Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 76: Nếu muốn bị đánh, cứ tới tìm ta!
Sa Phi cười dữ tợn, vẻ mặt cực kì đắc ý.
Bọn họ đâu thể nói là Phương Chính chê phiền nên không để ý được. Cũng đâu thể nói là tại hắn đang cần gấp một lượng lớn nguyên thạch nên mới ứng chiến. Càng không thể nói là, Phương Chính đàng xem những người khiêu chiến hắn như con cừu tới mùa lấy lông, muốn đem ra cạo sạch một lần đâu.
Lời này của Phương Chính làm cho không ít người giận sôi, có không ít người kéo đi khiêu chiến hắn.
Sa Phi nhìn xem, nhất thời biến sắc.
Phương Chính khẽ cảm thán một câu.
- Ngươi không mua cũng không sao, ta có thể đem nó bán cho Quách Thạch Thanh, tin rằng hắn ta sẽ rất vui. Dùng một vạn nguyên thạch có thể đạp lên đầu tình địch, hắn chắc cũng không có chê. Dù sao túc báo cổ muốn luyện chế cũng không có dễ, nguyên liệu luyện chế có một món chủ tài hiện nay đã tuyệt tích.
Trong lúc nhất thời, cái tên Lạc Hành nổi tiếng khắp nội thành thứ tư.
Trước khi đi khỏi diễn võ trường, Phương Chính còn tiên bố thêm một câu.
- Này, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì a? Nhanh t·ấn c·ông đi.
Phương Chính không cho ý kiến, đưa tay trái lao máu chảy ra từ tai của mình, tay phải duỗi ra, trong lòng bàn tay lóe lên ánh sáng lam nhạt.
Lại thêm một cái đánh vào má.
- Khà khà khà, Lạc Hành, từ hôm nay, ngươi không thể tiếp tục ngông cuồng nữa.
Gã thúc giục cổ trùng trong không khiếu.
Chát!
Có người cười nhạo.
Cảnh giới đại sư đương nhiên không thể đùa.
Sa Phi nghe xong, hai mắt trừng lớn. Phương Chính cũng không để ý, nói tiếp.
Roi điện đánh vào mặt đất vang lên từng tiếng trầm trọng, mặt đất b·ị đ·ánh đến mức vỡ ra, đất vụn theo chuyển động của roi văng lên từng tóe. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Lạc Hành, ngươi g·iết c·hết đệ đệ ta, hôm nay chính tay ta sẽ báo thù cho đệ đệ mình.
Sa Phi cắn răng một cái, lại lần nữa thúc giục báo âm cổ.
Phương Chính cùng người gọi là Sa Phi đang đứng đối diện nhau.
Bọn họ tới là muốn xem thi đấu chứ không phải xem Sa Phi đứng nhìn Phương Chính múa roi.
Hắn là lôi đạo đại sư, mấy thủ thuật dùng cổ trùng như vừa rồi còn không ít, đủ để hắn chơi thêm mấy trận nữa.
Phương Chính mặt không chút thay đổi, thúc giục điện tốc cổ lui lại phía sau, đồng thời ngoắc nhẹ ngón tay, toàn bộ số lôi cầu hắn thả ra trước đó lập tức chuyển hướng, bay nhanh về phía Sa Phi.
Phương Chính lại dùng chiến thuật cũ, đem lôi cầu thả ra. Điện tích cổ sau khi lên tam chuyển liền có thể dễ dàng tác động đến lôi cầu, đem chúng di chuyển theo ý nghĩ. Cho nên đối thủ của Phương Chính cũng rất khó trước tiên đem lôi cầu phá bỏ.
- Ha ha, còn không phải là hắn s·ợ c·hết, không dám tiếp chiến sao?
Sa Phi vóc người trán kiệt, lưng hùm vai gấu, cơ bắp săn chắc, làn da sậm màu, ánh sáng phản chiếu vào khiến cơ thịt của gã bóng loáng.
Phương Chính bên này liên tục vung roi, tuy lấy thế sét đánh mà quất, nhưng vẫn để Sa Phi tránh thoát trong gang tấc.
Sa Phi ngẩn người nhìn về phía Phương Chính, con ngươi lập tức co rụt lại.
Sa Phi sắc mặt dữ tợn, lập tức thúc giục báo âm cổ.
- Ta chọn túc báo cổ!
Sa Phi mặt nửa đen nửa xanh, bộ dạng vô cùng lúng túng.
Phương Chính lãnh đạm nói.
