Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 192: Để hắn bay cao hơn chút nữa

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 192: Để hắn bay cao hơn chút nữa


Ánh mặt trời chiếu rọi, Phương Nguyên bưng một chén rượu, một hơi uống cạn sạch, sau đó thoải mãi cảm thán.

Nhân Tổ truyện, quyển thứ hai chương thứ ba có viết...

- Rượu miên khúc, uống thích hợp nhất khi ấm.

Thái Nhật Dương Mãng buồn rầu thở dài nói.

Định Tiên Du cổ vô cùng lo lắng.

Thần Du cổ nói.

Nói xong, hắn giơ lên chén rượu, hướng về phía Tam Xoa sơn, hơi hơi mỉm cười, dùng kính ngữ thì thào. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thái Nhật Dương Mãng tay trái cầm bích không ngọc trúc, tay phải cầm kim cương bát giác, vừa bay về phía mặt trời, vừa gọi ra Thần Du cổ.

- Ngươi tìm ta xem như tìm đúng rồi, bởi vì tư tưởng trời sinh có cánh tự do. Bất quá tư tưởng mỗi người là không đồng dạng, có thể có cánh dạng gì, chỉ có thể xem ở chính ngươi.

Nhưng hắn cẩn thận nghĩ lại, lại cảm thấy hi vọng xa vời.

- Không tìm được Trí Tuệ cổ, chúng ta có thể đi gặp Tư Tưởng cổ. Nó là mẹ của Trí Tuệ cổ

Thái Nhật Dương Mãng vỗ hai cánh tư tưởng, chui vào trong tinh hà ngao du tìm kiếm.

Thái Nhật Dương Mãng không chút để ý.

Nam Cương, Hỏa Thán sơn

Nhưng Thần Du cổ lại nói.

Thái Nhật Dương Mãng tìm đến Tư Tưởng cổ, tìm biện pháp phi hành.

Này đó ngọc trúc, bộ rể chìm trong hư không, ngọn trúc cũng xuyên qua hư không phía trên. Từ ngoài nhìn vào, chỉ có cành trúc rủ xuống ở giữa (đọc tại Qidian-VP.com)

Thái Nhật Dương Mãng có được cánh chim tên là chính mình, vô cùng cao hứng, lúc này liền bay về phía bầu trời.

Bạch Ngưng Băng ngồi bên cạnh, nhưng không có uống rượu, chỉ nhìn về phía Tam Xoa sơn.

Trong quá trình này, quang kén càng ngày càng nặng, càng ngày càng dày.

Nàng không sợ tử vong, chỉ muốn truy tìm tìm sự phấn khích của sinh mệnh

- Ân, đôi cánh này của ngươi gọi là chính mình. Mỗi người đều có tư tưởng của chính mình. Cánh này vô cùng linh hoạt, cũng vô cùng tự do. Nhưng là ngươi phải cẩn thận, không được để ánh nắng chiếu rọi quá mức. Nếu không chính mình không phải bành trướng, chính là thu nhỏ lại.

Thái Nhật Dương Mãng đập hai cánh trắng noãn, bay về phía thái dương.

Hắn hướng về rất cao phía trên bay nhanh tới.

- Thần Du cổ a, Thần Du cổ, ngươi thật có thể hại ta khổ. Hiện tại ta có rượu ngon, cũng không dám uống. Chỉ sợ uống say, lại bị ngươi đưa đi đến nơi nguy hiểm.

Mặt trời buổi sáng như một cái đền lồng đỏ rực, tỏa ra ánh sáng ấm áp.

Bạch Ngưng Băng bất mãn nói.

- Không cần ngạc nhiên, ta đã sớm chú ý tới, có vấn đề gì đâu? Cánh càng lớn thì càng có lực, ta sẽ bay càng cao, bay càng nhanh.

Tư Tưởng cổ nhân tiện nói.

Dưới sự chiếu rọi của ánh sáng vinh quang, Thần Du cổ đem kim cương bát giác nuốt vào, sau đó chui vào bên trong ngọc trúc.

