Hệ Thống Thiên Ngoại Chi Ma
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 108: Vu sơn, Vu gia trại
Nam Cương.
Khu rừng hoang vắng, tiếng lá xào xạc vang lên bốn phía, không khí mát lạnh mang theo chút ẩm ướt.
Bốn phía mong lung, sương mù dày đặc bao phủ khắp nơi trong tầm mắt. Không đến mức đưa tay không thấy được năm ngón, nhưng cũng đến mức cách xa mười bước chân liền không nhìn rõ được gì.
Đát, đát, đát.
Tiếng bước chân giẫm trên đất rừng vang lên, trong sương mù, ba bóng người chậm rãi đi về phía trước.
- Nghe danh Vu sơn khó tìm đã lâu, hiện tại ta xem như cũng kiến thức tới.
Một trong ba người lên tiếng, trong giọng nói mang theo cảm khái cùng bất lực.
- Cái này ta đồng tình.
Một người khác nói, giọng nói ngọt ngào mang theo chút nhu mì, rõ ràng là giọng của một cô gái.
- Cũng không phải là không có thu hoạch gì.
Người còn lại lãnh đạm lên tiếng, tiếp tục dẫn đầu đi ở phía trước.
Ba người này, hai nam một nữ, chính là người của Quân Đoàn Thiên Không. Lần lượt là tín đạo tam chuyển sơ giai cổ sư Trần Thanh, nô đạo tứ chuyển sơ giai cổ sư Lộ Hàn Sương, cùng nô đạo tứ chuyển cao giai cổ sư Lưu Tử Phàm.
Gần một năm trước, ba người nhận nhiệm vụ tìm kiếm Vu sơn, rời khỏi phúc địa Đồ Thiên.
Vu sơn là một ngọn danh sơn, nổi tiếng ở Nam Cương. Nó nổi tiếng là ngọn núi khó tìm nhất, bởi vì nó giấu trong sương mù.
Sương mù cũng không chỉ che đậy ngọn núi, mà là bao phủ toàn bộ khu vực ngàn dặm xung quanh ngọn núi. Càng đến gần, sương mù càng dày đặc.
Nhất là, nơi này có rất nhiều đường mọn. Không ai biết đường mòn từ đâu mà có, bởi vì quanh đây sẽ không có người đi lại đủ nhiều để tạo ra đường mòn. Nhưng những đường mòn này vẫn luôn tồn tại ở đó, giống như một cái mê cung tự nhiên, khiến vô số người vào đây lạc lối đến c·hết.
Trong vô số đường mòn này, chỉ có duy nhất một con đường dẫn vào Vu sơn. Còn lại đều là ngõ cục, hoặc là đem người vào dẫn đi vòng vòng quanh núi. Cho nên, còn đường đúng là cực kì khó tìm.
Vu sơn là một ngọn núi lớn, trên núi tài nguyên rất phong phú. Bởi vì nó là núi hoang, lại không có người khai thác, cho nên tài nguyên sẽ chỉ tăng thêm theo thời gian mà không giảm đi.
Từng có không ít người tìm đến Vu sơn, muốn chiếm đoạt tài nguyên của ngọn núi này, nhưng đều thất bại thảm hại, c·hết trong sương mù. Trong lịch sử, người có thể tìm đến nơi này rất ít, thậm chí hiện tại, chỉ có một người được biết tới, đó là Vương Tiêu.
Vương Tiêu là ma đạo cổ sư, vận khí tốt tìm được đường mòn đúng, đi vào Vu sơn. Hắn dựa vào tài nguyên ở Vu sơn, khắc khổ tu hành đến ngũ chuyển, thậm chí có khả năng tiến xa hơn.
Đáng tiếc, Vương Tiêu đi tới Tam Xoa sơn tranh đoạt Tam Vương truyền thừa, cuối cùng bị Phương Nguyên g·iết c·hết, đoạt lấy không khiếu để luyện cổ. Cũng chính vì như vậy, Vu sơn liền một lần nữa xem như vô chủ.
