Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 81: Thật ra Phương Chính bị bệnh
- Túc chủ, ngươi muốn biết cái gì? (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiểu Túc im lặng một chút, màn ảnh liền hiện lên một cái bóng đèn.
Phương Niệm Dung trước đây từng nhìn thấy Bạch Ngưng Băng một lần.
Thời điểm đó Bạch Ngưng Băng còn là nam nhân, là một nam nhân đẹp trai, lạnh nhạt và cao ngạo.
- Con người có ba loại tình cảm lớn là tình thân, tình bạn, tình yêu. Lạc Thanh và Lạc Hồng chính là tình thân, Tần Phong là tình bạn. Từ đó có thể thấy, Phương Chính đang muốn từ họ để cảm nhận cảm xúc của chính mình. Mà ta, hắn giữ lại chính là muốn để thử cái gọi là tình yêu.
Mà Phương Niệm Dung, thậm chí một phần năm của điều kiện còn chưa đạt được, nói gì tới lúc đạt đủ điều kiện đâu.
- Làm cái gì?
Bất quá, Tiểu Túc cũng cảm thấy may mắn khi túc chủ của mình không phải là Phương Chính. Bởi vì Phương Chính quá mức đề phòng hệ thống, Tiểu Thiên cũng vì vậy mà ăn không ít khổ.
Tiểu Túc nhìn nàng một chút, lại nói.
- Đột nhiên cảm thấy nam chủ thật đáng thương.
Cũng giống như việc Phương Nguyên dùng âm dương chuyển thân cổ lên người Bạch Ngưng Băng, Phương Chính biết nên Tiểu Thiên rất thoải mái nói ra, mà Phương Niệm Dung không biết, vì vậy Tiểu Túc bị cấm tiếc lộ.
Tiểu Túc nói, nó cảm thấy cũng nên đem việc này chia sẻ cho Tiểu Thiên một chút. Nếu Tiểu Thiên đem việc này nói với Phương Chính, Phương Chính sẽ tự động tìm hiểu về chính bản thân mình nhiều hơn. Vậy đối với Phương Niệm Dung cũng liền có lợi, và nó cũng sẽ có lợi theo.
- Ta đột nhiên cảm thấy ngưỡng mộ Tiểu Thiên, túc chủ của hắn vì sao lại lợi hại như vậy nhỉ, giúp hắn tự do, cũng giúp hắn không ngừng mạnh lên. Mà ta đây, hai...
Cảm xúc của Phương Chính vô cùng tỉnh lặng, phẳng lặng như mặt gương. Trừ phi hắn gặp được việc gì đó khiến hắn kích động tột độ mới cơ mai làm cảm xúc của hắn dao động.
Phương Niệm Dung ngồi trong phòng, nhìn ngọn nến đang nhẹ nhàng lắc lư, gọi hệ thống của mình ra.
- Tiểu Túc, ta có việc cần hỏi ngươi! (đọc tại Qidian-VP.com)
Phương Niệm Dung lúc này nói, nhìn Tiểu Túc cười như không cười hỏi.
Phương Chính đã từng xem qua, phần thưởng của thành tựu chỉ dành cho cổ tiên, nghĩa là ít nhất phải tới lục chuyển mới dùng được. Nhưng bởi vì hắn đạt đủ điều kiện, làm cho chức năng này trước tiên mở ra.
- Nếu tính luôn túc chủ, bên cạnh Phương Chính chỉ có bốn người, trường hợp còn khá đặc biệt...
Chương 81: Thật ra Phương Chính bị bệnh
Nó còn cho là Phương Niệm Dung đã biết thân phận người đào thoát khỏi số mệnh của Thanh Thư và Dược Hồng, thân phận thiên ngoại chi ma của Tần Phong. Có đ·ánh c·hết nó cũng không ngờ cái Phương Niệm Dung nghĩ chỉ được có như vậy.
Nó lúc này thật muốn hét to mắng Phương Niệm Dung "ngươi là đồ con lợn, thậm chí so sánh với lợn là đang nhục mạ trí thông minh của loài lợn".
