Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 57: Xem bản thân như món hàng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 57: Xem bản thân như món hàng


Thôi bôi hoán trản cổ khó luyện chế, đến nay cũng chỉ mới được vài bộ, mà thành viên thì đông đúc, căn bản không đủ dùng. Vì vậy có thể tiếp kiệm liền tiếp kiệm.

Rất nhiều thần niệm hơi ngẩng ra, ngay sao đó ào ào hướng địa linh Linh Ngư hỏi giá cả, muốn đem Phương Chính mua xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lợi dụng bảo hoàng thiên vận chuyển vật tư, trong nguyên tác cũng có. Phương Nguyên còn dùng nó vận chuyển tiên cổ khi cần.

Đa Bảo chân nhân dung nhập mảnh vỡ này với động thiên của mình, gọi là bảo hoàng thiên.

- Ở đây chờ ta, ta đi một chút liền về!

- Câu thông với một vị gọi Tiểu Đồ Thiên!

Phương Chính lại nói, địa linh liền đem một con lục chuyển tiên cổ giao qua cho hắn, hắn đem nó nhét vào ngực áo, mượn việc này nhét thẳng vào túi đồ, liền đứng lên nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Di, chỉ là một cổ sư nô lệ, như thế nào lại có bảo quang lớn như vậy?

Thiên nguyên bảo vương liên, thôi bôi hoán trản cổ, thương nhân cổ, mưu sĩ cổ, tướng quân cổ, s·ú·n·g cổ, băng đ·ạ·n cổ, con mắt do thám.

Phương Chính đi tới gặp, Phương Niệm Dung cũng vẫn còn đang bận rộn bài trí, chưa có rãnh tay.

- Chúng ta đi!

Chương 57: Xem bản thân như món hàng

Mà Phương Chính, trong lòng cũng có chút ngoài ý muốn. Hắn biết rõ, giá trị mình thể hiện ra lúc này, đều là từ cổ trùng.

Từ nhất chuyển đến tam chuyển bảo quang cổ, rất phổ biến. Tứ chuyển, ngũ chuyển thường chỉ có các thế lực lớn mới sử dụng.

Dưới sự cho phép của Phương Chính, địa linh Thất Thải Linh Ngư phụ trợ, Phương Niệm Dung đã đem mấy cái trang trí nữ tính tháo dỡ, đổi lại mấy cái phong nhã khác.

Mấy con cổ này, mỗi một con lấy ra, bảo quang tỏa ra nhất định không thấp. Mà cùng lúc hội tụ lại một chỗ, thêm một đám cổ trùng khác, còn có tự thân Phương Chính, hai cái không khiếu ngũ chuyển đỉnh phong. Ánh sáng đương nhiên là không thấp.

- Tuyến đường an toàn tuyệt đối, chỉ là tốn chút phí thông hành mà thôi.

Làm xong, Phương Chính thế này mới đi tìm Phương Niệm Dung.

- Đáng tiếc phúc địa Đồ Thiên không còn là động thiên, bằng không cũng có thể dùng thông thiên cổ câu thông trực tiếp, miễn đi rất nhiều tầm mắt cổ tiên cùng lợi tức.

- Không sao, chúng ta có thể đặc động địa cổ.

Nghĩ như vậy, bọn họ cũng hết hứng thú, ào ào tán đi.

Mà bởi vì Phương Chính đã sớm truyền tin, cho nên giờ khắc này bên phía phúc địa Đồ Thiên, địa linh cũng đang mở ra thông thiên cổ, đang ở chờ đợi.

Chỉ là động địa cổ cần gieo xuống mặt đất, trước mắt Phương Chính cần thay đổi địa hình của phúc địa Hải Cát, nên chưa có gieo nó xuống được.

Giờ khắc này mấy cổ tiên kia mới nhận ra, nguyên lại đám cổ sư này không phải là bị bán, mà là có cổ tiên mượn nhờ bảo hoàng thiên, làm tuyến đường đi cho con cháu của mình.

Cho nên Phương Chính nghĩ đến, nếu xem bản thân như một món hàng, hắn liền có thể tự bán chính mình, tự mua chính mình, từ đó có thể thuận tiện đi qua đi lại giữa hai phúc địa.

Mà Phương Niệm Dung cũng không có quấy phá, thậm chí còn thay Phương Chính sắp xếp lại thủy cung.

Rất nhanh, quá trình trao đổi hoàn tất (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong phúc địa Hải Cát, có một con thông thiên cổ, cũng đã sớm cùng bảo hoàng thiên có liên kết. Hiện tại chỉ cần thúc giục nó, liền có thể mở ra liên kết với bảo hoàng thiên.