Lưu Tử Phàm, Lộ Hàn Sương cùng Trần Thanh cũng vì như vậy, muốn một lần nữa để Vu sơn có chủ, cũng chính là muốn đem ngọn núi này cùng phạm vi quanh nó nhét vào bản đồ địa giới của Quân Đoàn Thiên Không.
Nhưng ba người hợp sức, kết hợp hai đàn thú của hai người Lưu, Lộ lại, cùng với ngũ chuyển mật báo cổ, tốn mất thời gian mười tháng hơn, vẫn như cũ chưa đi tới được Vu sơn.
Liên tục bôn ba nhiều ngày như vậy không tới được đích, ba người cũng rất là mệt mỏi. Nhưng như Lưu Tử Phàm nói, cũng không phải là không có kết quả. Ít nhất bọn họ đã loại bỏ được rất nhiều đường mòn, còn vẽ ra được một cái bản đồ tương đối chi tiết.
Chính vì như vậy, ba người cũng không có tuyệt vọng, thậm chí càng lúc càng có hy vọng.
Đi qua quá nhiều đường, loại bỏ được quá nhiều đường, khoảng cách tìm đến đường đúng đã không còn xa.
- Tam trưởng lão, nghe nói kế hoạch quân đoàn thăng tiên đang bắt đầu triển khai. Ngài bây giờ chỉ mới tứ chuyển cao giai, liệu sẽ kịp cho lúc đó.
Lộ Hàn Sương lúc này đột nhiên hỏi Lưu Tử Phàm.
Lưu Tử Phàm nghe vậy, chỉ hơi cười nhạt, đáp.
- Chỉ cần tìm được Vu sơn, muốn nhanh chóng đuổi kịp đến ngũ chuyển đỉnh phong cũng không phải không được.
Lời này của hắn, làm Lộ Hàn Sương lộ ra vẻ mặt an lòng.
Có tổ chức liền có cạnh tranh.
Quân Đoàn Thiên Không tuy chỉ có mấy trăm thành viên, lại tương đối phân tán, nhưng cũng có cạnh tranh.
Bỏ qua đại trưởng lão là Phương Chính cùng với đám phân thân của hắn, trong Quân Đoàn hiện tại chia thành hai phe phái. Một bên là nhị trưởng lão Phong Thiên Ngữ, bên còn lại chính là tam trưởng lão Lưu Tử Phàm.
Ai trong Quân Đoàn cũng biết, sau bản thân Phương Chính, người tiếp theo thăng lên lục chuyển chỉ có thể là một trong hai người này. Hai người này, có thể nói chính là đỉnh cao trong Quân Đoàn, có địa vị chỉ xếp sau Phương Chính, thậm chí cùng mấy phân thân của Phương Chính có thể so sánh.
Chính vì như vậy, đi theo một trong hai người, hiển nhiên sẽ có được lợi ích không kém. Nếu được một trong hai người năng đỡ, kiếm được một cái chức vị trong Quân Đoàn cũng không phải không có khả năng.
Cho nên, dưới trướng hai người, đi theo không ít cổ sư. Lộ Hàn Sương chính là dựa sát vào Lưu Tử Phàm.
Trong thời gian này, Phong Thiên Ngữ vì luôn ở trong phúc địa, có nhiều thời gian tu hành, còn có cơ hội thuê Thanh Thư hoặc Dược Hồng kéo tu vi, cho nên đã là ngũ chuyển cao giai cổ sư, cách đỉnh phong không xa.
Trong khi Lưu Tử Phàm phải bôn ba bên ngoài, thời gian tu hành ít, chỉ có dựa vào bản thân, làm cho tu vi rớt lại phía sau, bị rất nhiều người vượt qua. Cái này làm cho những người lựa chọn dựa vào hắn lo lắng, e sợ hắn không kịp đến ngũ chuyển đỉnh phong để sớm ngày thăng tiên, làm cho bên mình vuột mất cơ hội tranh thủ lợi ích.
