Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 8: Bởi vì có hảo cảm, cho nên mới đuổi g·i·ế·t

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8: Bởi vì có hảo cảm, cho nên mới đuổi g·i·ế·t


Thanh Thư và Dược Hồng nghe thấy, không khỏi hơi do dự.

Thân ảnh bốn người càng lúc càng xa bãi cát, cuối cùng biến mất trong cánh rừng âm u.

Nàng biến sắc, vừa thôi động cổ trùng phòng ngự vừa tránh né.

Mặc dù nàng nói chuyện với cái màn ảnh màu hồng gọi là Tiểu Túc, nhưng ba người lại hoàn toàn không phát giác ra. Nguyên nhân bởi vì nàng là người duy nhất có thể nhìn thấy nó, nghe thấy nó, tương tự như quan hệ giữa Phương Chính và hệ thống Thiên Ngoại Chi Ma của hắn.

Kiếm ảnh cổ là cổ trùng t·ấn c·ông, trong hàng tam chuyển được xếp vào loại ưu tú, nằm ở tốp đầu. Kết hợp với khí lực của Phương Chính, thế công tuy đơn giản nhưng tuyệt không thể xem thường.

Hắn thừa nhận, cô gái này cho người ta cảm giác rất thân thuộc, dường như đã từng quen biết từ rất lâu, khiến người ta vừa gặp là có hảo cảm ngay. Nhưng chính vì như vậy hắn mới cảnh giác. (đọc tại Qidian-VP.com)

Từ trước đến nay, hắn chưa từng có hảo cảm với bất kỳ cô gái xinh đẹp nào. Ngay cả đứng trước Bạch Ngưng Băng trong hình dạng nữ, hắn cùng lắm chỉ cảm thấy Bạch Ngưng Băng xinh đẹp, không chán ghét nhưng cũng không có yêu thích.

Nếu là nam nhân khác, chắc chắn lúc này đã động lòng, đã hướng nàng nhẹ nhàng an ủi. Ngay cả nữ nhân nhìn thấy, chắc chắn cũng sẽ thương xót không thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Xin các hạ thương xót, tiểu nữ thật sự không có ác ý, là vô ý mạo phạm.

- Đại ca, nhị tỷ, cùng ta ra tay!

Xác định tu vi của đối phương xong, Phương Chính đột nhiên lên tiếng.

- Các hạ, nghe tiểu nữ nói...

- Phòng ngự đi. Tiếp tục kế hoạch ban đầu của ngươi. Bây giờ mà thay đổi kế hoạch chính là nét bút hỏng.

Dược Hồng kinh ngạc kêu khẽ, Thanh Thư cũng giật mình không thôi, ngay cả Phương Chính cũng hơi thoáng động dung.

Nàng vẻ mặt hoảng loạn, vừa sợ hãi vừa không ngờ nhìn thiếu niên trước mặt.

Chương 8: Bởi vì có hảo cảm, cho nên mới đuổi g·i·ế·t

Phương Chính hơi cau mày, hắn cảm thấy có chút khó chịu trước ánh mắt đó. Ý niệm trong đầu hắn khẽ động, những vết mực xung quanh lập tức chuyển động, hướng về phía nàng lao tới. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô gái cả người ướt sủng, khó khăn nghiêng người tránh qua một kiếm chém xuống.

Trong khi ba người Phương Chính đang vây quanh nàng, triển khai t·ấn c·ông.

Cô gái biến sắc, vội vàng thôi động di động cổ, lùi lại tránh né. Nhưng Phương Chính cũng lập tức thôi động điện tốc cổ đuổi theo.

- Nhưng mà nam chủ này của ta cũng không nói lý lẽ quá rồi, vừa gặp đã muốn g·iết người. Ta còn chưa kịp nói gì đã ra tay rồi. Không biết cái gì gọi là thương hoa tiếc ngọc gì cả.

Bỗng lúc này, trong tai nàng vang lên tiếng hét, đồng thời, một cái màn ảnh màu hồng phấn bất chợt hiện ra.

Ban đầu chỉ có vài nét mực, nàng chỉ cần cẩn thận tránh né là được. Nhưng qua một lúc, vết mực không chỉ không biến mất, ngược lại càng tích càng nhiều, chỉ trong chốc lát xung quanh chiến trường đã bao phủ vô số kim châm cùng lưỡi đao.

Phương Chính một bên vung kiếm chém về phía nàng, trong khi tay còn lại thì nhanh chóng vẽ trên không trung. Những hình vẽ của hắn rất đơn giản, chỉ có lưỡi đao, kim châm. Nhưng nàng một giây cũng không dám xem thường những nét vẽ này.

