Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 105: Mục đích tới
- Liền ở chỗ này ở lại đi!
Thanh niên bất lực đáp.
Trung niên một mặt mộng bức. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Ngài đang nói với ta, chúng ta chạy từ Nam Cương tới Tây Mạc, đi liền cả tháng trời, kết quả ngài không biết đích đến nằm ở đâu? (đọc tại Qidian-VP.com)
Có tiên nhân chỉ lộ, có toa tiễn quán mộc, có bạch nha hoa,... những loại cây này làm cho sa mạc cát vàng tràn ngập sức sống.
Hai người này chính là thành viên của Quân Đoàn Thiên Không, hơn nữa địa vị cũng không thấp.
Lại nói, trong nguyên tác, Tây Mạc xuất hiện cũng không nhiều, lại chỉ xoay quanh giới cổ tiên, giới phàm nhân chỉ xuất hiện hai cái. Một cái Hàn gia thôn, một cái là cái thôn không tên nào đó.
- Ngài đây là đang đùa ta, đúng không?
Thanh niên cười khổ lắc đầu.
Quý như vậy cũng liền thôi, đằng này mộc mị cổ dù có thăng lên ngũ chuyển thiên niên mộc mị cũng phế không thôi. Tuy có thể để cổ sư hấp thu chân nguyên thiên nhiên, tăng phúc cho mộc đạo cổ trùng, nhưng tác dụng phụ lại cao hơn công dụng không ít.
Trên không trung cách mặt đấy chừng mười trượng, một con chim ưng to lớn tung cánh bay, trên lưng nó ngồi hai người.
Dương Quang mỉm cười gật đầu.
Dương Quang trong lòng khổ không nói nổi.
Thông tin nơi này rằng như trắng bóng vô cùng, một chút đầu mối cũng không có. Nếu có, chính là về một ít mục đích của siêu cấp thế lực.
Chương 105: Mục đích tới
Sau khi thành tôn, Nguyên Liên tiên tôn du lịch khắp cổ giới, đi tới Nam Cương, ông lưu lại một cái truyền thừa. Nội dung cụ thể thế nào không rõ, nhưng trong đó có một cái phương pháp luyện chế tiên cổ. Phương pháp này là để cổ sư hóa thân một gốc đại thụ, cắm rễ vào đất, hấp thu thiên địa tinh hoa, luyện chế tiên cổ.
Tiên cổ này tên là tùng châm, Trịnh Thanh là lựa chọn phương pháp mộc luyện, cũng chính là hóa thân thành cây tùng luyện cổ. Phương pháp này tuy tốn rất nhiều thời gian, nhưng lại ổn đỉnh, đảm bảo thành cổ.
Ôn Thế Xuân hiện tại là Ôn gia tộc trưởng, Ôn gia đã là đại hình gia tộc. Ôn Thế Xuân đang chịu trách nhiệm trà trộm vào chính đạo Nam Cương.
Dương Quang ban đầu tự tin vô cùng, dẫn theo Vương Khang đi tới Tây Mạc. Nhưng đến nơi rồi, hắn chợt nhận ra một việc, hắn con mẹ nó không biết làm gì cả.
Vương Khang nghe hỏi, cả người lặp tức cứng đờ tại chỗ.
Trung niên hoàn toàn á khẩu. Qua một lúc, hắn nhỏ giọng hỏi.
Thanh niên ánh mắt thâm tình nhìn hắn, hỏi lại.
Từ sau khi bị Phương Chính "g·iết c·hết" Thanh Thư thoát khỏi trối buộc của Tiên Hạc môn. Khoảng thời gian qua hắn vẫn luôn ở trong phúc địa Đồ Thiên tu hành.
Ngũ vực rộng lớn vô cùng, mỗi một vực có diện tích tương đương năm lần Trái Đất, Tây Mạc đương nhiên cũng như vậy. Cho dù là cổ tiên, cũng chưa chắc đi hết nổi Tây Mạc chứ đừng nói tới thống nhất. Mà Dương Quang bây giờ chỉ là một tên tứ chuyển cổ sư.
Tóm gọn lại mà nói, Dương Quang bây giờ giống như một con ruồi không đầu, mờ mịt cùng Vương Khang cưỡi ưng bay rồi lại bay, đi rồi lại đi.
Hơn hết, thế lực Tây Mạc phân tán khắp nơi, lấy hình thức ốc đảo sinh tồn, Dương Quang căn bản không biết nên ra tay ở chỗ nào.
Bất quá, nơi này cũng không phải không có sự sống. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Đính chính một chút, ta không phải không biết đích đến nằm ở đâu, mà là không biết đích đến là gì!
Một trung niên, một thanh niên.
Hiện tại c·ướp là không thể c·ướp, nhưng nếu dựa vào đối phương, Thanh Thư có thể sẽ học được cái gì đó. Mà chủ yếu nhất là, để Thanh Thư chú ý đối phương, chờ sau này Phương Chính đủ thực lực rồi, liền đem truyền thừa c·ướp về.
