Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 118: Phương Chính và Quách Thương (trung)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 118: Phương Chính và Quách Thương (trung)


Tiếng v·a c·hạm kịch liệt, người xem xung quanh gần như nín thở.

Ngay lập tức, trong bụng kim xà vang lên t·iếng n·ổ nhỏ. Rất nhanh, trên người nó xuất hiện lóm đóm màu, những màu này nhanh chóng lan ra, chớp mắt đã đem kim xà nhuộm thành màu hologram. Nhìn qua rất đẹp mắt.

Quách Thương tin vào cảm giác này, bởi nó là do lão trải qua nhiều trận chiến sinh tử mà luyện thành.

Quan trọng là, lỡ một ngày nào đó trên thân Phương Chính không còn cổ trùng, hoặc rơi vào một nơi không dùng được cổ trùng. Thì Phương Chính cũng không trở thành phế vật không có sức phản kháng.

Đây là không thể tránh khỏi, bởi vì nó được làm từ mực, mà mực thì sẽ có tiêu hao trong quá trình v·a c·hạm.

Những người xung quanh nhìn như vậy, hứng khởi trong lòng càng thêm tăng lên.

Nghe đồn này, Phương Nguyên cũng từng nghe qua, nhưng vì chưa chân chính nhìn thấy, nên hắn cũng không có tin tưởng.

Ban đầu bọn họ đã tưởng tượng đến cảnh chiến đấu hoa lệ, Quách Thương sẽ dựa vào kim đạo phá giải lôi minh sát chiêu của Phương Chính. Nhưng đến tình cảnh hiện tại, bọn họ không nhìn thấy được sự hoa lệ, nhưng lại thấy được sự sắc bén ngoan cường của các loại binh khí, sự biến ảo kì lạ trong chiêu thức của Phương Chính.

Bốc, bốc, bốc...

- Đừng hòng.

Những con bướm này đủ màu đủ sắc, có con một màu, cũng có con nhiều màu.

Quách Thương nắm lấy cơ hội này, thúc giục cổ trùng phụ trợ.

- Đối phó Phương Chính, xem ra lại thêm không ít phiền toái. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phương Nguyên đời trước tu hành đến lục chuyển, thậm chí đã gần tiếp cận thất chuyển. Còn sáng lập một cái Huyết Dực ma giao, tình báo trải rộng ngũ vực.

Phương Chính tu hành họa đạo, cũng là do Tiêu Viêm nói lại với Ngụy Ương, nhưng nói thật thì đây cũng là lần đầu hắn nhìn thấy lưu phái này.

Nhưng Phương Nguyên không có ý định làm, người khác thì không phải như vậy.

Quách Thương một đao chém tới, Phương Chính hơi nghiêng người, dùng khiên đánh lệch hướng đao. Mà bút lông lại vạch ngang không trung, thành công vẽ ra một cây thương.

Quách Thương hơi đổi sắc mặt, lão vội vàng lùi lại, đồng thời thúc giục một con cổ khác, kết hợp cùng kim quang đao. Trong thoáng chốc, thanh đao trong tay lão có thay đổi, trở thành một thanh đại quang đao.

Thậm chí phía Thương Yến Phi còn có Ngụy Ương cũng đang làm việc này.

Quách Thương đang xông tới nhìn thấy như vậy, bước tiến thoáng chậm.

Phương Chính cũng không có bất ngờ, lại lần nữa vung lên đao, Quách Thương cũng vung đao, chặn lại đao của Phương Chính.

Cho nên mới có câu, không có cổ trùng mạnh nhất, chỉ có cổ sư mạnh nhất.

Cổ sư luyện tập dùng cổ trùng, chẳng qua cũng chỉ là đang luyện tập kĩ thuật dùng cổ mà thôi. Nhưng khi vận dụng cổ trùng, cổ sư sẽ bị khắc đạo ngân lên người, làm hạn chế cổ sư trong việc dùng cổ.

Mà Bạch Ngưng Băng bên cạnh lại hai mắt rực sáng. Nàng bây giờ đang rất muốn cùng Phương Chính đánh một trận ra trò.

