Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 113: Sao không hiểu tiếng người?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 113: Sao không hiểu tiếng người?


À không, nói đúng hơn là Lạc Hành tán nàng thành công, bởi vì bản hồn hiện tại đang ôm cái gương mặt đỏ như cục than lửa của mình chui vào một cái góc.

Một tứ chuyển cao giai như lão ra trận, những cổ sư nhất nhị chuyển căn bản phải đi đường vòng khi nhìn thấy từ xa, mà tam chuyển cũng không dám hó hé.

Trước đó Phương Chính đã ra lệnh cho họ lưu ý Phương Nguyên cùng Bạch Ngưng Băng. Hiện tại bởi vì đảm bảo không xảy ra sai sót, hắn liền giao chân dung của Quách Thương cho họ, để họ tiện thể để mắt xem người này có ghi danh diễn võ trường không.

- Cẩn thận một chút đi. Ngươi mềm như vậy, ngã xuống chắc sẽ bị hỏng mất.

Thông thường mà nói, ở tuổi lão, sẽ không có ai vì việc này mà ghi danh diễn võ trường cả, họ sẽ dùng cách khác để chèn ép khó dễ Phương Chính. Nhưng Quách Thương lại khá. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phương Chính ý vị thâm trường nói một câu, mặt Phương Niệm Dung lập tức đỏ tới mức muốn bóc khói.

Đây quả thật trở thành một cái vai diễn rất chi là hốc búa. Khiến người ta không khỏi tò mò cách diễn viên Cổ Nguyệt Phương Nguyên hoàn thành nó.

Lão tình tình ngông cuồng, tự đề cao bản thân, hống hách thành thói. Hơn nữa trước nay là người nhỏ nhen, một khi ghi thù thì bất chấp tất cả để trả thù.

Qua một lúc, lão hỏi.

Điều này cho thấy, Phương Chính tán Phương Niệm Dung thành công.

Ghi danh tham gia diễn võ trường, sau khi đập được Phương Chính, lại rút khỏi là được.

Lão trong lòng kêu gào, nhưng cũng không vì vậy mà mất bình tĩnh.

Lão sợ tha dài một đoạn thời gian nữa, tu vi của Phương Chính sẽ vượt qua lão, đến lúc đó muốn đánh hắn quả thật là tự đưa mặt tới cho Phương Chính giẫm.

Đối với Bạch Ngưng Băng, này cũng là cơ hội. Nàng cũng muốn kiểm tra thực lực tự thân cùng cổ trùng trong tay, cũng muốn tìm nguyên thạch. Quan trọng nhất là đi tìm cảm giác phấn khích mà nơi này mang tới.

Mà bên cạnh đó, Phương Chính còn giao cho mấy người Lâm gia một bức chân dung khác, bức chân dung này là của một trung niên, gương mặt cương trực, nhìn qua là biết đây nhất định là loại người cương trực chính nghĩ.

Quách Thương trầm mặt, trong lòng cực kì chán ghét, hận không thể g·iết tên tiểu tử chướng mắt này ngay lập tức.

- Lời này của ngươi có điểm kì lạ. Những người này là do ta nhìn trúng trước, cũng do ta mua trước. Ngươi đột nhiên đến đây, nói bản thân nhìn trúng, là nhìn trúng thế nào? Ta không chọc các ngươi, các ngươi lại tới nhìn ngó đồ của ta, còn bảo ta không nên đối chọi? Nếu các ngươi mạnh hơn ta cũng liền thôi, nhưng ngươi nhìn lại mình xem, giữa chúng ta có chênh lệch sao?

- Lạc Hành, ta khuyên ngươi không nên ngoan cố. Người nhìn trúng đám người này cũng không phải là ta, mà là thiếu chủ của chúng ta. Ngươi biết cái này nghĩa là gì sao? Nghĩa là cao tầng của Ba gia cũng nhìn trúng những người này. Cho dù Phương Niệm Dung là người Tiên Hạc Môn thì thế nào, ngươi cũng phải biết, môn phái này ở tận Trung Châu, họ sẽ vì ngươi mà phá vực tới đây? Nô lệ ở chợ buôn nô lệ không thiếu, cần gì phải cố chấp như vậy?

Phương Chính hơi cao mày, nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cơ hội kiểm tra thực lực, cơ hội kiếm nguyên thạch, cơ hội nương nhờ Thương gia...

Toàn bộ những thứ này giống như thủy triều tập kích, xong thẳng lên đại não của nàng.

Quách Thương cũng không thể cứ ở đây chờ đợi Phương Chính đi ra khỏi Thương gia thành rồi đánh úp được, như vậy quá phiền toái.

