Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 143: Số mệnh an bài

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 143: Số mệnh an bài


Phương Niệm Dung khẽ gật đầu, nhưng lại không kìm được, trên mặt lăn xuống hai giọt nước trong suốt. Nàng ngồi gục xuống tại chỗ, nghẹn ngào nói.

Sâu chuỗi lại toàn bộ câu chuyện xong, Phương Chính lại lần nữa cao mày. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng phải biết, thông thường mà nói, lúc mới bắt đầu phá trận mới là gian nan nhất, càng về sau sẽ càng đơn giản. Chỉ có số ít cổ trận mới càng về sau càng khó khăn, nhưng hiển nhiên truyền thừa này là không phải như vậy.

- C·hết... sao?

- Có cách nào giúp hắn không?

Nói chính xác, Tiểu Túc không biết việc trong người Phương Chính có tới hai linh hồn, cũng không biết đến sự tồn tại của không gian linh mệnh.

Phương Chính nghĩ đến đây, khẽ lắc đầu.

Tiểu Túc lúc này đáp.

Tiểu Túc xuất hiện, lại trầm mặt không nói gì, qua một lúc, nó mới nói.

Cho nên, nhìn thì mạo hiểm mạng sống đi thông qua truyền thừa, trên thực tế là Phương Chính đã tự lượng sức mình rồi mới đi làm. Nếu không có lòng tin, nắm chắc sáu bảy phần mười sẽ thông qua, hắn căn bản sẽ không nhảy vào.

- Đúng vậy. Là số mệnh, số mệnh đã quy định Phương Chính phải gặp nguy hiểm, số mệnh quy định trường hợp này phải xảy ra. Cho nên dù túc chủ và Phương Chính có lựa chọn khác đi, thì kết quả vẫn sẽ như vậy.

Trong ba năm, Phương Chính có thể đã đi tới cửa thứ ba, thậm chí là thứ tư, thứ năm luôn cũng nói chừng. Nhưng đến lúc đó, hắn không kịp thông qua, cũng không thể lui lại, vì vậy không kịp đuổi tới Trung Châu trước thời gian hẹn. Cứ như vậy, Phương Chính sẽ vi phạm lời thề, bị thề độc cổ g·iết c·hết, hóa thành một vũng máu.

- Chỉ có thể xem ở chính hắn.

Chương 143: Số mệnh an bài

Phương Niệm Dung không thể trách bản thân, bởi ban đầu nàng chỉ muốn có cái đảm bảo là Phương Chính sẽ đi Trung Châu. Thậm chí nếu làm lại, Phương Niệm Dung vẫn sẽ làm vậy.

Không thể tính thiếu được, bởi vì hắn có hai linh hồn, một linh hồn phá trận, một linh hồn tranh thủ bổ sung tri thức. Mà cho dù có thiếu cảnh giới phong đạo đi nữa, dựa vào trí đạo, cũng có thể cưỡng chế suy tính ra.

Không còn là cái hang chặt hẹp âm u, mà đổi thành một nơi rộng lớn tràn ngập ánh sáng trắng. Tiếp theo, một lão nhân xuất hiện trước mặt Phương Chính, tự nhận bản thân là chủ nhân của truyền thừa, gọi là Đồ Tư Diệp.

Phương Chính tự nói, sau đó chợt rên khẽ, khóe môi không khỏi treo lên ý cười.

Trước đây, khi còn là một vị lục chuyển, lão từng cùng người khác thi đấu qua. Lúc đó còn lớn giọng nói "nếu ta thua, ta sẽ đem tên mình viết ngược lại". Và lão rất trọng chữ tính, thật sự đem tên mình đọc ngược lại thành Đồ Tư Diệp.

Phương Niệm Dung thẩn thờ ngồi tại chỗ, trên mặt tràn ngập vẻ không dám tin.

Phương Niệm Dung vội vàng vươn tay, muốn giữ lại hỏi rõ, chỉ là muộn một bước. Phương Chính đã bị bao phủ hoàn toàn, chớp mắt đã biết mất.

Cả cuộc đời lão chỉ thua cho một người, chính là đối phương. Cả đời phấn đấu tu hành, nghiên cứu trận đạo, cũng chỉ muốn vượt qua người đó. Kết quả, lão thắng, nhưng không phải thắng trong tu hành, mà là thắng ở tuổi thọ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lão lải nhải rất nhiều, nói chuyện trên trời dưới đất, sau đó mới nói nguyên nhân lặp ra truyền thừa, tổng số cửa ải.

Phương Niệm Dung lúc này lại hỏi.

- Túc chủ! Truyền thừa này nếu muốn kế thừa, vậy phải không ngừng vượt qua. Tuy chỉ có năm cửa ải, nhưng ngoài cửa một và cửa hai còn có cơ hội bỏ cuộc ra, người đi tới cửa thứ ba, chỉ có hai lựa chọn, một là thành công thông qua, hai là thất bại và bị nhốt c·hết.

Kỳ thực cái này cũng không khó. Các tảng đá được tuyển chọn rất cẩn thận, lại bị gia công, khi ghép lại, có thể ghép thành một khối hoàn chỉnh, mà tín vật là mảnh nằm ở trung tâm của khối hoàn chỉnh đó.

