Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 151: Lệnh triệu tập

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 151: Lệnh triệu tập


Nắng nhẹ, trời trong, mây vắng bóng.

Rất nhanh, trong tầm mắt của Phương Niệm Dung, một đàn hạc xuất hiện. Chúng đảo quanh trên bầu trời, sau đó một con hạc lớn có hai màu trắng đen xen kẽ bay xuống phía nàng.

Phương Niệm Dung gật đầu, nói.

Mà Phương Chính hiện tại lại đang ở trong quan ải cuối cùng, nhanh nhất cũng cần thêm ba tháng mới thành công thông qua truyền thừa này.

Gia chủ Cổ gia đời này tuổi già, biết sống không lâu nên để con cái dùng việc kinh thương để tranh giành gia sản. Nhưng tranh giành chưa có kết quả, ông ta đ·ã c·hết.

Nhìn đàn thiết uế phi hạc rút đi, Phương Niệm Dung không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía truyền thừa.

Chỉ là, càng chờ đợi sẽ càng bất an, thời gian càng tiếp cận sẽ càng đau khổ. Phương Niệm Dung hiện tại cũng không dám nghĩ tới việc Phương Chính c·hết. Bởi nàng không biết, nếu Phương Chính mà c·hết, chính mình sẽ như thế nào. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phương Niệm Dung đứng lặng, tiếp tục nhìn phía xa.

- Thật sự xinh đẹp.

- Ta là Dương Quang, đệ tử tinh anh của Tiên Hạc Môn, Trung Châu. Không biết cô nương có phải là Phương Niệm Dung không?

- Chẳng lẽ... (đọc tại Qidian-VP.com)

Thanh niên hỏi, Phương Niệm Dung chỉ lạnh nhạt nhìn hắn mà không đáp.

Đúng lúc này, trong đầu Dương Quang vang lên giọng nói răng dạy của một lão nhân.

Chờ đợi một người, chính là một trong những cách có thể nâng cao tình cảm.

Tiểu Hổ luôn túc trực ở cửa ra, mỗi ngày chỉ bay một vòng kiếm ăn, lại quay về đó. Bởi vì ngày Phương Chính rời khỏi Thương gia thành, Phương Chính có nói với Tiểu Hổ "thời gian tiếp theo ở bên cạnh ta". Đây giống như một cái mệnh lệnh, Tiểu Hổ liền ngoan ngoãn ở đó đợi.

- Lạc Hành, ngươi hiện tại thế nào rồi?

- Thiết uế phi hạc cấp vạn thú vương, là Thiên Hạc Thượng Nhân sao?

Đúng lúc này, bên tai Dương Quang lại vang lên giọng nói lạnh nhạt của Phương Niệm Dung. Hắn hơi giật mình, vội vàng chấp tay nói.

Phương Niệm Dung đột nhiên nghĩ tới lời Phương Chính nói trước khi vào truyền thừa, đôi mày thanh tú lúc này không khỏi cao lại.

Cứ cho là Phương Nguyên g·iết Cổ Kim Sinh làm tranh đấu của Cổ gia thêm ác liệt, nhưng như thế chỉ càng khiến Cổ gia nhanh chóng sụp đỗ. Việc Cổ Phú trở thành gia chủ tiếp theo của Cổ gia gần như là không thể.

Phương Niệm Dung nhỏ giọng nói, sau đó thở dài một hơi, trở về phòng của mình.

- Đợi bạch hạc quay lại, liền đi đón ba huynh muội Lâm gia về Trung Châu thôi.

Dương Quang đứng ngẩn ra một chút, sau đó chỉ có thể đáp ứng, cưỡi phi hạc rời đi.

Nói xong, đem tín hạc cổ đưa lại cho Dương Quang, lại nói tiếp.

Phương Niệm Dung trong lòng quyết định.

Xung quanh đây mặc dù có hạc, nhưng Phương Niệm Dung không gọi chúng sẽ không bay tới. Mà nàng chắc chắn mình không có gọi. Cho nên, tiếng hạc này không phải là hạc của Phương Niệm Dung phát ra.

Ở hướng đó, có một cáu truyền thừa của cổ tiên, cũng có Phương Chính.

Hắn trong lòng không khỏi cảm thán, có chút si mê nhìn Phương Niệm Dung.

Nhưng mà những việc này, lại cùng Phương Niệm Dung không có bất cứ quan hệ nào.

- Xem ra lão đ·ã c·hết, nếu không cũng sẽ không đem thiết uế phi hạc cấp vạn thú vương giao lại cho ngươi. Lại nói, tư chất của ngươi quả thật không tệ, còn trẻ đã có thể điều khiển vạn thú vương thành thạo như vậy, là hạt giống tốt.