Lộ Hàn Sương cũng đồng dạng như vậy, cho nên mới hỏi Lưu Tử Phàm. Lưu Tử Phàm cho nàng câu trả lời, làm nàng an tâm không ít.
Trần Thanh đi ở bên cạnh hai người, nghe cả hai nói chuyện, ánh mắt hơi lóe một chút.
Trong Quân Đoàn chia làm hai phe, Trần Thanh đương nhiên cũng biết. Nhưng bản thân hắn lại không theo bên nào cả, mà chỉ theo một mình đại trưởng lão.
Những người kia lựa chọn một trong hai phe, trên cơ bản là bởi vì bọn họ không có cơ hội trực tiếp gặp mặt Phương Chính, tranh thủ chỗ tốt cho chính mình. Nhưng Trần Thanh không giống vậy, hắn có thể trực tiếp gặp Phương Chính, có thể vì chính mình tranh chỗ tốt, nên không cần dựa vào người khác.
Trong Quân Đoàn cũng không phải chỉ một mình hắn như vậy, còn có vài người khác. Như ba người Thanh, Dược, Tần từng đồng hành với Phương Chính, Kiều Yên Hồng từng cùng Phương Chính nghiên cứu cổ trận, ba huynh muội Lâm gia cũng đồng dạng có thể trực tiếp gặp Phương Chính.
Mấy người này, cũng đồng dạng không theo phe nào cả. Bởi vì bọn họ có thể nhìn ra, trong tương lai, trong các vị trí lãnh đạo của Quân Đoàn, chắc chắn có một chỗ cho bọn họ, chỉ cần bọn họ trung thành với Phương Chính, cống hiến cho Quân Đoàn là đủ.
- Ân!
Đúng lúc này, một hình ảnh xuất hiện trong tâm trí của Trần Thanh, làm cho hắn giật mình. Lưu Tử Phàm cũng Lộ Hàn Sương chậm hơn một chút, nhưng cũng hơi giật mình.
- Tìm được!
Ba người nhìn nhau, cùng lên tiếng, sau đó mỉm cười.
Vừa mới rồi, Trần Thanh thông qua tra sét của cổ trùng, Lưu Tử Phàm cùng Lộ Hàn Sương thông qua đồng bộ với tầm mắt của đàn thú, đã nhìn thấy được lối vào dẫn thẳng đến chân núi.
Cứ như vậy, sau mười thắng lẻ tám ngày tìm kiếm, ba người thành công tìm được Vu sơn.
Sau đó hai ngày, cả ba tìm đến một hang động đá ở lưng chừng núi, sau khi tra xét, họ kết luận đây là chỗ ở trước đây của Vương Tiêu. Nơi này còn lại không ít tích lũy của Vương Tiêu khi còn sống, giờ khắc này bị ba người tịch thu, chia đều, sau đó xung vào công quỹ của Quân Đoàn Thiên Không.
Đồng thời, tin tức Vu sơn đã được tìm thấy cũng đã truyền khắp trong Quân Đoàn, ngay cả Phương Chính cùng với Dương Quang đang ở Bắc Nguyên cùng Tây Mạc cũng nhận được tin tức.
Có thể nói, sau phúc địa Hải Cát, Vu sơn chính là thu hoạch cực lớn tiếp theo đối với Quân Đoàn. Nơi này tuy không phải là một mảnh phúc địa, nhưng diện tích cũng không nhỏ, tài nguyên cũng khá phong phú, xung quanh còn có địa lợi có thể phòng ngự.
Ngày tiếp theo, Quân Đoàn cử ra một trăm vị cổ sư đuổi đến Vu sơn, tìm kiếm nguyên tuyền tự nhiên.
Trong vòng mười ngày, bọn họ tìm được bốn đạo nguyên tuyền, thu hoạch được tám trăm vạn nguyên thạch rơi vãi xung quanh nguyên tuyền. Đương nhiên là còn để lại không ít nguyên thạch ở nơi đó làm căn cơ.