Nhưng mà, Tiểu Túc cũng không chắc Tiểu Thiên có thể giúp gì được cho Phương Chính hay không? Bởi vì chúng nó biệt sự tồn tại cũng như chức năng của nhau, nhưng lại không biết túc chủ của đối phương có năng lực nào.

Phương Chính không có đáp, lấy tín vật ra đặt vào.

Phương Niệm Dung nghe vậy, cười thảm một tiếng, nói.

- Trận đạo đại tông sư, lại họ Đồ... Thật khiến ta nghĩ đến một người. Người này, sau này trợ giúp cho Phương Nguyên trong việc tu hành trận đạo, có thể nói Phương Nguyên là học trận đạo trực tiếp từ chân ý của ông ta.

Lên tới bát chuyển, lão lại đi khiêu chiến lần thứ ba, quyết tâm phải lấy lại tên cũ của mình. Kết quả lấy lại không được, bởi đối phương đ·ã c·hết rồi.

Phương Niệm Dung nghe Tiểu Túc nói, nhất thời cảm thấy trong lòng đau nhói. Nhưng nói trách, bản thân nàng cũng không biết nên trách ai.

Phương Niệm Dung cúi đầu, không có trả lời.

- Nếu đúng như ta nghĩ, nói vậy truyền thừa này kì thực cũng không quá phức tạp. Bởi vì ở thời đại của ông ta, trận đạo xoay quanh bốn nguyên tố là đất, nước, gió, lửa mà thành. Dựa vào chuẩn đại sư trận đạo, còn có trí đạo, thổ đạo, thủy đạo cùng viêm đạo đều là đại sư, ta có tự tin vào năng lực của mình. Cho dù khuyết thiếu phong đạo... Hử? À, không tính là thiếu, trong quá trình sẽ bổ sung thêm.

Giờ khắc này, độ hảo cảm của nàng dành cho Phương Chính, đã vượt qua bảy mươi trên thang đo một trăm.

Chính vì vậy mà Tiểu Túc mới nói, chỉ có thể xem ở bản thân Phương Chính.

Hắn lúc này đang ngồi khoanh chân, hồi tưởng lại một chút việc mới xảy ra. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Tạm hiểu.

Đây mới thật sự là trường hợp xấu nhất. Mà Phương Chính, cũng đã biết tới trường hợp này, chỉ là hắn vẫn lựa chọn đi vào.

Vì vậy, chỉ cần biết được hình dạng ban đầu, mò mẫn một chút, có thể hoàn toàn ghép ra mà không cần hướng dẫn. Hơn hết còn là vì số lượng tảng đá không nhiều, đảo đảo một chút có thể lập tức nhận ra vị trí của nó ngay.

- Tuân theo thiên ý, phục tùng số mệnh sao? Số mệnh an bài cho hắn gặp trắc trở, vượt qua liền trưởng thành? Số mệnh an bài cho ta và hắn phải cách mặt, an bài cho ta phải chờ hắn trong vô vọng, để có thể vỡ òa trong hạnh phúc? Nếu đúng là vậy thì sao? Dù biết là hắn sẽ không sao, thì lại thế nào? Ngươi có biết, chờ đợi một người rất đau khổ không?

Cuối cùng, lão nói.

Tiểu Túc nghiêm túc đáp.

Phương Niệm Dung hơi giật mình, nhìn lại Phương Chính. Phương Chính Vâng không có nhìn nàng, nói tiếp.

- Ta phải đối chiếu rất nhiều lần mới có thể sắp ra, ngươi vậy mà nhanh như vậy đã có thể nhớ hết vị trí của toàn bộ các viên đá? Cái này cũng quá lợi hại rồi đi! (đọc tại Qidian-VP.com)

- Tiểu tử, có gan thì xong qua khảo nghiệm của ta đi. Bất quá nhìn ngươi chắc chắn sẽ không lấy được chân truyền của ta đâu. Chân truyền của lão phu tuyệt đối không phải để dành cho tên vắt mũi chưa sạch như ngươi.

- Ta đ·ã c·hết!

Nhưng lúc này, Phương Chính hơi chậm lại, hắn không có nhìn lại Phương Niệm Dung, như cũ nhìn bàn tay đang đặt trên tín vật của mình, nói.

Đó là điều duy nhất nó có thể nói, bởi vì nó không thể đi theo hỗ trợ Phương Chính, cũng không thể nói là bên cạnh Phương Chính đã có Tiểu Thiên.

Tiểu Túc trầm mặt một lúc, mới nói.

Phương Niệm Dung ngồi thẩn thờ hồi lâu, cuối cùng nhỏ giọng hỏi.

Phương Chính trầm mặt, cũng là trầm mặt từ thời điểm đó đến hiện tại. Bởi vì hắn cần phải sắp xếp lại lời nói của lão nhân Đồ Tư Diệp này một chút.

- Nếu thời gian thề độc tới mà ta vẫn chưa tới được Trung Châu, vậy ngươi cứ xem như...

- Nhưng đó là cần thiết!

