắn đến dày đặc.
Đám người reo hò, kêu to.
Lại một ánh sáng vàng hiện lên, rơi trên mặt đất, là một con cổ có màu đỏ tươi, hơi mờ như bóng nước.
- Trời không diệt ta!
Lời ấy của Cổ Nguyệt lão tổ chính là để khích tướng lão ta, khiến lão ta không ngừng mà hao tổn chân nguyên, lãng phí vào huyết mạc thiên hoa. Cũng giống như dự liệu, màn huyết mạc thiên hoa này cùng với thủy mạc thiên hoa công dụng tương tự nhau, hợp luyện đại giới cực kỳ cao, thuộc về vật chỉ cùng được một lần, phòng ngự kiến cường vững chắc, nhưng có thời gian hạn định.
Cổ Nguyệt lão tổ ngửa đầu cười to.
Bỗng nhiên, lại có một mảng ánh sáng vàng rơi ra, rơi xuống mặt đất, hóa thành một quả cầu cực quang trắng đen xen kẽ.
- Một ngày này, giờ khắc này, ta đã vất vả mưu tính mấy trăm năm, rốt cuộc cũng đến!
Thiên Hạc Thượng Nhân nhìn thấy như vậy, trong lòng liền gấp gáp, kêu to lên.
Ngược lại là Bạch Ngưng Băng lại lạnh lùng hừ một tiếng, bởi vì hắn thấy không thể nghi ngờ chính là đã thắng chắc, lần giằng co này đã mất đi mấy phần đặc sắc, cũng làm cho trong lòng hắn cảm thấy không vui.
Phương Chính liếc hắn một cái, ra vẻ nghĩ ngợi, rất nhanh kéo theo hai người Thanh Thư, Dược Hồng đi theo phía sau.
- Sư huynh của ta, thật khó cho ngươi khi tìm được cổ tốt như vậy. Ha ha ha, ngươi thế mà còn muốn trở lại làm người, đáng tiếc, thật sự là đáng tiếc, lại bị ta phá hủy!
Cổ Nguyệt lão tổ ngửa đầu cười to.
- Cuối cùng cũng được cứu, tiếp đến tiên tổ đại phát thần uy, không còn nghi ngờ là người này sẽ thua.
Lão điên cuồng tiến đánh, thế công mạnh mẽ đến cực điểm, cổ sư bên ngoài lồng, bao gồm cả Hùng Lực, Hùng Kiêu Mạn ở trong đó đều bị bỏ mạng.
- Lão tổ, ngươi lòng lang dạ sói, nếu không có nguyên thạch của bọn ta, ngươi làm sao có thể có sức chiến đấu chứ?!
Nhưng ở bên trong huyết mạc thiên hoa lại là bình chân như vại, gió êm sóng lặng. Huyết tráo vững như thái sơn, một đám cổ sư dần dần yên lòng.
- Cái người lão tổ này cũng không phải là thứ gì tốt, mọi người cùng nhau ra tay, g·i·ế·t lão!
Thân ảnh Cổ Nguyệt lão tổ lóe lên, liền xuất hiện trước mặt người đó, giương tay lên, lập tức đem thân thể của y xé thành hai đoạn. Máu tươi dâng trào, lại bị huyết lô cổ hút hết.
Vù!
Cổ Nguyệt lão tổ lại cười ha ha.
- Ha ha, chuyện này chính là muốn lấy tính mạng của các ngươi.
Thiên Hạc Thượng Nhân tức thở hổn hển, vốn dĩ là cục diện mười phần chắc chín, không nghĩ tới lại bị Cổ Nguyệt lão tổ lật ngược tình thế, trận chiến lại lâm vào trạng thái giằng co.
- Mau mau tới đây, chém c·h·ế·t con cổ này!
- Đây là cổ gì vậy?
Thiên Hạc Thượng Nhân bị cái vòng bảo hộ này cách trở, lảo đảo đứng lên, không ngừng cười lạnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đám người vui mừng khôn xiết.
Mà màn huyết mạc thiên hoa này lại ngăn cách với bên ngoài, hình thành không gian phong bế. Chỉ có chủ nhân Cổ Nguyệt lão tổ mới có thể ra ngoài. Có điều một khi ra ngoài, nếu lão còn muốn tiến vào, vậy cũng chỉ có thể phá hủy màn huyết mạc thiên hoa này, hoặc là đợi đến khi tác dụng trong thời gian hạn định của kết thúc nó sẽ biến mất.
- Tiên tổ quả nhiên là anh hùng cái thế!
- Khẩn cầu tiên tổ ra tay, chém g·i·ế·t lão tặc này đi!
Nhóm cổ sư trốn lại trốn không thoát, chiến lại chiến không được, rất nhanh liền bị tan tác, bị Cổ Nguyệt lão tổ đánh g·i·ế·t từng người.
Lão cười ha ha, đứng lên.
- Ồn ào!
- Không ổn.
Cổ Nguyệt lão tổ mở lớn miệng đầy máu, hít sâu một cái, nguyên thạch lập tức bị hút vào trong miệng lão.