Tiểu Thiên cũng phải chịu quy tắc giống như vậy, nhưng Tiểu Thiên có thể tự do nói tới, bởi vì túc chủ của nó là Phương Chính tự mình biết việc này. Phương Chính biết bí mật này, cho nên đó không còn là bí mật.
Cho nên nói, trên đời không có cái gì là hoàn hảo cả, được cái này tất mất cái kia. Cho nên, phàm là sinh vật sống, biết hài lòng với chính mình thì sẽ hạnh phúc thôi.
Những câu hỏi này, hoặc nhiều hoặc ít có thể chỉ đến bí mật Phương Nguyên trùng sinh. Cho nên liền bị cấm.
Thậm chí hiện tại cũng vậy, Phương Niệm Dung mặc dù cảm thấy tâm tình thật không xong, vò đầu bức tai, nhưng căn bản không dám kêu ra tiếng. Nguyên nhân ở chỗ, phòng thuê của Phương Chính cặp vách với phòng thuê của nàng.
- Quá lố?
- Ngươi chẳng phải cũng đã thấy rồi sao? Cảm xúc của Phương Chính cực kì trầm ổn, rất khó dao động, bởi vì chính hắn cũng không cảm nhận được cảm xúc của chính mình. Mà đã không cảm nhận được cảm xúc của mình, hắn lại càng không thể cảm nhận được cảm xúc của người khác. Nên nếu ta phớt lờ hắn, vậy hắn cũng liền chẳng để ý đến ta. Chỉ có thể không ngừng quấn lấy, hỏi về cảm xúc của hắn, cố gắng ép hắn đi cảm nhận cảm xúc của chính mình. Như vậy mới có thể làm Phương Chính động chân tâm.
Tiểu Túc đang đăm chiêu tự suy nghĩ, Phương Niệm Dung bên này đã bình tĩnh lại.
Phương Niệm Dung nghe xong, im lặng.
- Ta biết Phương Chính là nam chủ, ta cũng biết là ngươi đang cố công lược hắn, nhưng ta cứ cảm thấy, ngươi không phải là đang làm quá lố sao?
Phương Niệm Dung nhìn nó thật sâu, mở miệng.
Nói thật lòng là nó biết là việc gì đã xảy ra với Bạch Ngưng Băng, nhưng trên quy tắc, nó không thể nói rõ với Phương Niệm Dung.
Tiểu Túc cũng giống như Tiểu Thiên, nó có khả năng đồng bộ với thế giới này, có thể biết tất cả những bí mật có trong thế giới này từ hiện tại về quá khứ. Nhưng bởi vì có hạn chế, cho nên nó không thể nói ra được.
Nhưng bởi vì như vậy, Tiểu Túc mới thật sự phục Phương Chính. Nó biết rất rõ Phương Chính đã biết tới sự tồn tại của nó, cũng biết nó thuộc dạng hệ thống nào, biết cách nó thu thập nguyên điểm, biết cả vị trí của chính mình đối với nó và Phương Niệm Dung.
Lấy ví dụ, việc Phương Nguyên là người trùng sinh, trong người có lục chuyển xuân thu thiền là việc Tiểu Túc biết, nó cũng biết được việc này cùng lúc với Tiểu Thiên, biết ngay tại thời điểm Phương Nguyên sống lại.
Nàng có tự tin vào việc đó, tự tin đến từ nhận định của nàng về Phương Chính.
Nhưng hài lòng không có nghĩa là chấp nhận mãi hiện tại, mà là phải biết tạm hài lòng với những gì mình đang có, rồi tiếp tục phấn đấu để đạt mục tiêu cao hơn.
Mặc dù nói là Bạch Ngưng Băng thành nữ thì thật đáng tiếc, nhưng suy đi tính lại, Bạch Ngưng Băng căn bản không có liền can gì với Phương Niệm Dung cả. Phương Niệm Dung không nhận được bất cứ một nhiệm vụ nào có quan hệ với Bạch Ngưng Băng, vì vậy mặc kệ Bạch Ngưng Băng là nam hay nữ, đối với Phương Niệm Dung cũng không có vấn đề gì.
