Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 99: Rơi Vào Thế Tất C·h·ế·t!!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 99: Rơi Vào Thế Tất C·h·ế·t!!


Kiếm đạo 2, thần thức 2 có vẻ mạnh, nhưng vấn đề vẫn là nằm ở việc tu vi của hắn vẫn quá yếu.

Thanh Minh trả lời, sau đó là đưa tay vào trong ngực lấy ra một viên Tiểu Bảo Đan rồi ném nó vào trong miệng.

công kích nhưng mục tiêu của hắn không phải là Thanh Minh mà là Thôi Tư Phùng.

Vân Yên đang ngồi đánh cầm trước hiên bỗng nhiên một loại cảm giác khó hiểu xuất hiện trong lòng, nước mắt đột nhiên chảy lả chả xuống cầm.

Thanh Minh tu vi yếu kém, phải liên tục sử dụng thần thức để phán đoán, dùng kiếm đạo 2 để chống đỡ, nhưng vẫn là không thể lâu dài

Người hắn nhắm tới là người có tốc độ tiếp cận hai bọn hắn nhanh nhất.

Ngay khi hắn đang chống đỡ lấy một người có tu vi Bát Ngưng thì các phía khác của hắn bị hở ra, kẻ địch cũng lựa thời cơ mà tiến đánh.

Hắn muốn lao lên, nhưng đường ngay lặp tức bị Lãng Uất chặn lại.

Tăng~~!!!

Bốn phương tám hướng đều là kẻ địch.

Hắn không dùng đan dược hồi phục vì nó là không cần thiết, có ăn vào thì cũng không thể hồi phục nhanh bằng v·ết t·hương nhận vào.

Không cần phải đợi Lãng Uất nói, nhiều người cũng đã lao lên t·ấn c·ông.

“Chuyện gì đang xảy ra?? Loại cảm giác này là gì?? Sao ta lại khóc??” Vân Yên thầm nói, nàng đưa tay lên chà sát mắt.

Thanh Minh vội quay người đưa phần lưng của mình ra đón đỡ thay cho Thôi Tư Phùng.

Có thể là bù trừ cho nhau, nhưng mà... chiến thuật này chỉ có thể mang tính bất ngờ khi đối phương không chú ý, giờ đây nó đã bị bại lộ, hai người bọn hắn cần phải nghĩ ra một chiến thuật khác.

Đan dược hồi phục này của Thanh Minh khiến cho Thôi Lực phải thật sự bất ngờ, phải biết để có thể nhanh chóng xuất hiện hiệu quả như thế này thì đan dược đó phẩm chất phải cực kỳ cao.

Một sự phối hợp giữa hai bên dù cho là không nói thì hai bên vẫn hiểu.

Giao tranh lần nữa diễn ra.

Vì Thôi Lực muốn giữ lại lực lượng để có thể liên tục đối ứng.

Người này cũng ngay lập tức bất ngờ, hắn không ngờ rằng Thôi Lực sẽ chủ động t·ấn c·ông nên hắn cũng không kịp phòng bị, bị một chưởng của Thôi Lực đánh trúng người.

Nhưng giờ đã là không được, có chút đáng tiếc vì phải nhờ thế của người khác nhưng giờ đã không còn cách nào khác, hắn lại không thể tự mình đối đầu với Thôi Lực.

Thôi Lực nghe được tiếng la liền quay đầu nhìn, nhìn thấy tình hình của Thanh Minh, hắn cũng vội la lên.

Nhưng làm như vậy lại bày ra sơ hở trên người Thanh Minh.

Vậy nên khi kẻ địch lao vào, hắn chỉ có việc đánh cho đối phương xuất hiện sơ hở, còn đòn kết liễu sẽ do Thanh Minh thực hiện.

Thanh Mạn vừa lau nước mắt vừa từ sau vườn chạy đến trước hiên, nàng hoảng hốt nói.

Lần này Thôi Lực bị kèm còn chặt hơn lần trước, muốn đi cứu giúp Thanh Minh lại càng phải tốn thời gian hơn.

Nhưng.. ngay lúc hắn đang cảm thấy vui mừng, thì Thanh Minh lại xuất hiện sau lưng hắn, một kiếm chém ngang.

Thanh Minh không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn xem thanh kiếm vụt tới.

Hắn giờ đây đã sức cùng tận liệt, át chủ bài cũng không, không còn một thứ gì!

Đám người tiếp tục lao lên phía trước, càng ngày càng nhiều.

Là hai nhóm, nhưng sức mạnh của hai nhóm lại khá là bằng nhau, không có quá yếu cũng không có quá mạnh, nhằm phòng hờ một bên lủng một bên cứng...

