Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 51: Không biết đã đủ chưa?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 51: Không biết đã đủ chưa?


- Các ngươi ra ngoài làm nhiệm vụ sao?

Phương Chính mỉm cười, đứng lên.

Bọn họ nhỏ giọng nói, cũng không quá để ý, tiếp tục ăn uống. Bất quá, vẫn là hơi nhìn về phía Phương Chính. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phương Chính khẽ lắc đầu, nói.

- Ta nghe nói Phương Chính sư huynh ra ngoài làm nhiệm vụ, không biết khi nào mới trở về môn phái. Lần trước được ngươi chỉ điểm, còn đang buồn phiền không thể trực tiếp cảm tạ. May mắn lần này gặp ngươi ở đây.

Năm người này nghe xong, hơi nhìn nhau.

Nói xong, liền giống như chạy trốn, đi vội lại bàn bên kia, còn lạnh nhạt nói với năm đệ tử đang đứng ngốc tại chỗ.

- Diễn, nhất định là diễn. Lạc Hành là người Nam Cương, mới tới Trung Châu không lâu, làm sao có thể cùng đệ tử tinh anh Tiên Hạc môn có quan hệ? Hừ, các ngươi cho thiên hạ đều là kẻ ngốc sao?

Gã trong lòng nghĩ, vẻ mặt liền trở lại cao ngạo như trước, cười lạnh nhìn Phương Chính đang đi về phía này. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vừa nói, vừa nhìn qua mấy người Tửu Tiên lâu, khí tức ngũ chuyển đỉnh phong theo đó quét qua một vòng. Người này, đúng là Phương Niệm Dung, chuyên môn cùng Phương Chính tới diễn kịch.

Phương Niệm Dung mặt mũi đỏ bừng, nàng giật lấy lệnh bài, cúi đầu, lí nhí đáp.

Tầng bốn Vạn Dặm lâu.

Những người còn lại đều nhìn về phía Phương Chính.

Nhưng Phương Chính lại hơi lắc đầu, không nói tiếp.

- Vâng!

Nhìn thấy đám người Phương Chính đang ngồi, cũng chỉ hừ khẽ một tiếng, làm như không thấy.

Đám người Tửu Tiên lâu sắc mặt chớp mắt cứng đờ, sau đó trở nên có chút tái nhợt.

- Ta nể mặt chủ nhân của các ngươi cũng là ngũ chuyển cổ sư, cho nên mới đi tới nơi này gặp mặt. Vạn Dặm lâu các ngươi vậy mà lại không xem ai ra gì, không chỉ để đám tiểu bối như các ngươi ra gặp ta, còn để người khác lên đây ăn uống như vậy. Là đang xem thường Tửu Tiên lâu chúng ta?

- Con mẹ nó, dám nói chưa sao? (đọc tại Qidian-VP.com)

- Địa vị của ta cao hơn ngươi a!

Mà phía bên kia, người của Tửu Tiên lâu thấy bên này không có ý rời khỏi đây, cũng là hừ lạnh.

- Sư huynh cứ thong thả, chúng ta không có việc gì a.

Nhưng Phương Chính thì ngược lại, hắn lại làm việc của mình trước, khi nào xong mới tính tới nhiệm vụ. Cái này không khỏi khiến họ tự hỏi, môn phái đối với Phương Chính phải ưu ái tới mức nào mới cho phép hắn tùy ý như vậy?

- Cái này, có chút đau mặt đi!

- Tiểu Vũ, con đi một chuyến, làm phiền công tử dời bước một chút. Ai, ngài đang bận tiếp đãi khách quý của Tiên Hạc môn, nhưng Tiêu quản sự đây lại là họ hàng xa xôi của đệ tử ngoại môn Vạn Long ổ, chúng ta cũng không thể thất lễ a.

Chương 51: Không biết đã đủ chưa?

- Còn đứng đó làm gì? Đừng có phiền hắn làm việc!

- Không có gì, không có gì!

Phương Chính lúc này nói, Phương Niệm Dung làm vẻ mặt không vui, hừ khẽ.

- Vạn Dặm lâu các ngươi là thật không có thành ý, hay là ngu ngốc đến mức không hiểu lý lẽ, có cần chúng ta dạy một chút không?

Lâm Xung nghe hỏi, cười giễu nhìn lại bọn họ, sau đó nói với Lâm Vũ.

Chỉ một chút nhỏ này, trực tiếp làm mấy người Tửu Tiên lâu sắc mặt tái thêm mấy phần. Bất quá, người gọi là Tiêu quản sự rất nhanh đã chấn định lại, trong lòng tự nói.

Phương Chính vẻ mặt bình thản, lắc đầu nói.

Cái này cũng là cố ý, muốn để cho đám đệ tử Tiên Hạc môn bên kia nghe tới.

- Không nghĩ tới lần này ra ngoài, còn có thể gặp được Phương Chính sư huynh.