Mặc khác, Phương Chính cũng đang rất muốn nhìn xem, lần này Phương Nguyên sẽ diễn thành mình như thế nào?

Nói xong liền phất tay áo bỏ đi.

Một khi Thiết Đao Khổ đi tới đây, vậy Phương Chính phải chuẩn bị tâm lí cho việc Thiết Nhược Nam tới đây.

Đồng thời lúc này, Bạch Ngưng Băng cũng bắt đầu ghi danh ở diễn võ trường.

- Ngươi thật sự không chịu nghĩ lại? Quyết tâm không bán?

Trong nguyên tác, Phương Chính ngây ngô chất phác. Phương Nguyên dựa vào dáng vẻ bộc trực thẳng thắng có thể miễn cưỡng lừa đi qua. Nhưng nay Phương Chính lại là người bình thản thâm trầm, dáng vẻ bộc trực thẳng thắng đó của Phương Nguyên là đi ngược lại hoàn toàn với hình tượng ban đầu của Phương Chính.

Cái này còn chưa tính tới, lão tuy là tứ chuyển, nhưng ở Ba gia cũng chỉ được tính là gia thần, địa vị chỉ trên gia nô một chút. Ba gia sẽ không vì lão mà ra mặt, càng sẽ không thay lão trút giận. Cho nên lão chỉ có thể tự mình xử lí việc này.

Phản ứng này của Phương Niệm Dung đã quá rõ ràng, còn có thể nói cái gì nữa đây.

Mà thật sự thì không vui không được, bởi vì trong lúc vừa rồi, Tiểu Thiên vừa thông báo với hắn, tên Phương Niệm Dung đã xuất hiện trong danh sách thế lực của hắn.

- Lạc Hành, tên tiểu hổn đản nhà ngươi, lão phu tuyệt sẽ không bỏ qua mối thù này.

Bởi vì trong diễn võ trường lúc này có sẵn thuộc hạ của Phương Chính, chính là đám người của Lâm gia.

Chỉ là Phương Chính không ngờ, Quách Thương thật sự ghi danh, còn ghi danh nhanh như vậy. Bất quá cái này cũng không sao, cùng lắm thì một tháng sau, Phương Chính phải tiếp một trận cưỡng chế khiêu chiến. Với hắn thì cái này cũng không tính là vấn đề.

Phương Niệm Dung kinh ngạc trừng to hai mắt, lại nhìn thấy ánh mắt bình thản của Phương Chính ở khoảng cách rất gần, lại thêm cảm giác mềm ở môi, cảm giác ấm ở trên người.

Phương Chính giao chân dung của hắn cho mấy người Lâm gia, chính là muốn mấy người này để ý xem, Thiết Đao Khổ có chạy tới Thương gia thành không.

Phương Chính lúc này chậm rãi dời mặt mình xa ra, sau đó ôm Phương Niệm Dung vào lòng chặt hơn, để má nàng tựa vào ngực mình, đồng thời liếc mắt nhìn lại Quách Thương, hỏi.

Quách Thương nhìn Phương Niệm Dung mặt mũi đỏ như trái cà chua, nhu thuận dựa vào lòng Phương Chính liền nói không nên lời.

Quách Thương hung hăng đem tách trà ném xuống đất, tức giận đến thở hồng hộc.

Nhưng mà, vì lợi ích, hy sinh một chút cũng không tính là gì. Nếu không, hắn cũng không nhịn tới lúc Quách Thương rời đi rồi.

Ở Thương gia thành cấm cổ sư tự ý đánh nhau, cũng cấm tự ý vận dụng cổ trùng, càng đừng nói tới g·iết người. Mà chờ Phương Chính rời khỏi Thương gia thành lại không biết phải chờ tới ngày tháng năm nào, thậm chí là hắn rời khỏi Thương gia thành, có khả năng sẽ trực tiếp chạy đi Trung Châu.

- Ta lại bế quan đây, không có gì đừng làm phiền ta.

Cứ như vậy, lão chính là một đường không đánh, nhàn hạ đi tới.

- Lạc Hành tiểu huynh đệ, ngươi không nghĩ lại một chút sao? Không nhất thiết phải vì một đám nô lệ mà đối chọi với một siêu cấp thế lực.

- Ngươi cảm thấy ta và Phương Niệm Dung có quan hệ thế nào?

Phương Chính cười như không cười, quay lại ghế ngồi, còn kéo Phương Niệm Dung ngồi lên đùi mình, nói.

---

Phương Chính cười lạnh, nói.

Diễn võ trường của Thương gia, đối với cổ sư chính là một cơ hội.