Vương Khang lúc này do dự lên tiếng. Dương Quang thu hồi suy nghĩ, nghiêng đầu nhìn lại Vương Khang bằng ánh mắt dò hỏi.
Trong lúc Thanh Thư dựng nhà, một đôi mắt thâm sâu đang lặng lẽ nhìn về phía hắn. Thanh Thư cũng không có phát giác, vẫn như cũ làm việc của mình. Mà đôi mắt này, là đến từ cây tùng to lớn kia.
- Cái kia, Dương trưởng lão...
- Ta bây giờ hối hận còn kịp không?
- Ta kiến nghị chút. Bằng không chúng ta trước tìm một cái ốc đảo nghỉ lại trước đi. Lương thực của chúng ta sắp hết sạch rồi. Thiết ưng vương cũng sắp không trụ nổi.
Bất quá, hắn cũng không khó chịu, ngược lại cảm thấy cũng không tệ. Dù gì chính mình cũng phải ở đây mấy năm, không thể nói cũng chẳng thể động, có một người ở đây, xem như thời gian tới cũng không tịch mịch.
Cái trước là do Phương Nguyên tìm người nên nhắc tới. Cái sau là do Phương Nguyên tới g·iết người nuôi cổ nên xuất hiện.
Giả dụ mộc mị thăng lên lục chuyển, vậy tác dụng của nó sẽ như thế nào?
Trải qua mấy tháng, lại có hệ thống hỗ trợ, Ôn Thế Xuân cuối cùng tìm được. Sau đó hắn đem tin tức này đưa cho Thanh Thư. Thanh Thư lúc này mới đi tới nơi này, tìm kiếm "cây đại thụ" kia.
Nó chính là một vị mộc đạo cổ tiên biến thành, chính là vị có được truyền thừa của Nguyên Liên tiên tôn được nói tới. Hắn gọi Trịnh Thanh, xuất thân là một vị phàm nhân.
- Ngài không biết sao?
Thanh Thư đã không ít lần muốn bỏ nó, nhưng Phương Chính vẫn luôn khuyên hắn giữ lại. Nguyên nhân trong đó, cũng là lý do Thanh Thư một lần nữa đi tới Nam Cương, xuất hiện trong khu rừng vô danh này.
Thanh Thư làm bộ như hài lòng, tự lẩm bẩm nói. Sau đó ở dưới "góc đại thụ" xây một căn nhà nhỏ. Bộ dạng của hắn giống như một vị tán tu muốn tìm chỗ ở tạm thời, sau nhiều lần trăn trở mà tìm được nơi này.
Chỉ là hiện tại không ai nghĩ tới, một mối quan hệ lâu dài về sau lại cứ như vậy yên lặng bắt đầu.
Dương Quang hỏi lại.
Trong nguyên tác, có một vị cổ tiên là dựa vào phương pháp này luyện tiên cổ, chỉ là người này là nhân vật phụ, thoáng quá liền biến mất.
Thanh Thư trong lòng không ngừng nghĩ tới cái này.
- Dương trưởng lão, rốt cuộc chúng ta đang đi đâu?
Trung niên gương mặt thường thường, nhưng có một đôi mắt ưng sáng quắt, giống như hùng ưng sắt bén, tùy thời nhắm người mà phệ. Thanh niên vẻ ngoài tuấn tú, một đầu tóc vàng rực rỡ, giống như tỏa ánh nắng.
Ở một rừng hoang vắng vô danh. Một nam trung niên vừa đi vừa tìm kiếm.
Nhưng Dương Quang quá yếu, vô cùng yếu trong mắt cổ tiên. Nếu hắn mà đem bí mật có được đi tìm mấy siêu cấp thế lực kia, chờ đón hắn là bị g·iết, bị sưu hồn mà không phải là uy h·iếp đối phương lấy chỗ tốt.
Trên các cồn cát, cũng mọc không ít cây cối.
Trung niên nghe xong, hai mặt trợn tròn, không dám tin nhìn thanh niên bên cạnh.
- Ta không biết!
Tây Mạc.
Bản thể của hắn quả đúng là điên cuồng bệnh hoạn. Mưu đồ lớn vô cùng, mà thực lực thì phóng t·ên l·ửa cũng theo không kịp m·ưu đ·ồ.
Phương Chính đã nghĩ đến câu hỏi này. Mà một khi đã tò mò, Phương Chính liền muốn giải đáp nó.
Trung niên lấy tay làm quạt quạt quạt mặt, có chút chờ mong nhìn thanh niên bên cạnh.
- Ý kiến không tồi!
Thanh niên địa vị càng lớn hơn, hắn gọi Dương Quang, đại trưởng lão phân thân, vừa là đại diện của đại trưởng lão, vừa là chính đại trưởng lão.
Thanh Thư đi hồi lâu, cuối cùng dừng lại trước một góc cây lớn.
Tây Mạc thời tiếc khô nóng, bốn phía cát vàng, cho nên nhìn đâu đâu cũng là cát là một việc rất bình thường.
