Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 100: Sự thật lừa người
- Vậy thì, Lạc Hành các hạ, liệu ta có thể biết tên thật của ngươi?
- Ta đã chuẩn bị sẵn tiệc rượu ở Sư Tử lâu, ở đó có mật phòng, chúng ta vừa dùng bữa vừa nói chuyện.
- Làm thế nào mà các hạ luôn nhận ra ta? Ta tự nhận lần này mình ngụy trang rất tốt a.
Ngụy Ương nhìn lại Phương Chính, mỉm cười nói.
Hắn biết Phương Chính không thích dài dòng, làm việc luôn là đơn giản, trực tiếp.
Phương Chính đi tới, hướng trung niên chấp tay, chào hỏi.
Tiếp theo, hắn đưa tay phải lên giữ lấy mặt nạ trên mặt mình, vừa đem nó lấy xuống, vừa nói.
Phương Chính nhìn Ngụy Ương, khẽ mỉm cười nói.
Qua một lúc, Ngụy Ương nói. Hắn tin là vậy, bởi vì trước đó Phương Nguyên đã nói với hắn, "ca ca" của mình tính tình quái gỡ, rất thích ngụy trang thân phận. Tiêu Viêm cũng nói Phương Chính tính tình quái gỡ, thay đổi thất thường.
Hai ngày sau, Phương Chính đi diễn võ trường tham gia một trận đấu.
- Ta nghĩ ngươi đã hiểu lầm Phương Chính lão đệ rồi. Phương Chính lão đệ kì thực rất muốn gặp ngươi.
Phương Chính đi ra tới cửa ngoài của diễn võ trường, liền nhìn thấy Tiêu Viêm đang đứng đó, bên cạnh Tiêu Viêm còn có một trung niên lạ mặt. Cả hai bộ dạng giống như đang chờ Phương Chính.
- Không phải ta tránh mặt đệ ấy, mà là đệ ấy không muốn nhận ta. Ngươi có phải đã quên, lúc ở Bạch Cốt sơn là ta ở lại cản trở Bách gia cho đệ ấy, nhưng khi gặp lại, ngươi xem đệ ấy đối với ta thế nào? Chính là một người xa lạ.
- Đúng là như vậy.
Giống, thực sự rất giống, thậm chí nếu đột nhiên gặp mặt bên ngoài, Ngụy Ương cũng sẽ không phân biệt được đâu là Phương Nguyên, đâu là Phương Chính.
Ngụy Ương gật đầu, trong lòng lại cảm thấy Phương Chính này giống như đang đùa bởn mình vậy.
- Ta nghĩ người hiểu lầm là ngươi a. Đệ ấy chưa bao giờ gọi ta một tiếng ca ca. Từ lúc chúng ta còn là đứa trẻ, phụ mẫu q·ua đ·ời, cữu phụ cữu mẫu hắt hủi cùng chia rẻ. Phương Nguyên luôn bảo vệ Phương Chính, nhưng mà hắn lại chưa từng gọi ta ca ca.
Ngụy Ương cười nói.
Chương 100: Sự thật lừa người
Phương Chính đi ra khỏi sân đấu, những cổ sư khác nhìn thấy hắn đều chủ động tránh qua hai bên. Mặc dù không đến mức phải đi đường vòng, nhưng cũng không ai dám cản đường Phương Chính cả.
Bởi vì đêm qua quá muộn, Tiêu Viêm chỉ còn có thể đeo bám Tần Phong ngủ nhờ lại.
Hai bên rất nhanh hoàn thành trao đổi.
- Lạc Hành các hạ, liệu ta có thể hỏi ngươi một vài việc chứ?
Bất quá bọn họ cũng biết, Phương Chính đây là đang cố kéo dài, chờ đồng bạn đuổi kịp hắn. Cái này làm cho không ít người ghen ghét với mấy người đi cùng Phương Chính, nhất là Tần Phong.
Ngụy Ương lập tức bừng tỉnh, chính mình nhìn Phương Chính ngẩn người một lúc, đương nhiên cũng thấy có điểm xấu hổ. Bất quá, hắn cũng là người từng trãi, một chút biểu hiện xấu hổ tuyệt nhiên cũng không có, còn rất nhanh gật đầu với Phương Chính.