Sau lưng Phương Chính, Phương Niệm Dung ngồi dựa sát vào người Phương Chính, quan sát động tác của hắn, một lúc sau không khỏi kinh ngạc, nói.

Phương Chính lúc này nói khẽ, trong đầu đã đem câu chuyện của Đồ Tư Diệp sâu chuỗi lại hoàn chỉnh.

Mà việc này, Phương Chính hoàn toàn không biết cái gì cả.

Rõ ràng ban đầu là đúng, lựa chọn luôn đúng, nhưng đi tới lúc này, khi nhìn lại, lại thấy lựa chọn ban đầu là sai. Nhưng nói sai, Phương Niệm Dung căn bản cũng không biết là sai ở đâu.

Phương Chính xếp xong, sau đó đem một giọt máu búng lên tín vật, lại đem bàn tay đặt lên trên. Tiếp theo chỉ cần quán trú chân nguyên vào, là có thể thuận lợi tiến vào trong truyền thừa.

Đồ Tư Diệp cũng không phải là tên vốn có của lão. Lão trước đây họ Diệp, gọi là Diệp Tư Đồ.

Phương Chính đời trước rất thích chơi ghép hình, khi không có cảm hứng viết hay vẽ, hắn đều sẽ mò mẫn ghép hình. Tuy không phải lúc nào cũng vậy, nhưng ít nhất là hắn không tệ trong trò chơi loại này.

Phương Chính thoáng dừng, hơi nhìn lại Phương Niệm Dung, khéo môi treo lên một nụ cười ôn nhu. Đồng thời, một tia hoàng kim chân nguyên bị hắn quán trú vào trong tín vật.

Qua một lúc, Phương Niệm Dung hơi không kìm chế được cảm xúc, lên tiếng gọi Tiểu Túc.

Lên tới thất chuyển, lão lại khiêu chiến người kia, và nói là "Nếu ta thua, ta sẽ theo họ của ngươi". Và lão lại lần nữa giữ chữ tính, bởi vì đối phương họ Đồ.

Tín vật lập tức tỏa ánh sáng trắng nhàn nhạt, bao phủ lấy cả người Phương Chính. Trong khoảnh khắc hắn sắp bị ánh sáng bao phủ hoàn toàn, hắn nói ra ba từ cuối.

Mặc dù Lạc Hành hưởng thụ c·ái c·hết là thật, nhưng mà hắn cũng không muốn c·hết một cách ngớ ngẩn. Mà c·hết trong cái truyền thừa này, với hắn mà nói, chính là rất ngớ ngẩn.

Nhưng nói thật, bởi vì phá trận càng về sau lại càng dễ, mà Tiểu Thiên chỉ có thể giúp ở đoạn sau. Nhưng nếu Phương Chính đã có thể đi tới đoạn sau, vậy hắn thừa sức tự thân phá trận, không cần tới Tiểu Thiên làm gì cho phí nguyên điểm.

- Sẽ không đâu. Ngươi làm nam chủ của ta, là nam chính, ngươi sẽ không c·hết đâu. Tiểu Túc, ngươi nói xem có đúng không?

Cho nên trong việc này, không thể trách bất cứ ai.

Phương Chính biết, lão nhân Đồ Tư Diệp này chắc chắn không phải là người Phương Chính vừa nghĩ đến, nhưng khả năng cao, người Phương Chính vừa nghĩ đến chính là người khiến lão nhân phải đem tên mình viết ngược lại.

Trước đó không lâu, sau khi Phương Chính quán trú chân nguyên vào tín vật, hắn đột nhiên cảm thấy có một lực hút kéo lấy thân thể mình. Chớp mắt một cái, hoàn cảnh xung quanh đã hoàn toàn thay đổi.

Ngày hôm sau, Phương Chính ngồi xổm trong cái hang động chặt hẹp, bắt đầu sắp xếp lại mấy khối đá ở cuối hang.

Phương Niệm Dung cũng không trách được Phương Chính, bởi đứng trước một cái truyền thừa cổ tiên, ai lại nguyện ý từ bỏ. Hơn hết, lấy gì đảm bảo sau này không có người phát hiện? Nếu hiện tại không nhanh lên, đợi tới lúc Phương Chính có thể từ Trung Châu quay lại, sợ chừng chỗ này đã bị người ta đào đi rồi.

- Đây chính là cái gọi là số mệnh sao?

- Ta biết là cần thiết, nhưng tim ta vẫn rất đau.

Cho nên, theo Tiểu Túc, cho dù Tiểu Thiên có chức năng suy diễn, có thể hỗ trợ suy tính, bớt đi đường vòng. Nhưng Tiểu Thiên không thể chỉ ra được chính xác cách phá giải một cái trận pháp. Nó nhiều nhất chỉ có thể hỗ trợ một chút khi Phương Chính đã phá giải ít nhất một phần tư trận pháp. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Lấy năng lực của nam chủ, hắn có khả năng thông qua truyền thừa này, thành công kế thừa. Nhưng khả năng thông qua trong vòng ba năm còn lại của thề độc, thật sự khó khăn... Ngươi hiểu ý ta mà.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 143: Số mệnh an bài