- Nếu như vậy, ta đây dạy ngươi một phương pháp. Ngươi trước đi lên trời, trong Thanh Thiên của cữu Thiên, có một mảnh rừng trúc. Bên trong rừng trúc, bẻ lấy một đốt bích không ngọc trúc. Sau đó đến Lam Thiên trong cữu Thiên, ở thời điểm bán đêm, trong những mảnh vụn tinh quang, thu thập kim cương bát giác. Sau đó, ngươi ở sáng sớm, bay về phía bầu trời, mượn ánh sáng vinh quang của mặt trời, biến ta thành Định Tiên Du cổ. Sau khi ta thành con cổ đó, sẽ không mang ngươi đang say không biết gì đi loạn.

- Đừng nóng nảy, đừng nóng nảy. Thiết Mộ Bạch là Thiết gia vinh quang, tộc trưởng tiền nhiệm, ngũ chuyển đỉnh phong. Lão ta là nhân vật cao cao tại thượng. Cùng lão so sánh, chúng ta chỉ là con chuột dưới chân lão mà thôi. Để cho lão bay cao chút, càng bay cao thêm chút nữa.

Mỗi khi trời nắng, hắn sẽ bay vào trong tầng mây trốn đi.

Trong lời nói của Bạch Ngưng Băng, rất là cấp tiến. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ở thời gian ban đêm, trong Lam Thiên lấp lánh ánh sáng ngọc của vì sao, vì sao trong lúc chạy vội chơi đùa, rơi ra vô số mảnh vụn. Những mảnh vụn này tụ tập thành biển, chảy qua khắp Lam Thiên.

Thần Du cổ chiếu cố nói.

- Ngươi cư nhiên còn có thể uống rượu? Nay đã muốn qua mấy tháng, Tam Vương truyền thừa đã mở ra hai lần. Thiết Mộ Bạch đã muốn khống chế Tam Xoa sơn, đuổi đi toàn bộ ma đạo cổ sư. Mấy tháng nay, chúng ta ta ẩn nấp ở Hỏa Thán sơn, cứ nhìn như vậy sao?

Thái Nhật Dương Mãng ở Thanh Thiên, ngắt được bích không ngọc trúc. Vài ngày sau, hắn lại bay lên một tầng rất cao, Lam Thiên.

Ve hạ ồn ào, huyên náo sinh ra bản hòa âm sinh mệnh. Tán cây màu xanh thẫm, tạo thành một mảnh lớn râm mát, theo gió thổi không ngừng lay động.

Con trai lớn của Nhân Tổ cứ như vậy đi đời nhà ma.

Đôi cánh chim này vô cùng xinh đẹp, trắng noãn như tuyết, không có một chút ít vết bẩn, giống như cánh bồ câu.

- Còn có, đệ đệ thân ái của ta, ca ca mời ngươi một chén.

Tư Tưởng cổ liếc mắt xem một cái, nhân tiện nói.

- Đến, Thiết Mộ Bạch tiền bối đại nhân, vãn bối ta kính ngài một chén rượu.

Bầu trời Thái Cổ, chia làm chín tầng, theo thứ tự là Bạch Thiên, Xích Thiên, Chanh Thiên, Hoàng Thiên, Lục Thiên, Thanh Thiên, Lam Thiên, Tử Thiên, Hắc Thiên.

- Rốt cuộc ta cũng thành công, từ hôm nay trở đi, ta không phải là Thần Du cổ, mà là Định Tiên Du cổ. A ha ha ha.

Cứ như vậy, Thái Nhật Dương Mãng vẫn luôn hướng lên trên bay, rốt cuộc bay đến trên cực thiên, Thanh Thiên.

Mấy đi đôi cánh, Thái Nhật Dương Mãng lập tức rơi xuống.

- Định Tiên Du cổ a, ngươi nói xem, phía trên cửu Thiên sẽ có cái gì?

Cuối cùng, hắn đập xuống đất, thịt nát xương tan.

Định Tiên Du cổ vòng quanh Thái Nhật Dương Mãng, cao hứng phi vũ, bỗng nhiên nó kinh hô một tiếng

Ở ngày hôm sau sau khi tìm được, thời điểm thái dương vừa mới dâng lên từ phương đông, hắn liền bay về phía ánh sáng mặt trời đang từ từ dâng lên.

Có lẽ là bị Thiết gia tứ lão vây khốn nên chịu kích thích, hoặc cũng có thể vì thực lực của Phương Nguyên đã vượt qua nàng. Mấy ngày qua, nàng khắc khổ tu hành, không chút nào cố kỵ tư chất của chính mình đang ngày càng cao.