- Đơn giản mà nói, ngươi quá mức chú tâm vào suy nghĩ của Phương Chính. Ngươi quá mức để ý vào cách nhìn của Phương Chính đối với ngươi. Lấy ví dụ đi, ngươi đâu nhất thiếc phải lo lắng, để ý xem Phương Chính có nghi ngờ ngươi trong việc Phương Nguyên không biết ngươi hay không đâu. Nhưng vậy nhìn xem... có chút lố bịch.
- Lúc trong bàn ăn, Phương Nguyên giới thiệu cô gái ngồi bên cạnh là Bạch Ngưng Băng, đúng không?
Lúc trong bàn ăn, khi nghe thấy Phương Nguyên giới thiệu, Phương Niệm Dung thật sự rất kinh hãi, nếu không phải đi cùng Phương Chính cũng đã được gần một năm, học được cách kiềm chế, chỉ sợ lúc đó Phương Niệm Dung đã hét ầm lên rồi.
Mặc dù Thiên Hạc Thượng Nhân đã kể lại mọi việc với Phương Niệm Dung, nhưng lão tại thời điểm Bạch Ngưng Băng tự bạo đã tự phong bế chính mình, nên lão cũng đâu có biết Bạch Ngưng Băng đã chuyển thân thành nữ. Vì vậy mà Phương Niệm Dung cũng không biết việc này. (đọc tại Qidian-VP.com)
- A, tại sao? Anh đẹp trai của ta tại sao lại thành chị đẹp? Tại sao lại như vậy a? Ta tới thế giới này hai mươi mấy năm, Bạch Ngưng Băng là người đẹp trai nhất trong số những người ta nhìn thấy. Vì cái gì? Vì cái gì bây giờ lại là một chị đẹp ngực t·ấn c·ông mông phòng thủ? Ta không chịu, không chịu đâu! Trả anh đẹp trai lại cho ta!
- Túc chủ, vừa hay ta có việc muốn hỏi ngươi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Kỳ thực cùng là hệ thống, cả hai đều biết đến sự tồn tại của nhau. Nhưng có quy tắc là không được phép tiếc lộ đối phương cho túc chủ, thậm chí là túc chủ có biết cũng không được thừa nhận đối phương có tồn tại.
Đúng lúc này, Tiểu Túc đột nhiên lên tiếng.
Cho nên Phương Chính từng hỏi Tiểu Thiên về Tiểu Túc, nhưng Tiểu Thiên c·hết sống cũng nói là không biết, bởi vì đây là quy tắc đầu tiên, có quyền lực cao nhất trong tất cả các quy tắc.
- Trước đây là ta hiểu lầm, cho rằng Phương Chính vừa tự cao, vừa lãnh khốc, vừa ngạo mạn, nhưng sau lần ở Bạch Cốt sơn cùng lần ở Bạch Hổ sơn, ta phát hiện mình đã sai. Thật ra Phương Chính bị bệnh, một căn bệnh gọi là mất khả năng diễn đạt cảm xúc. Căn bệnh này khiến hắn gặp khó khăn trong việc nhận biết cảm xúc của bản thân, cũng rất khó đọc được cảm xúc của người khác. Cũng bởi vì không bị chi phối bởi cảm xúc, cho nên suy nghĩ của hắn rất thực tế, cụ thể và vô cùng logic.
Mà Phương Niệm Dung lúc này còn đang rất tự hào vào phân tích của chính mình, hoàn toàn không hay biết là Tiểu Túc đang nhìn nàng bằng ánh mắt xem thường.
- Thì ra là về điều này.
Tiểu Túc nhìn Phương Niệm Dung, không khỏi âm thầm thở dài.
- Đúng vậy! Chính là Bạch Ngưng Băng. Túc chủ hỏi để làm gì?
Phương Niệm Dung mỉm cười gật đầu làm Tiểu Túc cảm thấy rất vui, nhưng câu tiếp theo của Phương Niệm Dung lại làm nó lập tức tụt hết cảm xúc. Chỉ nghe Phương Niệm Dung tự tin nói.
- Trước đây người từng nói với ta, loại nam nhân cao, lãnh, ngạo như Phương Chính, cách công lược chính là càng không để ý lại càng thu hút hắn sao? Như thế nào hiện tại ngươi lại để ý hắn quá mức như vậy?
Phương Niệm Dung trong lòng kêu gào, hận không thể hắt tung cái bàn trước mặt lên.