Trong Quân Đoàn Thiên Không hiện tại, không tính Lâm gia bên trong, thì có tất cả mười ba vị luyện đạo cổ sư, bao gồm Phong Thiên Ngữ. Mười bảy vị thủy đạo cổ sư, ba mươi hai vị thổ đạo cổ sư.

Mà bảo hoàng thiên, cũng nhờ vào bảo quang tiên cổ, trở thành trung tâm mua bán của cổ tiên.

Lúc này Phương Chính lại lần nữa chui vào, bảo quang so với lần trước còn cao hơn một phần, đây là nhờ công của họa bị cổ. Hơn nữa phía sau còn có một đám cổ sư lục tục tự mình chui vào, đều là bảo quang trên dưới một trượng, làm các cổ tiên ngốc lăn một chỗ.

Hắn cũng không làm phiền nàng, chỉ nói chính mình có việc, không được làm phiền, liền dẫn theo địa linh đi bế quan.

Thời kì trung cổ, Đa Bảo chân nhân ngoài ý muốn phát hiện một mảnh vở của hoàng thiên.

Cổ tiên bình thường ở ẩn không ra, cũng rất ít khi cùng người gặp mặt giao dịch. Nhưng mà bản thân bọn họ, ai cũng cần trao đổi mua bán, vì vậy cũng hình thành thị trường. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chưa đợi bọn họ kịp phản ứng, địa linh Linh Ngư tùy tiện lấy một cái vỏ sò ném vào xem như vật trao đổi, đem Phương Chính với đám cổ sư đoán ra ngoài.

Thông qua bảo hoàng thiên mua bán, là có tốn lợi tức. Tùy theo giá trị vật phẩm mà có mức lợi tức cao thấp khác nhau. Như Phương Chính vừa rồi, cũng là tốn một phần lợi tức không nhỏ.

Có cổ tiên không chắc chắn đón.

Bất quá địa linh là có chỗ không hiểu, hiện tại Phương Chính không có muốn mua cái gì, cũng không bán ra cái gì, hắn cần nó câu thông bảo hoàng thiên để làm gì?

Phương Chính phân phó, địa linh vội vàng làm theo, rất nhanh liền tìm được đối phương.

- Có khi nào là do cổ trùng trên người?

Bảo hoàng thiên vô cùng đặc thù, khác với các phúc địa động thiên khác, nơi này hoàn toàn trống trơn. Không có sông hồ ao suối, không có đồi núi rừng cây, tất cả chỉ là một khoảng không mênh mông.

- Không nghĩ tới bảo quang cổ lợi hại như vậy, ngay cả cổ trùng ta giấu trong không khiếu, cũng tránh không được bị kiểm tra ra.

Hai bên rất nhanh liền có liên hệ với nhau.

Trong không gian, vô số thần niệm của cổ tiên tỏa ra nghi hoặc.

Sau đó, Phương Chính lại yêu cầu Ôn Thế Xuân chuẩn bị một ít tài nguyên cùng cổ trùng cần thiết, ví như tuyền đản cổ, tiên nguyên thạch, chuẩn bị đưa cùng với người qua phúc địa Hải Cát.

Địa linh thúc giục thông thiên cổ, con cổ này liền hình thành một tấm gương lớn, treo lơ lửng giữa không trung. Thông qua đó, Phương Chính còn có thể nhìn thấy một mảnh không gian màu vàng chanh, từ bên trong còn tỏa ra rất nhiều ánh sáng lấp lánh.

Hơn hết, có bảo quang tiên cổ, cổ tiên có thể sẽ không bị mua phải hàng giả. Cùng lắm chỉ không biết hàng mình mua trúng có bị động tay động chân qua hay không mà thôi. Nhưng chung quy lại là tính an toán rất cao.

Bảo hoàng thiên bắt nguồn từ một vị bát chuyển cổ tiên, gọi là Đa Bảo chân nhân.

Ngoài kiểm tra giá trị vật phẩm, bảo quang cổ còn được dùng để tìm bảo. Đương nhiên khoảng cách cảm ứng của nó không lớn, thường phải dùng thêm cổ trùng phụ trợ khác.

Nhưng cũng không ai nói gì cả. Dù sao thì mua bán đã thành, bọn họ cũng liền không có quyền can thiệp.

Bảo hoàng thiên có thiên linh chống giữ, hàng hóa đưa vào bên trong bảo hoàng thiên, cũng vì vậy mà không thể b·ị c·ướp đoạt. Có thể đảm bảo an toàn cho chính mình.

Tiểu Đồ Thiên, chính là tên địa linh phúc địa Đồ Thiên dùng khi tham gia mua bán ở bảo hoàng thiên.

