Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 94: "Ca ca" thân ái, "đệ đệ" khả ái

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 94: "Ca ca" thân ái, "đệ đệ" khả ái


- Sát chiêu tên gì à? Dùng một lần, sau này không biết có dùng lại không, nên ta rất lười đặt tên, cũng không có ý định đặt tên. Nhưng nếu ngươi thích, giao cho ngươi đó, cứ tùy ý chọn.

Nhưng mà Phương Chính căn bản chỉ chấm bút một lần, còn lại là hình ảnh tự nó biến hóa, cái này thật không biết có tính là vẽ không nữa.

Phương Chính đánh một cái hắc xì, sau đó nhu nhu cái mũi của chính mình.

- Đây...

Phương Chính lắc đầu, nửa thật nửa đùa nói.

- Nguyên lại tên thật của Lạc Hành là Cổ Nguyệt Phương Nguyên. Nhưng nếu như vậy, Phương Nguyên này cùng Tiên Hạc Môn có quan hệ thế nào?

Phương Chính nghe hỏi, hơi chuyển mắt nhìn qua Thanh Thư, sau đó chỉ im lặng vẩy bút.

Phương Nguyên cũng muốn xem, Phương Chính làm sao có thể biết hết toàn bộ các hướng đi trong tất cả các kế hoạch của hắn.

Tần Phong giật mình.

- Lạc Hồng tỷ đã tỉnh, ngươi liền có thể trả lời thắc mắc của ta đi.

- Có thể bắt đầu.

Tần Phong cũng góp vui.

Nội thành thứ tư, phòng thuê.

- Đột nhiên ngứa mũi, chắc là "đệ đệ" khả ái của ta đang nhớ đến ta a.

- Sát chiêu rất khó thành lập, ta cũng đã làm qua nên biết rất rõ, nhưng ngươi làm sao lại có thể tạo ra một cái sát chiêu nhanh như vậy? Tác dụng còn rất tốt nữa chứ.

- Có thể, chỉ là trước đó cần nói trước vài việc.

Phương Chính không để ý lắm, nói.

- Chỉ là, nếu ca ca của ta cũng có thể cởi mở như Ngụy Ương đại ca đây thì thật tốt a.

Dược Hồng ở diễn võ trường, đ·ánh c·hết đối thủ, sau khi được công bố chiến thắng liền hôn mê.

Phương Chính hơi dừng lại động tác tay, chuyển mắt nhìn qua Dược Hồng, sau đó nhìn lại Thanh Thư, nói.

Bấy quá, đối với Phương Nguyên mà nói, cái này chỉ tính là ngoài ý muốn, ít nhất hắn còn có thể ứng phó.

Phương Chính nói, gọi ấm trà cổ ra, tự lấy cho mình một ly trà.

Ngụy Ương nghe vậy, trong lòng không khỏi mừng thầm. Hắn lần này mời rượu Phương Nguyên, mục đích cũng là để thăm dò việc này. Chỉ là không ngờ Phương Nguyên lại có thể "mở lòng" tâm sự với hắn.

- Cái gì mà đệ đệ khả ái? Rõ gàng là lão ca ca c·hết bầm a. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vệt mực này lơ lửng giữa không trung, bắt đầu biến hóa, từ một vệt mực biến thành một bức phát họa. Bức phát họa này lại đang không ngừng thay đổi, đem toàn bộ sự việc trong lúc Dược Hồng hôn mê lần lượt vẽ ra nhanh chóng.

Chỉ là Phương Nguyên hơi ngoài ý muốn, chính mình thật sự cũng gặp phải vấn đề y nhìn vậy. Đáng c·hết nhất là, Bạch Ngưng Băng cùng lắm chỉ nghi ngờ Phương Nguyên biết trước tương lai, mà Phương Nguyên hắn thì chắc chắn Phương Chính biết trước tương lai.

Phương Nguyên từng cảm thấy, Bạch Ngưng Băng suy nghĩ vấn đề này càng nhiều, đối với hắn càng có lợi.

Đối với cái này, Phương Nguyên đột nhiên cảm thấy chính mình đã hiểu cảm giác của Bạch Ngưng Băng.

Chương 94: "Ca ca" thân ái, "đệ đệ" khả ái

Nghi ngờ, tức là còn có một chút may mắn, có thể chính mình nghĩ nhiều thôi. Nhưng chắc chắn, vậy thì một chút may mắn cũng không còn sót lại.