Phương Chính bình thản nhìn gã, không có phản ứng.
Sa Phi chỉ tay về phía Phương Chính cao giọng hét.
Sa Phi lắp bắp, vẻ mặt tràn đầy kinh sợ. Sa Phi có được cổ phương của túc báo cổ là do may mắn lấy được một đạo truyền thừa. Hiện tại ngoài hắn, chỉ có người giúp hắn luyện cổ mới biết cổ phương. Nhưng người này đã dùng thề độc cổ, thề sẽ không tiết lộ nội dung cổ phương ra ngoài.
- Là vậy à.
- Này ngươi không cần lo, ngươi chỉ cần nói có mua hay không là đủ. Không mua, ta liền đi tìm Quách Thạch Thanh.
Mà trong tầm nhìn của Sa Phi, roi điện trong tay Phương Chính đang bay múa, đánh về phía gã.
- Hừ, muốn tích lôi cầu dùng đại chiêu? Đừng hòng.
Cũng không để Sa Phi chờ lâu, trận đấu rất nhanh được bắt đầu.
Sa Phi sắc mặt âm trầm, bất đắc dĩ đem con cổ này giao cho Phương Chính.
Phương Chính ung dung lao xong máu chảy ra từ hai bên tai liền đem khăn tay nhét vào ngực áo, sau đó thúc giục điện lưu cổ gọi ra cái roi thứ hai.
Với lực p·há h·oại của thứ này, nếu mà đánh trúng người gã, nhất định sẽ đánh ra một v·ết t·hương sâu tới xương.
Phương Chính hơi mị mắt, vừa nghiêng người tránh qua một trảo của Sa Phi, vừa ném ra lôi cầu.
Hai chân của Sa Phi đột nhiên biến đổi, nhìn qua giống như chân báo, nhưng gã vẫn như cũ có thể đứng thẳng người.
Mà ngay lúc này, cổ sư chủ trì đã tới bên cạnh hai người, lấy đắng tấn cổ của cả hai đi chỉnh sửa.
Phương Chính đạm mạc gật đầu một cái, bộ dạng lấy lệ cho qua. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Trước đó ta mới vào, còn chưa kịp ổn định liền có người muốn lên mặt với ta. Mấy ngày tiếp theo đây ta rảnh rỗi, cho nên, ai muốn b·ị đ·ánh cứ tới tìm, ta sẽ lấy giá rẻ cho, chỉ một con cổ trùng bất kì là được.
Phương Chính đem con cổ này luyện hóa xong, nhìn Sa Phi đang ói ra một ngụm máu, mỉm cười nói.
Phương Chính vội vàng thúc giục lôi giáp cổ, nhưng sóng âm lại bỏ qua phòng ngự cơ thể, trực tiếp chấn vào tai Phương Chính.
Sa Phi vừa mới lùi lại, đột nhiên một ánh điện lóe lên, mặt gã lập tức b·ị đ·ánh nghiêng qua một bên.
Địa hình sân đấu là một mảnh thảo nguyên, mặt sân phủ đầy cỏ, gió thổi nhẹ nhàng.
Gã toàn lực thúc giục túc báo cổ, trái tránh phải né, hiểm hiểm tránh thoát từng đường roi một. Đồng thời cẩn thận quan sát Phương Chính, tìm cách tiếp cận hắn.
Sa Phi gầm lên, vội vàng trốn tránh, tốc độ của gã mau, chỉ cần không sơ ý liền không sợ b·ị đ·ánh trúng.
- Chờ đến khi có người phá được chiêu vừa rồi, ta lại dùng chiêu khác cũng không muộn.
- Khà khà, ta xem ngươi làm sao còn có thể dùng chiêu thức của mình đối phó ta.
Sóng âm lần nữa xuất hiện, lấy Sa Phi làm trùng tâm quét ra toàn bộ mặt sân.
Vù vù vù...
Sa Phi nhổ ra một ngụm máu còn đọng lại trong miệng, tức giận nói.
- Bọn ta bỏ ra nguyên thạch không phải chỉ để nhìn ngươi đứng đó.
- Đi c·hết đi!
- Dù sao ta cũng chỉ cần nguyên thạch, bán cho ai cũng là bán, mà ngươi là người quen thuộc với nó, bán cho ngươi cũng rất tiện a.
Gã không cam tâm, lại thúc giục báo âm cổ thêm ba lần, trong lúc đó lại không ngừng chạy trốn tránh né roi điện của Phương Chính đánh tới. Cuối cùng chân nguyên của gã không đủ, chỉ có thể chịu thua.