Hôm nay Phương Chính cố ý đi muộn hơn thường ngày, dự định vừa gặp Ngụy Ương cũng là lúc đổi chỗ với Lạc Hành. Ai biết Ngụy Ương lại chờ ngay cửa, cứ vậy có chút gấp gáp.
Nhưng nếu theo sự nghi ngờ của Ngụy Ương, Phương Chính là Cổ Nguyệt Phương Nguyên, là người Thanh Mao sơn ở Nam Cương, cùng Tiên Hạc Môn ở Trung Châu không thể nào có quan hệ sâu xa được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Còn cái gì mà mặt mũi. Ai quan tâm chứ? Ta mạnh ta có quyền! Muốn ý kiến? Vậy thì chờ đến lúc ngươi mạnh hơn ta rồi nói.
Phương Chính lại trầm mặt.
Vì cái gì?
- Ha ha.
Trận đấu cũng chẳng có gì đáng xem, bởi vì Phương Chính như cũ không cần đánh cũng thắng. (đọc tại Qidian-VP.com)
---
Ngụy Ương lúc này chỉ thấy Phương Chính đột nhiên nhắm mắt, nhìn như đang ngủ, nhưng một giây tiếp theo liền hít sâu một hơi, mở mắt.
Ngụy Ương cười khẽ hai tiếng, cũng không truy cứu việc này, xoay người làm động tác mời.
- Đổi chỗ đi, tối này bù lại cho ngươi.
Ngụy Ương lập tức đáp lại.
- Đi gặp hắn, sau đó về báo lại cho ta.
- Vậy thì xin phép giới thiệu lại với ngươi. Ta họ Cổ Nguyệt, tên Phương Nguyên! Cổ Nguyệt Phương Chính là đệ đệ của ta.
Phương Chính nghe vậy, mỉm cười. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trung niên cười cười, đáp lại.
Bởi vì bên cạnh Dược Hồng đâu phải chỉ có mỗi Phương Chính, còn có Phương Niệm Dung, Thanh Thư, Tần Phong. Nếu xét thêm, còn thêm cả Tiêu Viêm đang ở nội thành thứ ba.
Đối với những gì Ngụy Ương thuật lại, Thương Yến Phi cũng thật sự kinh ngạc.
Ngụy Ương hơi giật mình, Tiêu Viêm cũng cứng lại, hai người chuyển mắt nhìn nhau, Tiêu Viêm liền cười gượng, nói.
- Ngụy Ương đại nhân!
- Được, ta sẽ vẫn gọi ngươi là Lạc Hành. Bất quá, liệu có thể nói cho ta nguyên nhân ngươi tránh mặt Phương Chính lão đệ chứ?
- Ngài trong có vẻ nôn nóng nhỉ?
- Tốt.
- Đúng là vậy. Bất quá, tên thật của ta, ta nghĩ ngươi đã đón ra rồi. Không phải sao?
Phương Chính bình thản, cùng Ngụy Ương uống rượu, dùng bữa.
Ngụy Ương cười nhạt đáp. Tính ra, Phương Chính không nói chuyện khách khí, gọi đại nhân này đại nhân nọ càng làm cho Ngụy Ương cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Cảnh giới lưu phái, đạo ngân.
Phương Nguyên khi còn nhỏ bảo vệ Phương Chính là sự thật. Phương Nguyên không gọi hắn là ca ca cũng là sự thật. Bởi vì Phương Chính là đệ đệ a, Phương Nguyên chỉ gọi hắn "đệ đệ thân ái của ta" thôi.
Ngụy Ương hít sâu một hơi, hỏi.
- Cũng không phải là nôn nóng, chỉ là... Chẳng phải việc xong sớm trong lòng liền nhẹ nhỏm hơn sao?
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Viêm quay về nội thành thứ ba.
Phương Chính nhìn phản ứng của Ngụy Ương, không khỏi nở nụ cười khổ, sau đó đem mặt nạ đeo lại, nói.
Chẳng hạn như Dược Hồng, nàng vừa mới trọng thương, theo thường lệ thì sẽ có rất nhiều người chỉ tên khiêu chiến nàng, chiếm tiện nghi. Nhưng mà liên tục ba ngày lại không ai dám hó hé tới cả.