Phương Chính cũng lập tức xoay người, dùng chân cản chân, lại xoay thêm một vòng, dùng chân còn lại đạp vào bụng Quách Thương.

Quách Thương vội vàng đưa đao lên, chặn lại một cước của Phương Chính, nhưng Phương Chính đã sớm xoay người lại, đao mực thuận thế chém xéo xuống.

Phương Chính thở dài một hơi, gọi ra giấy cổ.

Quách Thương kịp thời thúc giục kim giáp cổ, cả người lão xuất hiện một bộ giáp tỏa ánh sáng vàng kim, kịp thời chặn lại thế công của Phương Chính.

Phương Chính thay đổi binh khí, cũng tùy theo binh khí mà thay đổi phương thức chiến đấu, thật sự khiến lão chỉ có thể ứng phó chứ không thể phá chiêu.

Quách Thương vẻ mặt thoáng hiện sự kinh dị.

Bạch Ngưng Băng lại không khỏi sờ sờ cái cổ của mình, nàng từng suýt bị con cổ trùng phòng ngự này s·iết c·ổ tới c·hết.

Trong sân đấu.

Những con bướm này mặc dù là giấy, nhưng lại cho lão cảm giác nguy hiểm.

Quách Thương rên khẽ một tiếng, cổ trùng đang thúc giục lại bị cắt đứt, cổ sư cũng sẽ bị phản phệ. Đương nhiên loại phản phệ này còn tùy thuộc vào từng trường hợp mà có nặng nhẹ khác nhau. Như Quách Thương hiện tại, lão chỉ là bị phản phệ nhẹ mà thôi.

So với việc hồi hộp xem Quách Thương phá lôi minh, thì việc xem Quách Thương và Phương Chính so đấu kĩ thuật còn muốn hồi hộp hơn nhiều.

Chương 118: Phương Chính và Quách Thương (trung)

Quách Thương chém không đứt đao của Phương Chính cũng không khỏi kinh ngạc, lão vội vàng xoay người, vung chân đá, muốn ngăn cả Phương Chính trước tiên phản công.

Phương Chính lúc này hai tay cầm trường thương, bắt đầu lần nữa t·ấn c·ông.

Nó đột nhiên tự bạo, hóa thành vô số bụi sáng đủ màu, rơi xuống mặt sân.

Bạch Ngưng Băng hưng phấn nói. Nói thì nói vậy, nhưng Bạch Ngưng Băng không có điên tới mức thật sự làm như vậy. Nàng sẽ làm như vậy, sau khi đã chuẩn bị thỏa đáng cách đối phó Phương Chính.

Bởi vì trong một trận chiến, thắng bại không chỉ được quyết định bằng tu vi cùng cổ trùng, mà còn xem ở kĩ thuật dùng cổ của cổ sư.

Phương Chính trước sau đem ra ba con cổ, toàn bộ đều là lần đầu lão nhìn thấy. Thậm chí người xung quanh tuy nhiều, nhưng người nhận ra chúng có thể nói là chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Chớp mắt, thanh đao trên tay lão tản mát ra một đám bụi sáng màu huỳnh quang, những bụi sáng này bám vào lưỡi đao, sức sát thương của kim quang đao theo đó tăng vọt.

Nhưng rất nhanh, đao mực trong tay Phương Chính trở nên nhỏ lại, cũng mỏng lại.

Thương gia có mười vị thiếu chủ, hiện tại tuy không ai ra mặt, nhưng thuộc hạ thân cận của họ cũng đang lẫn trong đám người, đem toàn bộ quá trình ghi chép lại.

Phương Chính đành tránh sang một bên. Tuy bút lông cổ vẫn còn được bảo nguyệt quang cổ bảo vệ, nhưng đã quá xa tay hắn, khó mà lấy lại được.

- Quả nhiên ta không nhìn lầm, Phương Chính đúng là tu hành họa đạo. Vậy là nghe đồn không có sai, Nguyên Liên Tiên Tôn thật sự đã khai sáng ra lưu phái này.