Cái này quả thật là một lần an bài phù hợp với những gì Phương Chính cần.

Mà địa linh Tiểu Đồ Thiên bên kia, cũng là vội vàng đem lấy năm khối tiên nguyên thạch, ba con tuyền đản cổ, cùng với một đám dụng cụ như thuyền gỗ, sắt đá thả vào.

Mà Ôn Thế Xuân cùng đồng thời đem họa bì cổ giao cho Phương Chính.

Mặt kính của thông thiên cổ rất lớn, cho dù là một đàn mấy chục vạn con thú cũng qua lột, một mình Phương Chính thì không tính là cái gì.

- Đã hoàn tất!

Hào quang trên người chớp mắt bọc phát, cao đến bảy tám trượng, nhưng thân ở bên trong, Phương Chính cũng không cảm thấy chói mắt.

- Chuẩn bị ổn thỏa chứ?

Phương Chính tự nói, lại không chút để ý, im lặng chờ đợi.

Muốn câu thông bảo hoàng thiên, cần có một con ngũ chuyển thông thiên cổ. Con cổ này có công dụng là câu thông với một cái động thiên bất kì, nhưng một con chỉ có thể câu thông một cái động thiên.

Mới vừa rồi, Phương Chính yêu cầu nó câu thông bảo hoàng thiên.

Địa linh Linh Ngư bị hỏi đến lúng túng, nhưng nó nhìn thấy Phương Chính bên trong đang hướng mình mỉm cười, vì vậy cũng liền bình tĩnh lại.

Vốn ban đầu định dùng thôi bôi hoán trản cổ chuyển nó qua cho Phương Chính, nhưng nó là ngũ chuyển, thôi bôi hoán trản bên Trung Châu bị áp chế chỉ còn tứ chuyển, nếu cưỡng ép vận chuyển họa bì cổ, tất sẽ b·ị t·hương tổn.

Địa linh Linh Ngư đem những thứ này tiếp nhận, mà Phương Chính thì được Tiểu Đồ Thiên đón tiếp, thông qua thông thiên cổ, chui vào phúc địa Đồ Thiên.

Chính vì như vậy, mà trong giới cổ tiên, ai cũng sẽ câu thông bảo hoàng thiên, phúc địa Hải Cát đương nhiên cũng là như vậy.

Nô lệ cổ sư bị bán bọn họ thấy qua cũng không phải số ít, cho dù là ngũ chuyển cổ sư, cũng chưa bao giờ sáng đến như vậy.

Phương Chính gần đây mới mua một phần của bản cổ phương thập chuyển mà hắn để ý từ hồi mới tới Thương gia thành, vì vậy nguyên điểm chỉ còn lại có vài điểm, không thể không tiếp kiệm.

- Còn may đã để Tiểu Thiên đem xuân thu thiền giấu đi, bằng không nguy to.

Hoàng thiên là một trong cửu thiên của thái cổ, xuất hiện sớm nhất trong Nhân Tổ truyện. Mà trong Nhân Tổ truyện cũng có nói, thái cổ cửu thiên, bởi vì mười người con của Nhân Tổ mà lần lượt rơi mất, chỉ còn lại hắc, bạch hai thiên.

Mà Phương Chính cũng biết cái này, cho nên chỉ khẽ gật đầu, sau đó ánh mắt nhìn xuống đám người, hỏi.

Nói xong, liền để địa linh đưa mình lên, một đầu chui vào bên trong thông thiên cổ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phương Chính đem dành sách những người đi Trung Châu nắm trong tay, hài lòng gật đầu.

Đám thần niệm cổ tiên nhìn xem như vậy, tiếc nuối không thôi.

Này đó ánh sáng, đều đến từ bảo quang của các loại vật phẩm, do rất nhiều cổ tiên thả vào bên trong mua bán.

Mà trong đội hình đi, tất cả thủy đạo, thổ đạo cổ sư đều có trong danh sách, mà luyện đạo thì đi bảy người, bổ s·ú·n·g thêm mấy lưu phái khác, nhưng chủ yếu là để hổ trợ, không cần chú tâm.

Phong Thiên Ngữ liền đáp.

- Chủ nhân, chủ nhân...

Sau khi Đa Bảo chân nhân c·hết đi, động thiên liền được để ở một nơi vô cùng bí mật, đến nay còn chưa ai biết được vị trí của nó.

Thủy cung bố trí ban đầu rất nữ tính, dù sau nguyên bản cũng là của nữ cổ tiên để lại, cho nên cùng Phương Chính có chỗ không thích hợp.

Mà bảo quang tiên cổ, chỉ có duy nhất một con, nằm ở trong bảo hoàng thiên.