Huyết lô cổ uống no máu tươi, bên trên bộ dáng đầu lâu thủy tinh, từng cái sợi tơ huyết sắc trở nên càng thêm kiều diễm.
- Khạc khạc khạc khạc, tư chất của ta đã tăng lên, tư chất của ta thật sự đã tăng lên!
Chương 192: Huyết mạc thiên hoa
- Không biết tiên tổ muốn làm chuyện gì, nếu như đủ khả năng, chúng tôi sẽ dốc hết toàn lực để hỗ trợ tiên tổ!
- Đừng lại cho hắn nguyên thạch, các người chính là bọn ngu xuẩn! Hắn vừa khôi phục hành động thì sẽ lập tức g·i·ế·t c·h·ế·t bọn ngươi, lấy máu của các ngươi để tẩy luyện tăng tư chất của hắn. Các ngươi chính là đang tự tìm đường c·h·ế·t!
Suối máu không tanh hôi, ngược lại tản mát ra mùi thơm ngát, khiến cho người ta cảm thấy tinh thần thanh thản.
Nhưng suối màu này cũng vô cùng kỳ diệu, một giọt cũng không vẩy xuống đến mặt đất, tất cả đều bám vào bên ngoài cơ thể lão, sau đó chậm rãi thấm vào, mãi cho đến không khiếu.
Cổ Nguyệt lão tổ nhìn thấy cổ này, bỗng nhiên động tác dừng lại. Miệng máu mở ra, răng nanh nhe ra, hét lớn.
Bên trong quang cầu này, có hai con cổ trùng kì lạ xoay quanh nhau, cứ ngươi đuổi ta chạy như vậy, khiến quang cầu không ngừng chuyển động, từng tia từng tia ánh sáng len lỏi ra ngoài, khiến vô số người tò mò nhìn xem.
- Nhanh nhanh nhanh, lão tặc này kêu chúng ta không được cho, chúng ta càng phải cho nguyên thạch!
Mặc kệ là huyết lô cổ, hay là âm dương chuyển thân cổ thì đều là vật lão mưu tính gần ngàn năm. Hiện tại đều bị phong ấn mà bắt giữ, khiến cho thứ lão vất vả mưu tính dường như trở thành không có gì. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Không sai, chúng ta người nhiều lực lượng lớn... Ách!
- Tiên tổ, ngươi?!
Mấy vị cổ sư nghe vậy, lập tức tiến lên, vận dụng thủ đoạn.
Lão há miệng cắn vào, trong tiếng tạch tạch, nguyên thạch bị cắn nát, một lượng lớn chân nguyên rót vào bên trong không khiếu của lão.
Nếu là cơ thể người bình thường sẽ không chịu được nhiều chân nguyên được truyền vào như vậy, nhưng thân thể huyết quỷ thi lại cường đại chắc chắn, hoàn toàn có thể gánh vác. Bên trong không khiếu lượng chân nguyên nhanh chóng dâng lên.
Phương Nguyên nghe thấy giọng điệu này, trong lòng lập tức cảnh giác, bước chân không để lại dấu vết đi về hướng bên ngoài.
- Đây là cổ gì vậy? (đọc tại Qidian-VP.com)
Thiên Hạc Thượng Nhân cười vui vẻ sung sướng, lão ta nhìn thấy biểu hiện của Cổ Nguyệt lão tổ như thế, d·ụ·c vọng báo thù cứ vậy trở nên thỏa mãn.
Cổ Nguyệt lão tổ ngửa mặt lên trời cười to.
Cổ Nguyệt lão tổ đứng nguyên một chỗ, cúi đầu thưởng thức một lát, chợt bộc phát ra tiếng cười như điên.
Con cổ này bị phù để trừu lương cổ phong ấn lại, không thể bị Cổ Nguyệt lão tổ câu thông tâm niệm thôi dụng. Mặt ngoài cũng che một tầng ánh sáng vàng, mang theo phong ấn. Cần phải là Thiết Huyết Lãnh hoặc là vận dụng đặc thù thì cổ trùng mới có thể giải phong.
Phương Nguyên buồn bực. Hắn cũng chưa từng thấy qua cái cổ này. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Cái này lại là tứ chuyển...
Cổ Nguyệt lão tổ lại ngang nhiên động thủ.
Cổ Nguyệt lão tổ đem miệng máu răng nanh cắn đến vang lên tiếng răng rắc, lại không thể giãy dụa, không thể động đậy.
Đám người quá sợ hãi.
Cổ Nguyệt lão tổ gấp đến độ chân tay loạn xạ, liên tục gào thét, hoàn toàn thất thố.
- Cái gì?!
Cổ Nguyệt lão tổ kêu lên một tiếng, lập tức xung quanh liền có cổ sư mang nguyên thạch tới, chồng chất ở xung quanh lão.
Phốc một tiếng, lão duỗi nanh vuốt ra, lập tức xuyên qua ngực một vị cổ sư tam chuyển ở bên cạnh. Đợi khi thu chưởng, trong tay lão đã bắt được một trái tim đang nhảy nhót.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.