Trong bàn, Ngụy Ương niềm nở gót rượu, cùng Phương Chính nâng ly.
Nói thật, không phải là hắn không muốn xong việc sơm, nhưng mà thời gian thật sự còn chưa tới. Ít nhất cũng phải nửa khắc nửa, mới tới lúc đổi chỗ.
- Không sai, nhưng đó chỉ là phán đón, ta vẫn là cần xác thực.
Tại sao Phương Chính luôn đến diễn võ trường vào buổi sáng?
Hiện tại những cổ sư ở diễn võ trường nội thành thứ tư chỉ muốn nhanh chóng tiễn hắn thẳng vào nội thành thứ ba luôn.
Sử Tử lâu, một thanh lâu cực kì sang quý ở Thương gia thành. Ngoài phòng ăn bên ngoài, bên trong còn có mật phòng.
Thứ nhất, Phương Chính là người Tiên Hạc Môn, địa vị trong môn phái cũng không thấp, có cổ tiên chống lưng, được chú trọng bồi dưỡng.
Ngụy Ương nhìn Phương Chính, cũng không khỏi kinh ngạc.
- Ta đã nói qua, phong thái, khí chất và trực giác.
Phương Chính khẽ gật đầu, hạ mi mắt, nhăm nhi ly rượu trong tay.
- Lạc Hành các hạ, chúng ta đi.
- Ngươi thế này cũng quá mức thẳng thắn rồi đi. Như thế nào câu đầu tiên đã vào đúng trọng tâm rồi?
Mặc dù nói Phương Chính che mặt giấu tên, nhưng mà huyết nhục tình thân, chẳng lẽ chỉ vì một cái mặt nạ liền không nhận ra? Tuyệt đối không phải như vậy.
Ngụy Ương nhìn Phương Chính đang đi một mình, hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Người này đúng thật là Ngụy Ương, cố tình ngụy trang che giấu thân phận để đi gặp Phương Chính. Một mặt là tránh bị chú ý, mặt khác còn là không muốn để Phương Nguyên phát hiện.
Đây là hai khái niệm mà ngay cả cấp bậc gia lão của siêu cấp gia tộc như Thương gia cũng không tiếp xúc được. Không ngờ lại từ một vị cổ sư bình thường nghe được.
- Lạc Hành, à, ta có lẽ nên gọi hắn là Cổ Nguyệt Phương Nguyên đi. Phương Nguyên này, ta quả thật phải cùng hắn làm một cuộc trao đổi. Mà trước đó, ta nên báo lại với tộc trưởng việc này.
- Bởi vì ta muốn cuộc nói chuyện này chỉ có ta và ngài. Không muốn có thêm bất kì ai khác. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thương Yến Phi ra lệnh.
Ngụy Ương lần này bài tiệc mời Phương Chính, cũng là một cái mật phòng. Hơn nữa còn đặc biệt không cho phép có người ra vào, nhiều nhất chỉ là mang thức ăn cùng rượu lên mà thôi.
- Lạc Hành này, tính tình quái gỡ kì lạ, nhưng không thể không nói, hắn thật sự hiểu biết rất nhiều.
Bữa tiệc quá nửa, Ngụy Ương lúc này mới chậm rãi lên tiếng.
Ngụy Ương lập tức ứng lệnh.
Phương Chính hơi giật mình, sau đó không nhịn được cười khẽ một tiếng.
- Ta tưởng ngươi thích thế chứ.
Ngụy Ương hé môi, nhưng cuối cùng không nói ra lời.
Phương Chính liếc qua Tiêu Viêm, đáp.
Ngụy Ương căn nhắc, nhanh chóng đi diện kiến Thương Yến Phi.
- Không biết thương thế của Lạc Hồng thế nào rồi, ta vẫn là nên đi thăm nàng một chút. Ngụy Ương đại ca, Lạc Hành huynh đệ, không đi cùng hai vị nữa, ta đi tìm Lạc Hồng.
Có một người bạn hữu như Phương Chính, còn sợ không lớn mạnh sao? Nếu không lớn mạnh, ít nhất cũng có cái đùi to để ôm. Hơn nữa còn có người bảo kê cho.
Nói xong, liền xoay người rời đi.