Định Tiên Du cổ lo lắng nói.

Bạch Ngưng Băng khẽ liếc mắt nhìn Phương Nguyên, chỉ thấy hai con ngươi của hắn đen như mực, tĩnh mịch như đầm, sâu không lường được.

Sau một lát, quang kén đột nhiên vỡ ra, từ bên trong bay ra một con bướm tỏa ra ánh sáng xanh lục trong suốt lóng lánh.

Thái Nhật Dương Mãng tiện tay ngắt lấy một đốt.

- Không có vấn đề gì, không có vấn đề gì.

- Nhanh chóng trốn vào trong tầng mây đi, không cần lại bay

Dưới ánh nắng chiếu rọi, hai cánh sau lưng Thái Nhật Dương Mãng trở nên to lớn, gấp ba lần ban đầu.

Ở đó, ba cột sáng phóng lên cao, thẳng hướng thương khung.

Sau đó ánh mắt khẽ mị, nụ cười trên môi sâu thêm một chút, ngữ khí cũng thay đổi.

Nói xong, Tư Tưởng cổ phát ra ánh sáng ôn nhuận, điểm hóa Thái Nhật Dương Mãng.

Đốt trúc xanh thẫm, tựa như làm bằng ngọc, lớn cỡ bàn tay, bên trong trống rỗng, trơn bóng thấm lạnh.

Trên núi đá màu đỏ nâu, đặt một vò rượu. Dựa vào nhiệt độ của than hỏa, rượu vẫn được duy trì ở nhiệt độ nhất định.

- Đứng bay, đừng bay. Nếu ngươi ngã xuống, ta giúp không được ngươi a. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn ở trong tinh hà vô biên vô tận, vất vả tìm kiếm. Mảnh sao bảy cánh, mười sáu cánh hắn đều không cần, hắn chỉ cần mảnh sao tám cánh. Loại mảnh sao này giống như kim cương, trong suốt sáng bóng, hoàn mỹ không tỳ vết.

- Thái Nhật Dương Mãng a, ta cần thời gian kết kén hóa bướm, cuối cùng hòa thành Định Tiên Du cổ. Trong khoảng thời gian này, ngươi vẫn bay về hướng thái dương, không được cắt đứt ánh sáng vinh quang. Nhưng là ngươi phải cẩn thận, Tư Tưởng cổ từng nói qua, chú ý đôi cánh chính mình tư tưởng. Một khi ta hóa bướm thành công, ngươi phải nhanh chóng bay vào trong mây. Nhớ lấy, nhớ lấy.

Thái Nhật Dương Mãng cùng Trí Tuệ cổ sớm có giao tình. Thái Nhật Dương Mãng sở dĩ biết uống rượu, cũng là do Trí Tuệ cổ dạy hắn.

---

Hắn bay a bay, càng bay càng cao.

Sinh ra đã không biết phi hành, giống như chim chóc có thể tự do phi hành, mang cho Thái Nhật Dương Mãng cảm giác vô cùng mới mẻ.

Thái Nhật Dương Mãng cười ha ha.

Nhưng Phương Nguyên vẫn ung dung, bình thản xua tay.

- Vậy ta an tâm.

Ánh mặt trời này cũng không bình thường, chính là ánh sáng vinh quang, có thể chiếu rọi vạn vật sinh linh, xỏ xuyên qua Quang Âm trường hà.

- Cổ a, ta từ nhỏ chân đạp mặt đất, không có nhẹ như mây khói, cũng không có cánh như chim chóc, như thế nào có thể bên trong Thanh Thiên, ngắt lấy ngọc trúc? Như thế nào có thể bên trong mảnh vụn tinh quang thu thập kim cương bát giác? Càng không thể có thể bay về phía ánh sáng mặt trời.

- Theo ta thấy, chúng ta cũng có thể tiến vào trong Tam Vương truyền thừa. Chỉ cần xem đúng thời cơ, thừa dịp đám người Thiết Mộ Bạch tiến vào, chúng ta có thể khởi hành. Bằng vào thực lực của chúng ta, trên Tam Xoa sơn, không ai có thể ngăn cản được.