Nói ra, chắc Phương Chính b·ị đ·ánh hội đồng quá.
- Quả nhiên là báo đốm, tốc độ chạy nhanh thật.
Phương Chính trong lòng tự nói.
Phương Chính nhún vai.
- Lạc Hành này vừa đi vào nội thành thứ tư này không lâu, như thế nào lại chọc phải Sa Phi vậy?
- Hừ, một vạn nguyên thạch? Sao ngươi không đi c·ướp luôn đi?
Tiếng roi xé gió vang lên, âm thanh không lớn, nhưng cũng đủ người xung quanh nghe thấy.
Thấy Sa Phi đứng ngẩn người trong sân, bên ngoài liền tỏ ra không kiên nhẫn.
Người c·hết trong tay Phương Chính ở diễn võ trường cũng phải trên mười người, hơn nữa đánh nhanh c·hết nhanh, Phương Chính căn bản chẳng nhớ nổi những người đó là ai.
Sa Phi cười lớn, vô cùng đắc ý.
- Một vạn nguyên thạch, ta có thể bán túc báo cổ lại cho ngươi!
- Này phải nói Lạc Hành hắn ở nội thành thứ năm quá mức ngông cuồng, g·iết người như ngóe, chọc phải không ít người. Đệ đệ của Sa Phi cũng c·hết trong tay hắn, Sa Phi như thế nào lại không muốn trả thù đâu?
Chát!
Soạt.
Bốn người Phương, Thanh, Dược, Tần nhìn nhau, im lặng không nói gì.
Chương 76: Nếu muốn bị đánh, cứ tới tìm ta!
Có người vẻ mặt vui vẻ khi người gặp họa nói.
Thấy Phương Chính không có phản ứng, Sa Phi tiếp tục lớn giọng nói.
- Ngươi... ngươi làm sao biết chủ tài của túc báo cổ?
Sa Phi ngửa cổ rít gào một tiếng, một luồng sóng âm theo tiếng gào của gã lan tràn ra.
Gã đạp chân, lao vụt tới, rất nhanh đã tới bên cạnh Phương Chính.
Sa Phi sắc mặt xanh mét, nhìn Phương Chính vung roi như đang múa, không nhịn được nuốt nước bọt.
Diễn võ trường, sân đấu số mười.
Nhưng cũng không phải chỉ có vậy, đầu roi còn vươn dài ra ngoài, như muốn bắt giữ những sinh vật ở ngoài xa.
Nhưng Sa Phi lại cười đắc ý, hoàn toàn không để lôi cầu vào mắt.
Sa Phi cười khinh, giẫm chân một cái, tránh thoát toàn bộ lôi cầu, lại lần nữa chạy về trước mắt Phương Chính.
Sa Phi kêu lên, hai tay hóa thành tay báo, một trảo vỗ về phía đầu Phương Chính. (đọc tại Qidian-VP.com)
Có người vẻ mặt muốn hóng chuyện nói.
Túc báo cổ không phải cổ trùng tự nhiên mà có, mà do Sa Phi tốn rất nhiều nguyên thạch, thuê luyện cổ cổ sư của Thương gia thành luyện cho mình, là bản mệnh cổ của gã.
Phương Chính lần này cũng không có ý định g·iết người, bởi vì hắn muốn điệu thấp lại một chút, vừa hay có thể thả mồi câu dài dài.
Chát, chát, chát...
- Grào!
Phương Chính đứng thẳng ở chỗ cũ, tay trái cằm cái khăn tay lao máu chảy ra từ tai, tay phải cằm lấy một cái roi điện dài.
- Không riêng gì Sa Phi đâu, mấy ngày qua có không ít người tìm hắn khiêu chiến, hắn lại cứ im lặng không đáp, mãi đến hôm nay mới chịu ló mặt ra ngoài đồng ý.
- Grào!
Những người khiêu chiến Phương Chính đều bị hắn điều tra qua. Không chỉ cổ trùng, cách chiến đấu, còn có cả kẻ thù, bạn hữu. Cho nên, hắn biết Sa Phi có một gã tình địch, hai người này chỉ hận không thể đem đối phương giẫm đạp dưới chân.
Túc báo cổ tuy tốn của Sa Phi khá nhiều nguyên thạch, nhưng cũng chỉ có khoảng tám ngàn, Phương Chính bây giờ cư nhiên đòi một vạn, hắn hiển nhiên không chịu.