Mãi tới hiện tại, Phương Nguyên không thể không tin. Lưu phái này thật sự tồn tại, còn để cho Phương Chính tu hành ra thành quả.

Nhưng mà với Phương Chính như vậy là đủ, hắn chỉ cần một chút thời gian như vậy, đem bút lông cổ lấy về tới tay.

Phương Chính bình thản, tay phải thì nắm lấy bút lông, trông khi tay trái hơi duỗi ra, ngón tay kéo nhẹ trên không trung, đem vết mực bị Quách Thương chém đứt trước đó kéo tới chặn lại hai đạo đao quang.

Phương Nguyên trong lòng có điểm phiền muộn.

Phương Chính tay phải nắm lấy thương, tay trái nhanh chóng thu lại bút lông.

Bất quá, lão cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tiến công này của mình.

Phương Chính cầm đao, lần nữa xông lên cùng Quách Thương giao chiến.

Lúc ở Thanh Mao sơn, Phương Chính dùng họa đạo sát chiêu cản lại đàn đao sí huyết bức đang đuổi g·iết cả hai, Phương Nguyên lúc đó đã nhận ra, nhưng lại không hoàn toàn tin tưởng. Sau đó Phương Nguyên cũng cẩn thận nghĩ qua, nhưng cũng không dám tin.

Tần Phong nhỏ giọng nói. Hắn hiện tại đã hiểu vì sao Phương Chính lại dạy hắn cùng Lâm Vũ rèn luyện thể lực cùng võ thuật.

Kỹ thuật chiến đấu mới là yếu tố quyết định thành bại.

- Nếu có thể nắm Phương Chính trong lòng bàn tay, vạn sự liền bớt phiền não.

Quách Thương nét mặt như nuốt phải ruồi, cực kì phiền muộn.

Quách Thương lần nữa xong tới, chém ra hai đạo đao quang, đao quang đi trước, Quách Thương theo sau.

Mà tay trái của hắn vội vàng cầm lấy bút lông cổ, vẽ ra món binh khí tiếp theo.

Kim xà đau đớn ngữa cổ rít gào.

Keng keng keng...

Cứ như vậy, hai người chuyển từ cận chiến sang chiến đấu tầm trung.

Quách Thương kêu lên, thúc giục cổ trùng, lập tức một luồng ánh sáng vàng từ không khiếu của lão bay ra, hóa thành một con kim xà, lao thẳng về phía bút lông cổ.

Hai thanh đao v·a c·hạm mãnh liệt đến mức mỗi lần v·a c·hạm đều có tia lửa bắn ra.

Phương Chính chặc lưỡi, tránh qua một bên, bút lông cổ bị hắn ném ra ngoài, tránh khỏi công kích, sau đó dùng một đầu vải lụa quấn lấy nó, kéo lại gần mình.

Thứ nhất là về mặt phòng ngự cá nhân, bảo nguyệt quang cổ phòng ngự tốt hơn lôi giáp cổ. Thứ hai là bảo nguyệt quang cổ có thể bảo vệ luôn cả cổ trùng khác, mà lôi giáp cổ thì không. Thứ ba, bảo nguyệt quang cổ có thể thay thế tay của Phương Chính cầm lấy bút lông, nhưng cái này là con bài chưa lặt, Phương Chính tạm sẽ không dùng.

Quách Thương lại quát khẽ, kim xà đột nhiên chuyển hướng lao về phía Phương Chính.

Điểm yếu của bút lông cổ là không thể di động, phòng ngự kém. Nếu không cẩn thận bị Quách Thương chém c·hết, vậy Phương Chính cũng sẽ trọng thương. (đọc tại Qidian-VP.com)

Một đao của Quách Thương chém tới, lại không làm gì được đao của Phương Chính.

- Ta phải nhanh nhanh chạy vào nội thành thứ tư mới được, nếu không hắn đi vào nội thành thứ ba rồi, vậy thì phiền toái.