Nhất là người lên được tầng bốn, cũng phải là ngũ chuyển. Mấy người họ không có Phương Chính ở, cũng không có đi lên tới đây. Bên kia lại đông người hơn, vẫn là không nên gây chuyện liền tốt.

- Chẳng trách lại hóng hách như vậy. Nguyên lai là Tửu Tiên lâu.

Lão trong lòng mắng, muốn lặp tức đem mấy gia lão Lâm gia đến đầu quân cho mình hung hăng đánh một trận.

Bọn họ tự nói, nhìn lại phái mấy người Tửu Tiên lâu. Cảm giác như vừa nhìn thấy mặt mấy người họ vừa mới bị vã cho vài bạt tay.

Một câu này, làm năm người đệ tử nhảy dựng, mà Phương Niệm Dung thì mặt mũi chớp mắt đỏ lên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bỗng, có người hỏi.

- Ngươi làm sao lại bất cẩn như vậy? Đến vật này cũng đánh rơi, may mà có ta trả lại. Bất quá, vạn nhất ngươi đánh rơi tâm của mình, ta nhặt được nhưng không chịu trả, ngươi tính sao?

Năm người sắc mặt bừng tỉnh, nhìn về phía Phương Chính, làm động tác bái phục, sau đó liền vội vàng đi theo Phương Niệm Dung trở lại bàn ăn.

Đám đệ tử mồm năm miệng mười, vừa vui vẻ, vừa cao hứng nói.

- Thật, là thật! Đây, tên này làm sao lại... Con mẹ nó, một đám phế vật! Vậy mà lại sơ sót tình báo quan trọng như vậy.

Năm người họ lúc này đã đứng lên, vẻ mặt vừa kinh vừa sợ, vội vàng đi tới bên này, hướng Phương Niệm Dung thi lễ.

- Vậy ta thất lễ.

Hiện tại mặc dù đối phương chưa chân chính gây sự, nhưng chiếu theo cách làm việc của Phương Chính, hiển nhiên sẽ có đáp trả.

Lặp tức, trong nhóm có người nói.

Nhưng Phương Chính còn chưa đi tới bên này, dưới lầu một cô gái đi lên. Vừa đi về phía Phương Chính, vừa nói.

Vừa nói, vừa đem khí tức ngũ chuyển đỉnh phong tiết lộ ra ngoài, kèm theo đó còn có một chút sát ý.

Đám đệ tử tinh anh khẽ lắc đầu, cũng không để ý. Bọn họ hiện tại vốn là mới làm xong nhiệm vụ, trên đường trở về tiện thể ghé qua Đế Quân thành chơi. Chỉ là bởi vì đi chơi, cho nên cũng không mặc đồng phục môn phái. Nhìn qua cũng sẽ không ai biết bọn họ là đệ tử thập cổ phái, bị người khác không để ý, cũng là bình thường.

Bởi vì ngay lúc này, từ dưới lầu, một đám người vẻ mặt hóng hách đi lên, sau đó đi vào một bàn ở trung tâm tầng ngồi xuống, ánh mắt của kẻ bề trên nhìn quét qua cả tầng, đánh giá lấy xung quanh.

Phương Chính giọng nói ôn hòa, từ tốn vô cùng, cũng không quá lớn.

- Lạc Hành, ta nghe nói ngươi ở đây mời khách. Có chút ngạc nhiên a, ngươi vậy mà còn có khách để mời. Như thế nào? Là mấy người này sao?

Lâm Xung vừa làm vẻ mặt bất đắc dĩ, vừa cố ý lớn giọng nói.

Hắn đem ly rượu trên tay thả xuống bàn, nói với năm người trong bàn.

Phương Chính mỉm cười, hơi kề sát Phương Niệm Dung, nói.

Phương Niệm Dung đánh giá bọn họ trên dưới, sau đó khẽ gật đầu.

Trong môn, Phương Chính nổi tiếng là cao ngạo, nhưng ít nhất hắn không phải loại người chủ động gây sự. Bất quá, nếu có người dám lên mặt trước mặt hắn, vậy thì rất nhanh sẽ bị vã không trật phát nào.

Mà người bên kia lúc này lại dùng giọng trưởng bối, cố ý đề cao âm điệu, nói.

Đám đệ tử tinh anh bên kia nghe thấy, hơi dựng tai lên, có chút hứng thú chú ý.

Lại quay qua nói với Lâm Vũ.

- Nhưng khi ở ngoài, ngươi lại là nữ nhân của ta a!

Phương Chính cười khẽ, thế này mới đi đến trước mặt Tiêu quản sự, ngồi vào cái ghế Lâm Xung vừa nhường lại cho mình, nói.

Đám người Tửu Tiên lâu ào ào toát mồ hôi lạnh, trong lòng không khỏi mắng thầm.

- Ta đi xử lí việc cá nhân một chút, các vị sư đệ cứ tự nhiên.