Phương Niệm Dung lên tiếng.

- Phương Chính biết trước tương lai, liệu những kế hoạch của ta có bị hắn phát hiện? Mặc kệ có hay không, ta đều trước phải chuẩn bị ứng phó. Bất quá, ta vẫn là không nghĩ ra, tại sao Phương Chính lại biết được chứ?

Phương Chính nói xong, mị mắt liếc qua đám người, đồng thời nhấp một ngụm trà.

Bạch Ngưng Băng cũng gặp phải cái phiền não tương tự, nàng biết Phương Nguyên có thể biết được một số thứ của tương lai, nhưng lại không biết chính xác Phương Nguyên biết những gì? Làm sao biết? (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau khi Phương Nguyên thắng Lí Nhiên, còn cùng Lí Nhiên diễn trọn vỡ kịch đã vạch ra, Ngụy Ương liền mới Phương Nguyên đi dùng bữa.

Cho nên Phương Nguyên cũng liền mượn cơ hội này, bại lộ với Ngụy Ương về người "ca ca" thân ái của mình.

- Chúng ta trao đổi đồng giá. Các người có thể hỏi ta, nhưng ai hỏi ta một câu, ta sẽ hỏi lại người đó một câu. Nếu trường hợp ta không thể trả lời, các người có quyền không thể trả lời ta số câu tương ứng. Thế nào, chơi chứ?

Phương Nguyên làm bộ cười khổ, gật đầu.

Dược Hồng đã tỉnh lại, lúc này quan tâm hỏi Phương Chính.

- Bây giờ tới câu hỏi của Tiêu Viêm, còn có Phương Niệm Dung. Đáp án cho cả hai rất đơn giản, cảnh giới lưu phái. Chỉ vậy thôi.

Ngụy Ương không khỏi nghĩ, chẳng lẽ chính mình có hiểu lầm, "ca ca" của Phương Nguyên đ·ã c·hết ở Thanh Mao sơn, cho nên Phương Nguyên mới không nói gì trước đây.

Cách ngăn chặn cũng rất đơn giản, khiến người ta không thể nghi ngờ hắn là Phương Chính, dù cho có cái gì diễn ra.

- Ngụy Ương đại ca đừng hiểu lầm. Kì thực ca ca của ta vẫn còn sống a. Nhưng mà người ca ca này của ta tính cách cổ quái, không ai biết hắn đang nghĩ cái gì. Thích nhất là lẫn tránh, che giấu thân phận, ngay cả người đệ đệ là ta đây, muốn gặp hắn còn khó.

Hắn tự nhận chính mình là huynh trưởng, nhưng muội muội b·ị t·hương, lại chỉ có thể bất lực đứng nhìn, cảm giác đó rất khó chịu, giống như lúc ở Thanh Mao sơn, chỉ có thể nhìn tộc nhân bị g·iết c·hết, bị lấy máu.

- Câu hỏi của nhị tỷ như vậy là xong. Tới của Tần Phong đi.

Nàng lúc đó tuy b·ị t·hương nặng, nhưng trên người chỉ có hai cánh tay là kết băng, trong nhẹ hơn lúc Phương Chính trở về rất nhiều.

- Ta sẽ trả lời năm câu này trước, và sẽ bắt đầu từ câu dễ nhất.

- Còn ta? Ách, vậy cho ta hỏi, trong lúc ta hôn mê đã xảy ra việc gì?

- Phương Chính lão đệ, ngươi còn có ca ca sao? Thật làm lão ca ta bất ngờ a.

Ngụy Ương nghe đến đây, toàn bộ nghi ngờ trước đó đã chuyển thành khẳng định.

Đây đúng thật là nói cũng như không.

- Vậy ta cũng hỏi, Lạc Hành, ngươi làm sao vừa gặp đã nhận ra nhiệt lượng cổ, còn vận dụng được nó vào sát chiêu?

Phương Chính nói, tay trái cằm tách trà, tay phải vung lên, gọi ra bút lông cổ, đồng thời từ trong không khiếu của hắn còn bay ra một cái quyển trục. Quyển trục này bay ra ngoài, lơ lửng trước mặt Phương Chính, mở ra sẵn một đoạn.