Hắn không thích tranh đấu, một mình khắc khổ tu hành, sau mấy trăm năm, hắn thành tựu cổ tiên. Hiện tại, Trịnh Thanh bắt đầu luyện chế cho mình một con tiên cổ.
Hắn hỏi.
Trung niên gọi Vương Khang, một trong năm thú vương của Quân Đoàn Thiên Không, Ưng Vương.
- Hắc Dạ luôn miệng than dựng nước bằng hai bàn tay trắng là cấp bậc địa ngục, vậy tình cảnh của ta bây giờ là cấp bậc gì đây? Siêu thoát vũ trụ độ khó?
Hắc Dạ hiện chịu trách nhiệm quản lí hai cái phúc địa, cùng với thống nhất đản nhân.
Chỉ là giờ khắc này, cả hai vẻ mặt tái nhợt, thần thái mệt mỏi vô cùng, một bộ sắp bị nắng hung thành thịt khô.
Chỉ là Trịnh Thanh không nghĩ tới, chính mình vừa mới "trồng" xuống đất mấy ngày, thế mà lại có một tên cổ sư phàm nhân đến dưới chân mình cắt nhà sống.
Thiên niên thọ cổ quá quý, quý đến mức gần như không có. Ngay cả phúc địa Tam Vương trước đây, nhiều nhất cũng chỉ có một con ngũ bách niên thọ cổ, mà đó còn là thọ cổ cao nhất. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hai người nhìn nhau, im lặng.
Rất lâu trước đây, Lạc Hành m·ưu đ·ồ thống nhất Tây Mạc, đem Tây Mạc biến thành đại bản doanh của Quân Đoàn Thiên Không. Nhưng do nhiều việc, Lạc Hành không thể tự thân đi.
Phương Chính trước đây không chú ý, gần nhất mới nhớ tới, cái này mới làm hắn liên tưởng đến mộc mị cổ.
Hắn hỏi lại. Thanh niên cười khổ lắc đầu, bất đắc dĩ nói.
Cái cây này là do một vị cổ tiên biến hóa mà thành, nếu không phải do hệ thống đồng bộ với thiên địa, lại thêm Ôn Thế Xuân có tâm tìm kiếm, căn bản cũng không ai ngờ tới việc này.
Nam trung niên dung mạo ưu tú, một đầu tóc màu xanh lá xõa dài. Hắn không phải người xa lạ, chính là Cổ Nguyệt Thanh Thư.
- Ngươi không biết sao?
Hắn hỏi.
Sau khi có hệ thống phụ, Ôn Thế Xuân liền bắt tay tìm kiếm vị cổ tiên có được truyền thừa của Nguyên Liên tiên tôn kia. Người này bây giờ đang là một góc đại thụ, đang trong quá trình luyện tiên cổ.
Duy chỉ có Dương Quang là rảnh rỗi nhất, cho nên nhiệm vụ thống nhất Tây Mạc giao lại cho hắn.
Rất im lặng.
- Là ở nơi này!
Mấy trăm năm trước, Trịnh Thanh lên núi đốn củi, vô tình đạt được truyền thừa của Nguyên Liên tiên tôn, từ đó trở thành cổ sư.
Có thời gian dài ở phúc địa, có tài nguyên chống đỡ, Thanh Thư hiện tại đã là ngũ chuyển đỉnh phong, chiến lực cũng tăng vọt không ít. Đáng buồn là, bản mệnh cổ của Thanh Thư vẫn còn là tứ chuyển.
Ét...
Đây là một cây tùng to lớn, tán là xanh tốt trải rộng. Nhìn qua thân cây liền biết nó đã ở đây mấy trăm năm. Nhưng trên thực tế, cái cây này chỉ mới mộc lên được mấy ngày.
- Nguyên Liên tiên tôn truyền thừa.
Thiết ưng vương dưới thân hai người tuyệt vọng kêu dài một tiếng.
Sau nhiều lần trăn trở, Lạc Hành có được ba phân thân, Ôn Thế Xuân, Hắc Dạ cùng Dương Quang.
Cổ phương thăng luyện mộc mị cổ lưu truyền rộng rãi đã lâu, nhưng ít ai nhắc tới, nó kì thực bắt nguồn từ Nguyên Liên tiên tôn. Bất quá, con cổ này chỉ là sản phẩm lỗi bị bỏ xó mà thôi.
- Ngươi cảm thấy sao?
- Nhưng ngươi biết ốc đảo gần nhất ở hướng nào sao?
Đối với cái này, Thanh Thư cũng bất đắc dĩ. Bản mệnh cổ của hắn là bách niên mộc mị, muốn thăng lên ngũ chuyển, cần có thiên niên thọ cổ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mặt đất cát vàng trãi rộng, trong tầm mắt từng mảnh cồn cát liên miên kéo dài không dứt.
Nam Cương.
Trời quả thật quá nóng, hắn lại không phải là người sinh ra ở Tây Mạc, căn bản là chịu không nổi thời tiếc này. Nếu không phải là cổ sư, hắn sớm đã thành thịt khô.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.