Cảnh thu buồn bã, lại không là gì so với nổi buồn trong lòng Phương Niệm Dung. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thanh niên thấy vậy chấp tay nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Là ta.

Dương Quang lại lặp tức phản bác, cảm thấy mình làm không có gì sai.

Phương Niệm Dung nhận ra đàn hạc này, không khỏi suy đoán, lại xoay người đi ra khỏi gia trại. Vừa ra tới cổng, Phương Niệm Dung đã thấy thiết uế phi hạc đang đứng ở trước cỗng, bên cạnh nó còn đứng một thanh niên lạ mặt.

Nói xong, liền xoay đầu đi vào gia trại.

Phương Niệm Dung hiện tại quay về chỗ ở, chuẩn bị tiếp tục nghiên cứu phong đạo.

Bất quá Phương Nguyên không biết, cái này chỉ là do hắn nghĩ nhiều mà thôi. Phương Chính căn bản là không có thời gian đi tính toán việc này, thậm chí còn sắp quên mất Cổ gia luôn rồi.

Lá vàng phơ phất, hạ xa rồi.

Lâm Vũ một mình đi Thương gia thành, mượn diễn võ trường tăng cao chiến lực. Mà Lâm An, Lâm Anh lại đi Cổ gia trại, gia nhập vào thương đội của Cổ Phú, học cách kinh thương. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phương Niệm Dung lắc đầu, cố gắng bình tỉnh lại.

- Từ mùa thu khi đó, đến hiện tại đã qua hai năm, một chút tin tức cũng không có.

- Ngươi là gì của Thiên Hạc Thượng Nhân?

- Không, đây mới là thời gian nhanh nhất hắn đặt ra, vẫn chưa là lúc tuyệt vọng.

Theo ký ức năm trăm năm của Phương Nguyên, Cổ gia trong mấy năm gần đây sẽ sụp đỗ.

Nhưng vào lúc nàng sắp bước vào gia chủ các, trên bầu trời đột nhiên vang lên tiếng hạc kêu.

Phương Niệm Dung đi tới, thanh niên cũng đi về phía nàng, sau đó cả hai đứng cách nhau khoảng cách ba mươi bước.

Nhưng từ ngày Phương Chính đi vào truyền thừa, đã hai năm trôi qua, thứ này vẫn luôn không có động tĩnh, vẫn luôn trống trơn, ngay cả một chấm mực cũng chưa từng xuất hiện.

Một năm trước, ba huynh muội Lâm gia đã rời đi.

Vì vậy hai người có khả năng kế thừa nhất là Cổ Phú và Cổ Quý mới tiến hành đấu cổ, cuối cùng cả hai cùng c·hết, Cổ gia suy sụp.

Gần nhất Phương Niệm Dung cũng nhận được tin tức, Lâm Vũ hiện tại đã là một con hắc mã của diễn võ trường, nội thành thứ tư đã không có đối thủ.

Mà đàn bạch hạc chỉ hộ tống tới đó, đang trên đường quay lại với Phương Niệm Dung.

Hiện tại mới qua hai năm, cách thời gian thề độc phát huy tác dụng còn ít nhất một năm, cho nên cũng chưa phải lúc tuyệt vọng nhất.

- Phương Trưởng Lão, ta được lệnh của môn phái, đến mời ngài về Tiên Hạc Môn.

Cho nên, nhiều nhất là ba tháng, Phương Niệm Dung sẽ khởi hành quay về Trung Châu.

Mà thứ khiến việc này thay đổi, chính là sự xuất hiện của Lâm An và Lâm Anh. Mà hai tỷ muội này lại là người của Phương Chính.

Hai năm, chờ đợi hai năm, mỗi ngày Phương Niệm Dung đều sẽ gửi tin cho Phương Chính, ít nhất cũng hai lần một ngày. Nhưng mà mỗi lần đều không có hồi đáp, đều là ôm hy vọng rồi lại thất vọng.

Cho nên sau khi biết tin, Phương Nguyên không khỏi nghĩ, có phải Phương Chính đang m·ưu đ·ồ Cổ gia hay không?

Phương Niệm Dung không đến thủ tại nơi đó, chỉ cách vài ngày mới tới đó một lần. Mà ở đó, có Tiểu Hổ canh giữ.

Phương Niệm Dung sẽ sống, đương nhiên sẽ sống sót. Nhưng là sẽ sống mà khiếu thiếu niềm vui, bởi vì Phương Niệm Dung yêu Phương Chính, thật lòng yêu hắn. Chưa tới mức xem Phương Chính còn quan trọng hơn mạng sống của bản thân, nhưng cũng đến mức khắc cốt ghi tâm, không thể tách rời.