- Ngụy Ương đại ca, thật lòng nói, nhìn ngươi, ta lại nhớ đến ca ca của mình a.

- Hả?!

- Ách!

Phương Niệm Dung, Tiêu Viêm trợn tròn mắt.

Bộ dạng của Phương Chính bây giờ, như muốn nói với năm người "ta chuẩn bị xong rồi, hỏi đi, ta viết lại" vậy.

- Vậy được rồi, các người hỏi đi, hỏi xong rồi thì ta tập trung lại trả lời một lượt luôn. Dù gì khả năng cao là đáp án cũng tương tự nhau thôi.

Phương Chính cười cười, quay lại nhìn Thanh Thư, nói tiếp.

Mà Phương Nguyên bên đây lại đang cười lạnh trong lòng.

Phương Chính tìm Ngụy Ương, Phương Chính biết trước tương lai, Phương Nguyên liền biết Phương Chính đang muốn Ngụy Ương nghi ngờ thân phận của bản thân.

Phương Chính liền khẽ vẩy đầu bút về phía Thanh Thư, một giọt mực từ mũi bút văng lên, bay vào giữa mi tâm của Thanh Thư.

- Ta và ca ca là song sinh, hắn gọi Cổ Nguyệt Phương Nguyên!

- Còn câu hỏi của huynh, đáp án chỉ có bốn từ, đạo ngân bài xích. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong phút chốc, giọt mực ở chỗ mi tâm của Thanh Thư lóe lên ánh sáng màu xám bạc, đợi đến khi Thanh Thư hồi tưởng xong, giọt mực liền rời đi, bay lại tay Phương Chính.

Thanh Thư không hiểu gì, nhưng cũng gật đầu.

- Lạc Hành, ta thắc mắc, tại sao chúng ta dùng rất nhiều cổ trùng trị liệu nhưng v·ết t·hương của Lạc Hồng chỉ càng thêm nghiêm trọng mà không thuyên giảm?

- Lạc Hành, đệ bị ốm sao?

Ngụy Ương nghe đến đây, trong lòng không khỏi hiện lên bóng dáng của Phương Chính. Đến thời điểm này, hắn đã có chín phần nắm chắc suy nghĩ trước đó của mình. Nhưng hắn còn chưa dám khẳng định, cho nên lại nói bóng nói gió một chút, cuối cùng Phương Nguyên là "không cố ý" nói.

Từ Thanh Mao sơn đi ra, Cổ Nguyệt bộ tộc chỉ còn lại bốn người. Ngoài Phương Nguyên ra, Phương Chính cùng Dược Hồng đối với Thanh Thư mà nói chính là người thân duy nhất.

Thanh Thư lại luôn canh cánh việc này. Nói thật, nhìn Dược Hồng c·hết dần c·hết mòn, trong lòng hắn cảm thấy rất là khó chịu.

Mặc dù Phương Nguyên tạm thời chưa có xác định được Phương Chính có phải đang muốn làm thân phận thật của Phương Nguyên bại lộ hay không, nhưng cẩn tất vô ưu, Phương Nguyên cần phải trước tiên ngăn chặn việc này.

Phương Chính biết cảm giác của mấy người này, nhưng hắn sẽ không chủ động nói, mà sẽ chờ bọn họ hỏi, nhất là Phương Niệm Dung, hỏi hắn càng nhiều, hắn có thể hỏi lại càng nhiều.

Cả hai truyện trò vui vẻ, thắt chặt tình giao hảo.

Thanh Thư và Dược Hồng gật đầu đã hiểu. Tần Phong và Tiêu Viêm khẽ lắc đầu cảm thán. Phương Niệm Dung lại âm thầm ném cho Phương Chính ánh mắt xem thường.

Năm người Phương, Thanh, Dược, Tần, Tiêu nhìn nhau, sau đó nhìn lại Phương Chính, điểm một cái gật đầu.

Phương Nguyên và Ngụy Ương đang cùng nhau ăn uống, trò chuyện vui vẻ.

---

- Vậy ta hỏi trước.

Thủ đoạn này của Phương Chính, quả thật là khiến năm người không biết nên nói cái gì.

Người ta tính toán sát chiêu, còn phải là tính tháng tính năm, làm ra một cái sát chiêu đủ để họ tự hào một đoàn thời gian dài.