Trong khoảnh khắc, hắn đột nhiên nhìn thấy trong mắt nàng lóe lên một ánh nhìn kỳ lạ, không kinh ngạc, không sợ hãi, không lo lắng cũng không phải là bình thản. Phương Chính nhận ra ánh mắt đó, giống với ánh mắt mấy cô bạn trong lớp khi nhìn thấy thần tượng của mình. Là ánh mắt cất chứa sự say mê.

Mà trước mặt nàng, Phương Chính sắc mặt đạm mạc, đáy mắt phẳng lặng như gương, nhưng sát khí tỏa ra lại nồng đậm vô cùng.

- Ta đã nói là không thể tiếp cận như vậy mà ngươi lại không chịu nghe. Nam chủ này không phải loại người mà ngươi ra vẻ đáng thương là có thể tiếp cận được.

Hắn thu hồi bút lông cổ cùng nghiên cổ, thôi động kiếm ảnh cổ tạo ra song kiếm, chuyển từ viễn trình sang cận chiến.

Thông thường mà nói khi cổ sư gặp người có tu vi cao hơn mình thì sẽ cảnh giác vô cùng, thậm chí là e dè. Nàng không nghĩ rõ ràng tu vi của nàng cao hơn cả ba người, vậy mà không những không làm ba người e dè, ngược lại còn đem sát ý của Phương Chính hung sôi hơn nữa.

- Các vị, xin nghe tiểu nữ nói.

Tuy nhiên, nàng cũng là cổ sư, cổ sư thì đâu chỉ biết có đứng yên chịu c·hết.

- Tam chuyển đỉnh phong! (đọc tại Qidian-VP.com)

Trước đó nói cô không nên vờ đáng thương, bây giờ lại bắt cô tiếp tục vờ đáng thương. Đây con mẹ nó là câu sau đá câu trước a.

Ít nhất Thanh Thư và Dược Hồng lúc này chính làm cảm thấy như vậy. Còn có linh hồn của Phương Chính cũng giống như vậy.

Nhưng mà ngẫm lại, nàng thấy nó nói cũng phải. Bây giờ mà thay đổi kế hoạch thì hình tượng đáng thương trước đó của nàng đi tông.

Ngược lại điện tốc cổ của Phương Chính tuy nhanh, nhưng bởi vì nhanh cho nên rất khó chuyển hướng. Phương Chính muốn chuyển hướng thông thường là dừng lại rồi lại thôi động điện tốc cổ, hoặc là lợi dụng kiếm ảnh cổ chém vào đất, mượn lực chuyển hướng.

Hắn tay trái cầm một thanh kiếm đen bóng do kiếm ảnh cổ hóa thành, tay phải cầm một cây bút lông, chính là bút lông cổ. Ngoài ra, bên thân còn có một cái nghiên mực lúc nào cũng bay theo bên cạnh, chính là nghiên cổ.

- Ngươi trước vẫn nên nhìn hoàn cảnh rồi hả nghĩ lung tung a.

Nhưng mà, Phương Chính cũng đâu phải chỉ có như vậy.

- Tiểu nữ không có ý xấu. Tiểu nữ là người g·ặp n·ạn, lạc mất tộc nhân, chỉ có thể xuôi theo dòng nước. Tiểu nữ đã trôi dạt mấy ngày rồi, vừa đói vừa sợ. Nên khi vừa nhìn thấy người tiểu nữ liền không tự chủ được đến gần. Tiểu nữ không có ý mạo phạm, càng không phải là ma đạo cổ sư. Xin các vị tin tiểu nữ.

- Chẳng lẽ nói chỉ cách biệt một tiểu cảnh giới nên không sợ? Cũng đúng, hắn nhưng là nam chủ, vượt cấp khiêu chiến không phải là không thể. Dù sao thì điểm đặc sắc của nam chủ luôn là vượt cấp khiêu chiến hoặc lâm trận đột phá mà.

Bởi vì những thứ này không đơn thuần chỉ là vết mực vẩy trên không, nó hoàn toàn có thể t·ấn c·ông. Hơn hết là thế công không chỉ sắc bén, còn rất linh động, lại kéo dài rất lâu.

Ý niệm của nàng chợt động, xung quanh liền nổi lên trận gió. Gió không lớn, nhưng hình thành một lớp khí lưu bao bọc xung quanh nàng, đem nàng bao lại chặt chẽ không một khe hở.

Cô gái nghẹn ngào nói, hốc mắt đỏ lên như sắp khóc. Nàng có vẻ ngoài xinh đẹp, mày thanh mi tú, đôi môi đỏ tươi, làn da trắng noãn, lúc này lại sắp khóc, khiến dung mạo càng thêm mỹ lệ, lại nhìn rất thương tâm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn không đuổi kịp, lập tức thôi động điện tương cổ, tạo ra hơn mười quả lôi cầu.

Nàng tức giận, trừng mắt nhìn một cái màn ảnh tinh thể lỏng màu hồng phấn trước mặt mình.