Tiếp theo, bọn họ lựa chọn vị trí tốt nhất trên núi, tiếp cận bốn cái nguyên tuyền nhất có thể, bắt đầu công tác khai hoang, chuẩn bị lập trại.
Sau đó năm ngày, phía Ôn Thế Xuân truyền tin tức về tổng bộ Quân Đoàn, Ôn gia chính thức gia nhập Quân Đoàn Thiên Không.
Một tháng sau, một đội nhân mã của Ôn gia, do đệ đệ tộc trưởng là Ôn Thế Vinh dẫn đầu đi tới Vu sơn. Thông qua tín vật, bọn họ thành công hội hợp cùng thành viên khác trong Quân Đoàn, đi vào chỗ đã được khai hoang đống quân.
Sau khi bàn bạc, quyết định, thông qua các loại chính sách, giấy tờ thủ tục. Hai tháng sau, một cái gia trại thành lập tại Vu sơn, xưng là Vu gia trại. Nhưng trên thực tế, người ở Vu gia trại đều không có ai mang họ Vu, càng không có gia chủ chính thức, chỉ có một quản lí là Trần Thanh, cùng một phó quản lí là Ôn Thế Vinh.
Nhân số Vu gia chỉ có ba trăm người, trong đó hai trăm mười người là tới từ Ôn gia, chín mươi người còn lại là thành viên Quân Đoàn. Trong đó số cổ sư chiếm hơn nửa, còn lại tuy là phàm nhân, nhưng đều là người thân của cổ sư.
Hơn một năm sau, Vu gia chính thức đi ra trước tầm mắt của thế nhân, bọn họ mời chào một số tán tu cùng ma đạo trong Nam Cương, dẫn tới không ít người chú ý, thậm chí có một số gia tộc lân cận vùng tìm đến, mượn cớ Vu gia chế giấu ma đầu tiến đánh nhằm chiếm đoạt Vu sơn.
Kết quả không chỉ không xông qua được rào cản thiên nhiên của Vu sơn là sương mù, mà còn bị mấy vị ngũ chuyển của Vu gia đánh cho lên bờ xuống ruộng. Nhất là nơi này còn đóng giữ mấy chục vạn hồ ly, ngay cả hồ hoàng cũng có.
Trong vòng mấy tháng, Vu gia càng nổi tiếng hơn, thu hút ánh mắt của mấy siêu cấp thế lực như Võ gia, Thương gia, Thiết gia, Ba gia...
Sau mấy lần thâm dò, cuối cùng Thương gia trước tiên tỏa thái độ, cùng Vu gia tiến hành hợp tác giao thương, sau đó lại lần lượt có mấy cái siêu cấp thế lực khác cũng tỏa thái độ thiện ý, còn lại một số gia tộc đứng đầu như Võ gia, Thiết gia thì bảo trì bình thản, không can thiệp.
Vu gia từ đó được công nhận là một cái siêu cấp gia tộc mới nổi ở Nam Cương. Nguyên nhân trong đó, liên quan trực tiếp đến giới cổ tiên.
Tính từ lúc Vu sơn được tìm ra đến lúc Vu gia được công nhận, thời gian đã trôi qua khoảng ba năm ngoại giới.
Mà trong thời gian này, vô số việc đã xảy ra, thay đổi rất nhiều thứ trong Quân Đoàn. Điển hình nhất là trong Quân Đoàn xuất hiện mấy vị cổ tiên. Kết hợp với "thế lực chống lưng" và kỹ năng diễn xuất, Phương Chính thành công đóng vai "đại diện" đàm phán với các siêu cấp thế lực khác.
Có cổ tiên ra mặt, hiển nhiên giới phàm nhân không thể không theo.
Mà Vu gia được công nhận chưa lâu, Nam Cương phát sinh đại sự, đem mọi chú ý trên người Vu gia chuyển dời đến nơi khác.
Nơi đó được biết đến với tên gọi Nghĩa Thiên sơn, chính ma đại chiến.
Đương nhiên, đây là việc của tương lai.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.