Phương Niệm Dung nhỏ giọng nói, nhìn tay của mình. Trong tay nàng, một cái bookmark màu trắng ngà nằm im. Đây là giấy truyền tin Phương Chính giao cho nàng từ lúc mới vào Bạch Cốt sơn. Trong khoảng thời gian dài, Phương Chính đều thông qua thứ này truyền tin trao đổi với nàng.

- Sư phụ, ta chỉ là nhìn một chút, như vậy không tính là có tội. Nam nhân gặp nữ nhân xinh đẹp, nhìn nhiều một chút là việc thường tình.

- Đi luyện tập thôi.

- Đó là sư phụ của ta.

Phương Niệm Dung lạnh nhạt đáp. Nàng biết người này là đệ tử tinh anh của Tiên Hạc Môn, bởi vì trên người hắn đang mặc đồng phục của đệ tử tinh anh. Nhưng là hắn chưa tự giới thiệu, Phương Niệm Dung cũng không có nghĩa vụ giới thiệu trước.

- Xin hỏi cô nương, ngươi là Phương Niệm Dung sao?

Lúc còn ở Thanh Mao sơn, Phương Nguyên từng muốn mượn nhờ Cổ Phú để tham gia trận đấu cổ đó vớt chỗ tốt. Nhưng sự việc ngoài ý muốn, Thanh Mao sơn toàn diệt, Phương Nguyên giả danh Phương Chính, một đường đi tới, vì vậy hắn đối với Cổ gia đã không còn hứng thú.

Phương Niệm Dung nhận lấy, thúc giục tín hạc cổ, nhìn xem tin tức bên trong. Mà Dương Quang lúc này lại không khỏi âm thầm đánh giá Phương Niệm Dung.

Nhưng mà dù Phương Nguyên không có hứng thú, thì không có nghĩa hắn không kinh ngạc.

Phương Niệm Dung lúc này tự nói, liền quay đầu đi vào gia trại bỏ hoang phía sau.

Phương Niệm Dung nhìn cảnh tượng quen thuộc này, nhịn không nổi khóe mắt cũng đỏ lên.

Phương Niệm Dung không nhận ra người này, mà người này cũng giống như chưa từng gặp qua Phương Niệm Dung.

- Lạc Hành ơi Lạc Hành, ngươi đúng là yêu nghiệt. Như vậy mà cũng bị ngươi đoán đúng, Tiên Hạc Môn thật sự truyền lệnh triệu tập ta trở về môn phái trong đúng lúc này. Xem ra, ta thật sự phải đi trước khi ngươi ra khỏi đó rồi.

- Ý của môn phái ta đã rõ. Ta sẽ tranh thủ quay về. Ngươi có thể trở về trước.

Phương Niệm Dung nhìn bookmark một lúc lâu, nhịn không được lấy bút viết lên đó một câu. Một lúc sau, chữ nàng viết lên biến mất, nhưng lại không có đáp án nào xuất hiện.

Bạch hạc vương của Phương Niệm Dung đã hộ tống đoàn người Lâm gia đi Trung Châu từ hai năm trước. Hiện tại đoàn người Lâm gia mới đi tới giới bích phân cách Trung Châu và Nam Cương, chỉ khi vượt qua giới bích mới có thể đi vào Trung Châu.

- Tiểu tử, cẩn thận ánh mắt của ngươi. Phương Niệm Dung không dễ chọc, đừng khiến nàng ta ghi thù.

Phương Niệm Dung đứng trên sườn núi, nhìn về phía nơi xa. Trong tầm mắt của nàng chỉ có một cánh rừng vàng lá, có chút tiêu điều cùng sơ sát.

Đây là những gì còn sót lại của Lâm gia trại. Trải qua hai năm, nhà ở đây đã suy sụp không ít, chỉ còn lại một số ít là nguyên vẹn, chủ yếu là do những ngôi nhà này trước đây được xây rất chắc chắn, là nhà của những người có địa vị cao trong gia trại.

Có thể nói là rất vừa khéo.

Phương Niệm Dung lúc này sống trong gia chủ các trước đây của Lâm gia. Nơi này hiện tại cũng chỉ có một người là nàng.

Dương Quang lúc này hơi thi lễ, nói xong đem một con tín hạc cổ lấy ra, đưa về phía Phương Niệm Dung.

Mà có sự trợ giúp của Lâm An, Lâm Anh, Cổ Phú đã nắm được Cổ gia trại trong tay. Tin tức này đối với Phương Niệm Dung không có là gì. Nhưng Phương Nguyên ở Thương gia thành sau khi biết được cũng không khỏi giật mình.

Phương Niệm Dung hơi giật mình. Nàng có chút nghi hoặc nhìn lên bầu trời.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 151: Lệnh triệu tập