Hắn tìm rất lâu, rốt cuộc tìm được một viên.

Bên trong ánh sáng, phía sau Thái Nhật Dương Mãng mọc ra một đôi cánh chim mảnh khảnh, trắng noãn tinh tế.

- Cổ a, ngươi yên tâm đi. Ta ngay cả vực sâu Bình Phàm cũng đã xông qua, ở chỗ mao dân cũng có thể tìm được đường sống, có Thanh Danh cổ, lại khám phá hư vinh. Ánh sáng vinh quang, cũng không làm gì được ta.

- Thái tử nhân tộc a, ta cũng không phải cố ý hãm hại ngươi. Thật ra, mỗi một lần đều là ngươi sau khi say rượu, sử dụng sức mạnh của ta. Ta vô tội a, huống hồ ta cũng từng cứu ngươi một mạng, không phải sao?

- Người trẻ tuổi a, ngươi phải nhớ lấy dặn dò của ta. Bay quá cao, sẽ rơi càng nặng a!

- A, không tốt! Thái Nhật Dương Mãng, ngươi mau nhìn cánh của ngươi!

Ở nơi đó, từng cây ngọc trúc, mọc ra từ hư không, cành lá xanh lục lan tràn ra xung quanh, dâng đầy khắp nơi.

Thần Du cổ quả thật đã từng cứu Thái Nhật Dương Mãng một lần từ trong tay ong mật ban hổ.

Nhưng lúc trước Trí Tuệ cổ dạy hắn uống rượu, cũng là muốn hắn không làm phiền chính mình. Phát hiện Thái Nhật Dương Mãng muốn tìm chính mình, nó vội vàng né.

- Có vấn đề gì, ta như thế nào có thể ngã xuống? Ngươi xem cánh của ta, vô cùng cường đại, vô cùng hữu lực.

Thái Cổ dương quang, chiếu khắp vạn vật sinh linh.

- Cũng phải, người là sẽ không bay. Bất quá, cũng không có vấn đề gì, chúng ta có thể xin Trí Tuệ cổ giúp đỡ a. Nó trí tuệ sâu không lường được, nhất định sẽ có biện pháp.

Thái Nhật Dương Mãng không tìm được Trí Tuệ cổ, vô cùng chán nản.

Thái Nhật Dương Mãng vẻ mặt nản lòng.

Thái Nhật Dương Mãng cười nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hai lần trước, một lần bị Thần Du cổ đưa tới vực sâu Bình Phàm, một lần đưa vào nồi chảo của mao dân. May mắn vận khí tốt, hiểm tử hoàn sinh.

Thần Du cổ nói.

Thần Du cổ nghe hắn nói, cũng cảm thấy hổ thẹn.

Thái Nhật Dương Mãng nghe xong, nhất thời vui mừng không thôi.

Hắn ở trên bầu trời tự dó tự tại, vô cùng vui vẻ. Đồng thời, hắn cũng nhớ kỹ lời Tư Tưởng cổ dặn, không để ánh mặt trời chiếu rọi quá mức.

Thái Nhật Dương Mãng có được đốt ngọc trúc này, không khỏi cao hứng. Hắn lại tiếp tục hương lên trên bay đi.

Một hang lớn rượu ngon, bài ra ở trước mặt Thái Nhật Dương Mãng, nhưng hắn lại nhíu mày, không có một chút d·ụ·c vọng chè chén.

Giọng nói của Thần Du cổ dần dần nhỏ lại, ánh sáng mặt trời như ngọc dần dần ngưng tụ thành từng sợi từng sợi tơ, tạo thành kén ánh sáng, đem Thần Du cổ cùng ngọc trúc bao lại.

- Ai... Chuyện quá khứ cũng không nhắc lại, hiện tại ta bởi vì có ngươi, cũng không dám uống rượu ngon. Cuộc sống của ta, trở nên không còn niềm vui trên đời.

Thái Nhật Dương Mãng vừa mới phản bác như vậy, hai cánh sau lưng của hắn đã bành trướng đến cự hạn, xảy ra nổ mạnh.

Chương 192: Để hắn bay cao hơn chút nữa

Cuối cùng, Tư Tưởng cổ thấm thía nói.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 192: Để hắn bay cao hơn chút nữa