Ngụy Ương đang ngụy trang thân phận đứng cạnh Phương Nguyên lúc này cảm thán, nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong sân đấu lúc này, Phương Chính lại lần nữa cầm lấy bút lông, chuẩn bị vẽ ra món binh khí tiếp theo.

Mà quan trọng nhất, cái này còn không tính là sát chiêu, chỉ có thể xem là công dụng của một loại cổ trùng.

Trong sân đấu lúc này, Phương Chính đã chuyển thương sang côn. Nói đúng hơn là cả hai kết hợp, khi thương khi côn.

Phương Chính nhìn thấy, cười như không cười, tùy ý gắp lại quyển sách.

Phương Chính lùi lại phía sau, hai dải lụa của bảo nguyệt quang cổ nhẹ nhàng phiêu động theo bước chân của hắn.

- Suy tính chu toàn. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Không ngờ Lạc Hành lại tin thông họa đạo đến mức này. Biến ảo thật khó lường a.

Người xem bên ngoài ồ lên kinh ngạc, không ngờ lại có việc phòng ngự của cổ trùng có thể bảo vệ cho tác dụng của cổ trùng khác như vậy.

- Cổ sư không nên chỉ biết dùng cổ trùng.

Bên ngoài nhìn xem, vẻ mặt cổ quái nhìn Phương Chính.

- Đừng mơ cầm lại được nó.

Cho nên khi Phương Chính dùng họa đạo để chiến đấu, hắn không dùng lôi giáp cổ làm phòng ngự mà dùng bảo nguyệt quang cổ.

Phương Chính lại dùng cách luyện tập của phàm nhân, nâng cao kĩ thuật chiến đấu, cứ như vậy, sau này mặc kệ là dùng cổ trùng lưu phái nào, hắn cũng đều có thể hạn chế lại việc đạo ngân bài xích.

Phương Chính hơi hơi nhướng mày, vội vàng lùi lại, tay phải đang cầm đao hơi xòe ra, lưỡi đao nhanh chóng trở thành một tấm khiên.

Nhưng như vậy thì thế nào, lão có thể chém đứt kiếm, còn sợ không chặt đứt đao sao? Dù là hình dạng gì, chung quy cũng chỉ là hình được vẽ bằng mực.

Phương Nguyên nghe thấy, hơi nhìn Ngụy Ương, lại cao mày nhìn xuống Phương Chính, nghĩ.

Quách Thương vội vàng lùi lại, đồng thời động ý niệm, kim xà lại lần nữa xuất. Nó lượng một vòng quanh chiến trường, bao phủ lấy những con bướm giấy vào trong.

Phương Nguyên trong lòng không khỏi dùng bốn từ này để đánh giá Phương Chính.

Những con bướm này nhìn qua rất sống động, nhưng nếu nhìn kĩ liền phát hiện bọn chúng toàn bộ đều được làm bằng giấy.

Mà Thanh Thư với Dược Hồng thì khá bình thản, bởi hai người còn thấy Phương Chính dùng nó đi bảo vệ thuyền gỗ.

Oanh!

Quách Thương cười lên đắc ý, phát g·iết đi qua. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lúc này bút lông cổ mới lần nữa xuất ra, theo động tác tay phải, vẽ ra một cây đao.

Lão lại lần nữa thúc giục cổ trùng, muốn lần nữa chém đứt đao của Phương Chính. Nhưng Phương Chính lại động ý niệm, trước một bước để bảo nguyệt quang cổ bảo vệ lấy đao.

Rất nhanh, trên tay hắn dư ra một quyển sách, Phương Chính mở sách ra, bên trong đột nhiên bay ra một đàn bướm.

Quách Thương vẻ mặt kinh ngạc. Lão không ngờ Phương Chính không chỉ biết kiếm pháp, còn biết dùng cả đao pháp.

Phương Nguyên nghĩ, nhưng lại không có ý định đi làm. Bởi vì quá mức phiền phức. Hơn hết là Phương Nguyên cũng không tin tưởng Phương Chính.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 118: Phương Chính và Quách Thương (trung)