Bất quá, Phương Chính vẫn là bình thản, nhăm nhi ly rượu trên tay.

Đồng thời cũng khiến họ nghĩ tới, cần phải kéo thân quan hệ với Phương Chính.

Mà Phương Chính thì làm như không phát giác ra biểu cảm của lão, đem lệnh bài của Phương Niệm Dung nhặt lên, đưa qua cho nàng, nói.

- Quả nhiên là Phương Chính sư huynh có khác. Đáp trả luôn bất ngờ như vậy.

Một nhóm năm đệ tử tinh anh ngồi bên bàn ăn, cùng Phương Chính nói chuyện vui vẻ.

Nói tới, Vạn Dặm lâu không tính lớn, đệ tử thập cổ phái cũng không thường lui tới, bọn họ thường sẽ đi mấy tửu lâu đứng nhất nhì trong thành là chủ yếu.

- Không biết sư huynh có cần giúp đỡ không, nếu có thể, chúng ta nguyện giúp một tay.

Mà năm người đệ tử Tiên Hạc môn trong lòng cũng là cười trừ.

Đệ tử ra ngoài làm nhiệm vụ quan trọng, đôi khi cũng sẽ làm mấy việc cá nhân cũng bình thường. Nhưng trước nay đều là xong nhiệm vụ rồi mới làm việc của mình.

- Để nhà bếp chuẩn bị thêm vài món mang lên. Nhớ làm mấy món tốt nhất. Các vị sư đệ này của ta nhưng là đệ tử tinh anh của Tiên Hạc môn, không thể thất lễ a.

- Đây là khách không mời. Khách ta mời ở bên kia.

Bọn họ nhỏ giọng trao đổi.

Năm người vội vàng đáp.

- Thật hóng hách.

- Chút việc cỏn con, làm các vị chê cười rồi. Tự giới thiệu, ta họ Cổ Nguyệt, tên Phương Chính. Các ngươi có thể gọi ta Lạc Hành. Người của Vạn Dặm thương đội, đều là thuộc hạ của ta. Ta chính là chủ nhân của nơi này. Không biết, đã đủ thành ý chưa?

Toàn bộ tầng bốn phút chốc lạnh ngắt như tờ, chỉ còn lại tiếng thở dài bất đắc dĩ của Phương Chính vang lên khe khẽ.

Nhưng rất nhanh, năm người họ kinh ngạc phát hiện, thanh niên gọi là Lâm Vũ kia, vậy mà lại đi về phía mình, sau đó cung kính hướng Phương Chính thi lễ, nói.

- Nghe nói tửu lâu này là do người họ hàng xa của một vị đệ tử ngoại môn nào đó đến từ Vạn Long ổ lập ra. Ở Đế Quân thành, cũng xem như là thế lực khó dây vào một chút.

- Ở đây còn có đồng môn đang dùng bữa a! Không biết có phải người quen không?

- Công tử, ngài xem, có thể làm phiền ngài dời bước một chút hay không?

Nếu không phải Phương Chính mời khách, năm người này còn chưa chắc đã vào đây.

Nhưng trong không khí an tĩnh lúc này, mọi người đều nghe rõ ràng.

- Gặp qua Phương trưởng lão!

Tiêu quản sự cũng là người biết nhìn hàng, lập tức nhận ra thứ này không phải giả, sắc mặt chớp mắt xanh mét.

- Sư huynh, không biết nhiệm vụ của ngươi lần này, có phải là ở Đế Quân thành này hay không?

Bọn họ trong lòng nghĩ, ngoài mặt lại nói.

Năm người đệ tử này cũng là nghe thấy, sắc mặt hơi trầm xuống, một người trong đó cũng liền nhận ra, chẹp miệng.

- Sư huynh cứ xử lí việc của mình liền tốt lắm. Bọn đệ có thể chờ sư huynh quay lại.

Năm người liền vội vàng khoát tay.

- Phương Niệm Dung, ta bận việc bên đây. Ngươi thay ta tiếp đãi mấy vị sư đệ đi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bàn việc khiêu chiến, hiển nhiên là phải bàn cụ thể phần thưởng khi thắng là gì, bọn họ cũng không muốn có người ngoài nghe thấy. Lúc này liền đối với Lâm Xung đang ngồi đối diện nói.

Nói xong, nhìn về phía đám đệ tử Tiên Hạc môn.

- Không phải. Ta ghé qua đây là vì có việc cá nhân. Chờ xong xuôi về sau, mới chính thức lên đường. Việc này ta cũng đã có nói qua với tông môn, đã có sự cho phép.

Nghĩ vậy, bọn họ cũng là đè xuống cảm giác bức bối trong lòng, quay đầu tiếp tục cùng Phương Chính dùng bữa.

- Chẳng phải ngươi đang giữ tâm của ta sao?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 51: Không biết đã đủ chưa?