Thần niệm của các cổ tiên trước đó cũng chưa hoàn toàn tán đi, còn đang đón xem trên người Phương Chính có gì mà lại dẫn ra bảo quang sáng như vậy.

Trong bảo hoàng thiên, có một con bát chuyển bảo quang cổ.

Trong phòng bế quan, địa linh có chút nghi hoặc nhìn Phương Chính.

Phương Chính bước chân vào phúc địa Đồ Thiên, hài lòng đánh giá một câu.

Bảo quang cổ có công dụng dùng để kiểm tra giá trị của vật phẩm. Giá trị càng cao bảo quang tỏa ra càng long trọng.

- Chẳng trách lại sáng như vậy, chắc là con cháu của thế lực nào đó đi.

Vừa hay, Phương Chính cũng cần đem một con tiên cổ lấy đi. Tiên cổ khi vào trong bảo hoàng thiên, tuyệt đối sẽ dẫn phát oanh động, lại không thể giấu trong không khiếu của cổ sư, vì vậy chỉ có để Phương Chính tới, dùng Tiểu Thiên che đậy đem đi mới an toàn.

Thông qua bảo hoàng thiên, cổ tiên có thể mua bán đủ loại, cho dù đó có là cổ sư nhân loại hay là dị nhân đều không bị cấm đoán. Bất kể thứ gì, chỉ cần có người bán, có người mua, liền có thể xem như hàng hóa.

Ôn Thế Xuân lúc này nói.

Phúc địa Hải Cát.

Mảnh vở hoàng thiên mà Đa Bảo chân nhân tìm được, cũng là do hoàng thiên vỡ nát mà thành.

Phương Chính lúc này đứng lên khỏi ghế, vuốt nhẹ đầu cá, nói.

Phương Chính vừa chui vào, lập tức cảm thấy quanh thân có một luồng khí tức bao bọc lại, giống như chính mình đang ở trong một cái túi vô hình. Mà trên thân hắn, bọc phát ra hào quang lóng lánh, rực rỡ, lóa mắt vô cùng.

Nhưng Phương Chính là chủ nhân, nó cũng liền không kháng lệnh, lặp tức làm theo.

Hai địa linh lúc này trao đổi một chút, xác định là người mình xong, Thất Thải Linh Ngư liền quay đầu nhìn lại Phương Chính.

- Địa linh, đưa ta di địa tiên cổ!

Cứ như vậy, Phương Chính đem theo một nhóm cổ sư, thông qua bảo hoàng thiên, quay trở về phúc địa Hải Cát.

Năm xưa, Đa Bảo chân nhân dựa vào bảo quang tiên cổ, tìm được vô số chân bảo. Chính vì như vậy, mới có danh xưng "Đa Bảo".

Môi trường toàn là nước, thủy đạo cổ sư có thể phát huy rất tốt. Mà hải đảo đa phần đều là đất, muốn di dời, không gì tốt bằng thổ đạo cổ sư.

Phương Niệm Dung cùng Phương Chính đi vào phúc địa Hải Cát, mặc dù nàng không trở thành chủ nhân của phúc địa. Nhưng nếu Phương Chính không đuổi, địa linh cũng sẽ để nàng ở lại.

Hơn nữa, có rất nhiều cổ tiên buôn bán nô lệ, bọn họ cũng là thông qua thông thiên cổ, đưa nô lệ vào trong bảo hoàng thiên mua bán, cho nên người sống hoàn toàn có thể an toàn tiến vào bên trong.

Hơn hết, nếu là hắn đi, nguyên điểm sẽ chỉ tiêu hao cho việc giấu tiên cổ trong túi đồ. Mà nếu để Tiểu Thiên bay đi, vậy thì lại tốn khá nhiều nguyên điểm trên đường đi.

Bất quá ngay sau đó, hắn phát hiện xung quanh giống như có vô số ánh mắt đang nhìn mình, xăm xoi dò xét như đang xem một món đồ. Phương Chính biết, đây là các cổ tiên bị thu hút tới đây.

Động địa cổ cùng thông thiên cổ tương tự, khác ở chỗ, thông thiên cổ là câu thông động thiên, động địa cổ là câu thông phúc địa.

Phương Chính lúc này tiếc nuối nói, ngồi xuống ghế chủ vị.

Nếu không có phúc địa Hải Cát, chờ đến lúc qua tới Tây Mạc, Phương Chính cũng phải dùng thôi bôi hoán trản cổ để lấy nó tới tay. Nhưng nay sẵn chuyến này, tự mình tới đây lấy liền tốt.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 57: Xem bản thân như món hàng