Nhưng dù vậy thì tính linh động vẫn rất hạn chế, không thể bì kịp với cổ trùng di động của nàng.

Cô gái lúc này mới hơi giật mình, giống như bừng tĩnh. Nhưng lúc này nàng đã bị bao vây, ngay cả bên trên cũng không có đường để thoát, đúng với câu có mọc cánh cũng khó thoát.

Bọn họ cũng là người lưu lạc thiên nhai, đối với lời nàng nói không khỏi đồng cảm. Hơn hết, từ lúc bắt đầu đến giờ, nàng chỉ bị động phòng bị, chưa một lần ra tay t·ấn c·ông. Điều này cho thấy nàng không hề có ý muốn làm hại ba người.

Mặt trời dần ngã về tây, ánh nắng chiều phủ xuống bãi cát, chiếu vào cánh rừng.

Nàng vội vàng nói, nhưng bị Phương Chính lạnh nhạt hét khẽ một tiếng.

Nhưng đáng tiếc là, người làm chủ tình hình lúc này nhưng là linh hồn Lạc Hành, mà hắn thì không có như vậy.

Trước đó nàng ẩn tàn khí tức, mặc dù Phương Chính biết nàng là cổ sư tam chuyển, nhưng cũng có chút bất ngờ khi nàng còn cao hơn hắn một tiểu cảnh giới. Hơn nữa, khí tức của nàng nồng đậm vô cùng, gần bằng Bạch Ngưng Băng lúc sắp tự bạo, điều này cho thấy nàng cách tứ chuyển rất gần.

Nàng trong lòng nói, bị động phòng thủ.

Thế công của hai người Thanh Thư và Dược Hồng đột nhiên giảm, làm cô gái mừng rỡ không thôi, thầm nghĩ.

Nàng cố gắng lui trốn, dưới chân quấn quanh hai vòng gió xoáy. Tốc độ không nhanh bằng điện tốc cổ của Phương Chính nhưng lại rất linh hoạt, dễ dàng chuyển hướng.

- Đánh nhau? Túc chủ ngươi còn không sợ hổng việc à. Ngươi mà đánh nhau, khẳng định một trăm phần trăm tiếp cận thất bại luôn.

- Ngon. Giờ chỉ còn lại nam chủ.

Nhưng không ngờ Phương Chính lại đột nhiên cười lạnh.

Nàng trong lòng suy tư.

- Lần này ta nghe ngươi, Tiểu Túc.

Nàng lúc này vừa cố gắng chống đỡ, vừa lớn giọng nói.

Hắn ánh mắt phẳng lặng, song kiếm hướng lớp khí lưu chém vào, lớp khí lưu ngay lập tức run lên, chân nguyên của nàng cũng theo đó giảm xuống một thành.

Màn hình màu hồng phấn đáp, làm cô gái giận đến suýt chút hét ầm lên.

- Vậy rốt cục phải làm sao hả?

Phương Chính trước nay đều dùng kiếm ảnh cổ làm động lực chuyển hướng, sát chiêu tốc kiếm của hắn cũng là dựa trên cơ sở này.

Nhưng nàng ta nào biết như vậy, Phương Chính càng đuổi g·iết, nàng lại càng thêm tha thiết cầu xin. Kết quả không những không làm hắn dừng tay, ngược lại còn đuổi theo dữ hơn.

Khu rừng rộng lớn, một mảnh hôn ám, ánh nắng xuyên qua táng cây cũng không đủ làm nó sáng hơn.

Nàng thở dài một hơi. Nói đến đánh nhau, nàng cũng không ngán. Nhưng không ngờ cái màn ảnh màu hồng kia lại lần nữa hét lên, còn muốn lớn hơn trước.

Nhưng lần này cảm giác thân thuộc vô cớ xuất hiện lại khiến hắn cảnh giác vạn phần, cho nên nàng ta càng nói, hắn lại càng muốn đem nàng chém c·hết.

Giọng nói của nàng trong trẻo, ngọt ngào. Lời nói gấp gáp nhưng cũng chứa đầy thành ý, khẳng khiết, còn có chút vang xin.

Hai người Thanh Thư, Dược Hồng nhìn thấy, vội vàng thu dọn đồ đạc rồi đuổi theo phía sau.

- Câm miệng!

Toàn bộ tranh vẽ của Phương Chính đánh tới, đều bị khí lưu ngăn cản lại.

- Biết rồi mà. Không đáng thương được thì đánh một trận vậy.

Phương Chính lúc này thu hồi kiếm ảnh cổ, tay trái nâng nghiên cổ, tay phải cầm bút lông cổ hơi giơ trước ngực, lãnh đạm đứng lặng nhìn nàng.

Cô gái nghe thấy không khỏi giật mình một cái.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 8: Bởi vì có hảo cảm, cho nên mới đuổi g·i·ế·t