Cơ thể mềm mại của Phương Niệm Dung, hương thơm nhẹ nhàng thoang thoảng, làm cho bản hồn cảm thấy, nếu đổi lại là chính mình, chắc chắn hai chân đã nhũn ra đến mức đứng không vững. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thân thể làm cái gì, bên trong sẽ biết, mặc dù Lạc Hành đôi khi sẽ để Tiểu Thiên làm giả những gì bản hồn thấy, nhưng lần này thì không. Toàn bộ sự việc, bản hồn đều thấy không sót cái nào, cũng cảm nhận được toàn bộ không sót chút nào.

Hiện tại Phương Chính đang mang cái danh Phương Nguyên, vạn nhất bị lộ ra ngoài, chắc chắn sẽ gặp phải phiền toái lớn. Dù gì khi còn ở Thanh Mao sơn, Thiết Nhược Nam đã nhận định Phương Nguyên là người g·iết Cổ Kim Sinh.

Cả người Phương Niệm Dung phút chốc nóng ran, mặt mũi đỏ bừng.

Quách Thương nghe như vậy, tức giận đập bàn, đứng lên.

Quách Thương kiên nhẫn khuyên.

Phương Chính nhìn Phương Niệm Dung, cười như không cười, xoay người đi ra khỏi phòng khách, nói.

Tên nàng xuất hiện, được đánh giá là với hắn mang lòng ái mộ.

Nam thu uyển bên cạnh.

Nói rồi liền quay về phòng, bộ dạng còn rất chi là vui vẻ.

- Ngươi sẽ hối hận vì quyết định này của mình.

Người này chính là Thiết Đao Khổ, Phương Chính từng gặp qua một lần lúc ở Bạch Cốt sơn.

Quách Thương trầm mặt, một lúc sau mới nói.

Trái tim nàng nhảy thình thịch, tưởng chừng như muốn phá ngực chui ra ngoài. Trong đầu ong ong, cái gì cũng không nghĩ tới được.

Chương 113: Sao không hiểu tiếng người? (đọc tại Qidian-VP.com)

Lạc Hành chặc lưỡi, vừa âm thầm cảm thán, vừa đi lấy nước sút miệng. Hắn không quan tâm đối phương là nam hay nữ, chỉ là hắn trời sinh không thích cùng người khác đụng chạm. Cho dù chỉ là một cái đụng vai cách mấy lớp vải cũng đủ làm hắn khó chịu, chứ đừng nói tới việc đụng chạm da thịt.

- Vậy sao ngươi không đến đó mua đi? Vì cái gì cứ nhắm vào đồ của ta?

Việc hai người Quách Thương, Bạch Ngưng Băng ghi danh diễn võ trường, Phương Chính rất nhanh đã biết được.

- Ngươi cũng không phải là cẩu, vì sao không hiểu tiếng người? Đành vậy, ta lặp lại lần cuối, không bán! Ngươi hiện tại có thể cút. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phương Chính nhìn theo ba người rời đi, đem tay trên eo Phương Niệm Dung lấy xuống. Mà Phương Niệm Dung cũng rối rít đứng lên, bộ dạng vô cùng bối rối, thậm chí còn trợt chân, ngã vào lòng Phương Chính lần nữa, nếu không phải hắn đỡ lại, chính nàng e gần thậm chí đứng cũng không muốn vững.

- Sinh lí không yếu, nhưng tâm lí thì yếu quá rồi đó.

Hơn nữa, tốc độ tu hành của Phương Chính quá nhanh, hơn nửa năm trước lúc hắn tới Thương gia thành chỉ mới là tam chuyển đỉnh phong, hiện tại lại là tứ chuyển cao giai. Tốc độ này quá nhanh, nhanh đến mức khiến Quách Thương cảm thấy sợ.

Quách Thương nghiến răng, hạ quyết tâm dùng một tháng đánh vào nội thành thứ tư, sau đó cưỡng chế khiêu chiến Phương Chính. Lão cũng thật muốn xem, hắn có bao nhiêu lợi hại mà dám nhận là quét ngang cùng cảnh giới.

Lão suy nghĩ một chút, cuối cùng làm ra một cái quyết định.

- Lạc Hành, tiểu hổn đản ngươi cứ chờ đó, một tháng sau, lão phu sẽ đánh ngươi tới mức phụ mẫu cũng nhìn không ra.

Hai thanh niên đi cũng lão cũng cuống quýt đuổi theo, nói thật là áp lực từ hai người Phương Chính, Phương Niệm Dung làm cho hai người bọn họ ngay cả thở cũng không dám. Sớm đã muốn chạy khỏi đây từ lâu.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 113: Sao không hiểu tiếng người?