Phương Chính nâng ly rượu lên tay, nói.
- Đây là nguyên nhân ta không muốn có người thứ ba ở đây. Cho nên không cần gọi ta Phương Nguyên, cứ gọi Lạc Hành.
- Vậy chúng ta cứ bắt đầu đi thôi.
Đúng lúc này, Lạc Hành trong không gian linh mệnh lên tiếng.
- Lạc Hành các hạ, mời.
Phương Chính lên tiếng, cười như không cười nhìn Ngụy Ương.
Đối với cách giải thích này, Thương Yến Phi tin tưởng hơn rất nhiều.
Hơn hết, Phương Chính không thích chơi trò đánh yếu gọi mạnh, đánh mạnh gọi mạnh hơn. Cái này chính là đem kinh nghiệm tặng cho đối thủ. Cho nên nếu yếu b·ị đ·ánh, vậy thì một phát để người mạnh nhất ra trả thù, đỡ phải dài dòng phiền phức.
Những mật phòng này, thường tiếp đãi tộc nhân Thương gia tới đây phong lưu, nhưng không muốn làm lộ danh tính.
Phương Chính bi ai nói. Những lời hắn nói đều là sự thật, không có nửa điểm giả dối.
- Lạc Hành các hạ hôm nay không đi cùng Phương Niệm Dung tiểu thư sao?
Có lời này của Phương Chính, ai dám đi tìm Dược Hồng gây sự?
Đối với cái này, Thương Yến Phi có hai cách giải thích.
Phương Chính lúc này lại không đáp, hơi hạ mi mắt, sau đó ngồi thẳng người lại.
Thứ hai, Phương Chính có được một cái truyền thừa của cổ tiên, từ đó biết được những việc cổ sư bình thường không biết.
Bởi vì Phương Chính thả ra tiếng gió, hắn khuyến khích người khác thách đấu Dược Hồng, để hắn có cơ hội dùng quyền lợi cưỡng chế khiêu chiến mỗi tháng của mình. Chứ từ lúc Phương Chính vào diễn võ trường đến giờ, chỉ có người khiêu chiến hắn, chứ hắn chưa khiêu chiến ai.
Phương Chính khẽ gật đầu, đi theo Ngụy Ương cùng Tiêu Viêm vào nội thành thứ ba.
Nhưng đáng giận nhất là Phương Chính lại chưa muốn đi, thay vì mỗi ngày một trận, tốn hơn một tháng đã đủ để hắn vào nội thành thứ ba, thì hắn lại chọn mười ngày một trận. Cứ như vậy, không biết phải tới ngày tháng năm nào mới xong.
Sau khi trở về, Tiêu Viêm liền chạy đi tìm Ngụy Ương, thành thành thật thật đem những gì đã xảy ra nói lại với Ngụy Ương, còn truyền lại nguyên văn lời của Phương Chính đã nói.
Hai bên cũng đã nói rõ, liên lạc với Ngụy Ương sẽ để cho Lạc Hành, bởi vì chỉ có Lạc Hành mới có thể tùy cơ ứng biến được trong lúc giao dịch. Hoặc có thể nói là, Lạc Hành không an tâm giao cho bản hồn Phương Chính. Còn có thể nói, bản hồn Phương Chính không có can đảm đi làm.
- Thế Ngụy Ương đại nhân muốn hỏi ta cái gì?
Với bối phận của ông, ít nhiều đã từng tiếp xúc qua cổ tiên, biết được một ít những thứ như cảnh giới, đạo ngân. Nhưng tuyệt đối không thể nói ra một cách rõ ràng được như Phương Chính.
Ngụy Ương trong lòng cũng không khỏi cảm thán.
Người nào tìm nàng gây sự, đảm bảo c·hết chắc.
Bởi vì đây là lúc bản hồn Phương Chính làm chủ cơ thể. Mà hắn mới là người cần học thêm kĩ năng chiến đấu.
Phương Chính một tay chống cằm, tay còn lại vuốt ve miệng li rượu, cười như không cười nhìn Ngụy Ương.
Nhưng cái sự thật này, thật sự thì rất là lừa người.
Dàng hậu thuẫn như này, cho ngươi mười cái là gan, ngươi cũng không dám đi chọc.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.