Đây chính là điều Phương Nguyên nghĩ mãi cũng chưa có ra.

Dược Hồng lúc này có chút lúng túng, chình mình vừa mới tỉnh lại, cái gì cũng chưa biết, lại cứ như vậy bị kéo vào chơi trò hỏi đáp.

Phương Chính gật gù, vừa nhăm nhi ly trà, vừa vẩy bút.

Tiêu Viêm cũng đang rất tò mó vấn đề này.

Phương Chính biết trước tương lai thì sao? Biết trước kế hoạch của Phương Nguyên thì sao? Phương Nguyên cũng đâu phải lại người chỉ chuẩn bị cho mình một kế hoạch thôi đâu.

Sau đó đám người Phương Niệm Dung đưa nàng về phòng thuê, trên đường trở về, băng trên người Dược Hồng bắt đầu lan ra.

Nội thành thứ ba, tửu lâu.

Ngụy Ương trong lòng không khỏi nghi hoặc.

Đến bước này, chính là xem giữa Phương Nguyên và Phương Chính, ai có thể nhanh chí hơn trong việc đối phó đối phương.

Để làm được như vậy, vậy phải đem cái tên "Phương Nguyên" chụp lên đầu Phương Chính. Cứ như vậy sau này Phương Chính có bại lộ gương mặt thật, người ta vẫn sẽ cho rằng hắn là "Phương Nguyên".

Phương Chính nói, đem chân nguyên bao phủ lên giọt mực vừa lấy từ chỗ Thanh Thư về, sau đó dùng bút lông cổ, kéo giọt mực này ra thành một vệt mực.

- Ta cũng hỏi, Lạc Hành, sát chiêu này của ngươi tên là gì?

Dùng tranh kể truyện không lời, đồi với hai người Phương Niệm Dung, Tần Phong không xa lạ gì. Dùng tranh thể hiện sự vật hiện tượng, Thanh Thư, Dược Hồng Tiêu Viêm cũng quen thuộc.

Nàng trong lòng hừ lạnh, nhưng ngoài mặt cũng chẳng thèm để ý lắm, nói.

Phương Chính nói, Thanh Thư liền nhắm mắt hồi tưởng lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong lúc không biết phải làm sao, Phương Chính liền về tới, sau đó thì chính là cảnh Phương Chính lập sát chiêu, chữa trị cứu người. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngụy Ương nhìn bộ dạng cười khổ của Phương Nguyên, có chút chọt dạ nói, nhưng nói một nửa, lại nói không ra lời.

Nhưng mà Phương Chính lại cho bọn họ cảm giác, chỉ cần hắn muốn, liền có thể tùy thời làm ra một cái sát chiêu. Cảm giác như, sát chiêu đối với Phương Chính chẳng khắc nào là rau cải trắng, bán đầy đường đầu đất vậy.

- Xem bộ dạng của Phương Chính lão đệ, ca ca này của ngươi chẳng lẽ đã...

- Đại ca, ta cần huynh giúp một chút. Huynh chỉ cần nhớ lại những gì xảy ra trong lúc nhị tỷ hôn mê là được. Khi ta nói bắt đầu liền làm.

Ngụy Ương giả vờ kinh ngạc, nói.

Bốn người Phương, Thanh, Tần, Tiêu lo quá mất khôn, bắt đầu tiến hành trị liệu. Nhưng mà cổ trùng trị liệu của Thanh Thư và Tần Phong đối với v·ết t·hương của Dược Hồng vô dụng. Phương Niệm Dung dùng nhiều loại cổ trùng khác nhau, thuộc nhiều lưu phái khác nhau để chữa trị. Nhưng càng làm cho tình trạng của Dược Hồng nặng hơn.

Hắn biết Phương Chính đối với mấy việc này rất tùy tiện, nhưng cái này cũng quá tùy tiện rồi.

Chỉ có nhiệt lượng cổ của Tiêu Viêm là có chút tác dụng, nhưng căn bản là có cũng giống như không.

Sắp kết thúc, Phương Nguyên vờ say, than thở nói.

Năm người xem tới há hốc mồm, trợn mắt nhìn Phương Chính.

- Ắch xì!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 94: "Ca ca" thân ái, "đệ đệ" khả ái