Tiểu Túc nghe xong, không biết phải nói thế nào.
Nhưng mà, nó không thể nói, không thể gợi ý cho Phương Niệm Dung bất cứ thứ gì liên quan đến việc này, đây chính là quy tắc.
Sau đó Phương Niệm Dung để một mình Thiên Hạc Thượng Nhân ở lại, bản thân thì rời đi dạo quanh Nam Cương, tới lúc nàng quay lại lần nữa, Thanh Mao sơn đã bị băng phong.
Phương Niệm Dung tròn mắt, có chút khó hiểu. Tiểu Túc trầm ngâm một chút, nói.
Cho đến hiện tại, Tiểu Túc cùng lúc mới kết nối với Phương Niệm Dung căn bản không khác nhau bao nhiêu. Trong khi Tiểu Thiên của Phương Chính đã mở luôn những chức năng đáng lí phải chờ đến lúc Phương Chính đạt lục chuyển mới có thể mở, chính là mục thành tựu.
- Cho nên nói, muốn công lược Phương Chính, vậy chỉ cần làm cho hắn không ngừng tự hỏi cảm giác của mình là được. Rất đơn giản đúng không.
Lúc vừa gặp lại Bạch Ngưng Băng, Phương Niệm Dung cứ luôn cảm thấy Bạch Ngưng Băng trong rất quen mắt, nhưng có đ·ánh c·hết nàng cũng không ngờ cô gái xinh đẹp gọi Bạch Vân thật sự là Bạch Ngưng Băng mà nàng từng thấy.
Thậm chí, Phương Niệm Dung cũng không lo lắng Phương Chính bị Bạch Ngưng Băng thu hút. Bởi vì Phương Niệm Dung chắc chắn Phương Chính hoàn toàn không có hứng thú với Bạch Ngưng Băng.
- Đúng vậy.
- Ta con mẹ nó muốn đổi túc chủ a!
Phương Niệm Dung cuối cùng cũng hiểu hết câu hỏi của Tiểu Túc, liền không khỏi thở dài. Nàng gõ gõ mặt bàn một chút, sắp xếp lại từ ngữ, qua một lúc mới nói.
- Bất quá, ta thấy Phương Chính dường như cũng đã ý thức được vấn đề này. Bằng không với tính cách và căn bệnh đó, hắn căn bản sẽ không giữ ai lại bên cạnh. Nhưng ngươi nhìn bên cạnh Phương Chính xem, có phát hiện cái gì đặc biệt không?
Đó là lúc Phương Niệm Dung đi cùng Thiên Hạc Thượng Nhân đi tới Thanh Mao sơn. Lúc đó, cũng là thời điểm Phương Chính với Bạch Ngưng Băng xảy ra giao chiến sau khi Phương Chính lên tam chuyển. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong lúc Phương Chính đang ngồi suy nghĩ kế hoạch, phòng ở bên cạnh.
Tiểu Túc khó hiểu hỏi lại.
Còn vì sao không thể tiếc lộ, nguyên nhân cũng rất sâu xa. Nó sẽ khiến người nghe đặc ra câu hỏi, Phương Nguyên vì sao biết được âm dương chuyển thân cổ? Làm sao biết rõ Bạch Ngưng Băng khi nào và tại sao lại tự bạo? Làm sao có thể chớp mắt luyện hóa được âm dương chuyển thân cổ? Rất nhiều những câu hỏi khác.
Tiểu Túc xuất hiện, hỏi lại.
Còn Phương Niệm Dung thì sao? Nàng ta căn bản cái gì cũng không biết. Suốt ngày chỉ biết mua cổ trùng đập tu vi cùng làm phong phú cổ trùng trong tay. Rồi lại ra ngoài chọc phá, nhổ lông cừu người khác để lấy nguyên điểm.
Tiểu Túc nhìn Phương Niệm Dung bức xúc tới mặt đỏ tía tai, biết trong lòng nàng đang kêu gào cái gì, nhưng nó lại không nói gì cả.
Tiểu Túc nghe xong, lại kết hợp với những gì nhìn thấy ở Phương Chính, nó liền cảm thấy lời Phương Niệm Dung nói rất có lí.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.