Bên ngoài sân đấu, người xem vượt quá bốn mươi người. Bọn họ vây xung quanh vòng ngoài sân, ồn ào bàn tán.
Trên ngươi gã có năm con cổ trùng, túc báo cổ, báo trảo cổ, báo âm cổ cùng với một con trị liệu cổ trùng, một con cất trữ cổ trùng. Mà năm con cổ này, căn bản không có con nào phá được lồng roi của Phương Chính.
Sa Phi cắn căn môi, cuối cùng đồng ý trả cho Phương Chính một vạn nguyên thạch. Bất quá trên người gã cũng không có đủ nguyên thạch trả ngay, Phương Chính liền để gã đặt cọc ba ngàn nguyên thạch đổi lại nửa ngày. Sau nửa ngày, nếu gã không trả đủ, vậy thì đừng mong lấy lại túc báo cổ cùng tiền đặt cọc.
Gã nhất thời ngây ngốc, còn chưa kịp phản ứng, ánh điện lần thứ hai đã hiện lên.
Trong sân đấu lúc này.
Phương Chính lại nói với Sa Phi (đọc tại Qidian-VP.com)
Toàn bộ lôi cầu trên sân, chỉ cần bị sóng âm quét qua đều tự động p·hát n·ổ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Để trả thù Phương Chính, gã đã nghe ngóng qua tin tức của hắn, biết rất rõ chiến lược của Phương Chính toàn xem ở lôi cầu. Nếu không có lôi cầu, chiêu thức của Phương Chính lập tức phế.
Đương nhiên mỗi ngày Phương Chính chỉ có thể đánh một trận, vì vậy sẽ chỉ chọn một người. Bọn họ rõ ràng biết việc này, thế mà cả đám vẫn là xua như xua vịt, xếp hàng chờ đợi có cơ hội đạp lên đầu hắn một cước.
- Khốn kiếp!
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng hối thúc.
Hai cái roi điện bị Phương Chính vung lên.
Nếu làm quá nổi trội, vạn nhất mấy con cá béo bỏ trốn hết, thế là hắn thiệt thòi to. Hơn nữa, Phương Chính cũng không muốn đem hết con bài của mình ra ngoài.
Có người không hiểu hỏi.
Bây giờ Sa Phi có nói Phương Chính g·iết vợ diệt con của gã, Phương Chính cũng không dám chắc mình có làm hay không nữa kìa. Cho nên cách tốt nhất là không nói gì cả.
- Lạc Hành, ngươi quá mức ngông cuồng, ngươi cho rằng sẽ không ai có thể đối phó ngươi. Không ngại nói cho ngươi biết, ta đã có cách phá giải tuyệt chiêu của ngươi rồi.
Sa Phi khịt mũi một cái, lập tức kéo ra khoảng cách với Phương Chính. Gã đây là đang đề phòng Phương Chính gọi ra kiếm ảnh cổ, lại dùng điện tốc cổ chớp mắt chém đầu mình.
- Đúng đấy, đứng có đứng ngốc ở đó, nhanh t·ấn c·ông đi.
Hai chân của hắn biến thành chân báo, tốc độ chạy cực mau, có thể ngăn chặn Phương Chính lợi dụng lôi cầu di chuyển cực tốc.
Roi điện bay múa như hai sợi lụa màu lam, lại uốn lượn như hai con rắn độc đang tìm cách bắt mồi.
Phương Chính rên khẽ một tiếng, hai tai bị chấn đến chảy máu.
Cùng lúc đó, tốc độ vung roi của Phương Chính lại đột nhiên nhanh hơn.
Lúc này nhìn vào, chỉ thấy xung quanh Phương Chính lượn lờ vô số tia điện, những tia điện này bao bọc lấy xung quanh hắn, chỉ cần có thứ gì đó tiếp cận, liền sẽ bị những tia điện này cắt xé.
Chỉ bằng hai cái roi cùng với chuyển động tay với tốc độ cao, Phương Chính lại làm ra công phòng nhất thể, khiến Sa Phi không có cách nào với Phương Chính.
Sa Phi nhất thời bị chọc tới hai mắt hứng hực lửa giận. Chỉ hận hiện tại không thể lập tức tát cho Phương Chính vài bạt tay.
Sóng âm Sa Phi tạo ra, phút chốc bị tiếng roi xé gió ngăn cản, vô cùng miễn cưỡng vượt qua. Nhưng đợi nó đi tới được chỗ Phương Chính, lực chấn động đã không còn đủ g·ây t·hương t·ích cho hắn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.