“Yên Tỷ!!! Muội—— muội không hiểu tự nhiên lại khóc!! Một loại cảm giác khó hiểu cũng đột nhiên xuất hiện!!!”

"Hôm nay thật sự là một ngày xui xẻo!!!" Thanh Minh vừa đối ứng với kẻ địch, vừa nói.

"Khụ!! Khụ!!" Thanh Minh liên tục hộc máu.

Thôi Lực lao đến chỗ Thanh Minh, áp lực của hắn đè lên đám địch nhân gần đó cũng lập tức tăng lên.

Thôi Lực ngay lập tức xuất hiện trước mắt người này, đưa ra một chưởng.

Nhưng có vẻ như một chưởng này không thể nào lấy mạng hắn, người này thầm cảm thấy vui mừng.

「Tinh!! Đánh g·iết thành công....」

"Ngươi không sao chứ??"

"Ngươi đáng ra nên nghe lời ta, như vậy dì cho Thôi gia không còn tồn tại, ngươi cũng không mang tiếng, nhưng giờ đây..."

Lần này hắn ra tay chắc chắn là chí mạng.

Theo lý thuyết, chỉ cần Thôi Lực nghe khuyên giải thì Lãng Uất có thể tự tin g·iết c·hết Thanh Minh, rồi đem đầu Thanh Minh đến m Dương Hợp Tông để một mình nhận thưởng.

Lời nói của Lãng Uất vừa ra, đám người bao vây cũng theo đó mà hành động.

Nắm bắt được tốc độ của đối phương.

Người thì dùng kiếm, người thì dùng đao, có người còn dùng đến nắm đấm, bất cứ thứ gì có thể đánh g·iết Thanh Minh, bọn hắn đều dùng ra.

Hắn liếc mắt nhìn Thôi Lực nhưng có vẻ như Thôi Lực không có thời gian để giúp hắn.

"Ma Đầu!! C·hết!!!"

"Khốn nạn!! Tiểu nhân bỉ ổi!!!"

"Ngu dốt!!" Một người nào đó nhỏ giọng nói, hắn chế giễu Thanh Minh.

Bịch!! x3,14

"Đối thủ của ngươi là ta!!"

Thôi Lực nghiến răng, tức giận.

Nhìn xem một vòng xung quanh, bốn bề thọ địch. Thanh Minh không tránh khỏi cảm thấy nản.

Xong một giọng nói khác bỗng vang lên.

Phía bên này, Lãng Uất cũng đã tới, hắn nhìn xem Thôi Lực rồi không khỏi cảm thấy đáng tiếc, nói.

"Ngươi còn có thể trụ được bao lâu nữa??"

"..." Thôi Lực không nói gì nhưng hắn đồng tình với Thanh Minh, quả thật là hôm nay có quá nhiều thứ đang xảy ra.

Mặc dù Thanh Minh không mạnh, nhưng hắn vẫn có thể hỗ trợ Thôi Lực đối ứng.

Tuy v·ết t·hương của hắn đã khôi phục nhưng hắn lại không thể kéo dài chiến đấu tiếp, chỉ chưa đầy một phút đối ứng mà tiêu tốn của hắn hơn một nửa lực lượng.

"Như này cũng khó!!"

"Cẩn Thận!!!!"

Các v·ết t·hương trên người Thanh Minh lấy tốc độ mà mắt thường có thể nhìn được mà khôi phục.

"Khụ!! Khụ!!" Thanh Minh liên tục ho ra máu.

"Đúng vậy nhỉ. Đã quá trễ, nếu đã vậy thì... Tấn công đi, bọn ta sẽ kiềm chế Thôi Lực lại, việc của các ngươi bây giờ đó là đánh g·iết Thanh Minh!!"

"Cút!!!" Thôi Lực hô lên.

Chống đỡ bên này, lại ăn đòn bên kia.

Một người nhận thấy Thanh Minh đã không còn sức chống đỡ, hắn nhanh hơn người khác vội lao lên, trên tay cầm kiếm muốn chém đầu Thanh Minh.

"Không lâu, chưa chắc được một phút!!"

Tất nhiên Lãng Uất sẽ là người tiên phong đứng ra chia tách Thanh Minh và Thôi Lực.

Thôi Lực và Thanh Minh bắt đầu đối ứng.

Bọn hắn tách ra hai nhóm, một nhóm giữ chân Thôi Lực, nhóm còn lại là đánh g·iết Thanh Minh. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Khụ!! Không sao, chỉ là v·ết t·hương nhỏ thôi!!

Tất cả công kích đều đánh trúng Thanh Minh.

Chương 99: Rơi Vào Thế Tất C·h·ế·t!!

Đan dược vào trong miệng xong, hiệu quả cũng ngay lập tức xuất hiện.

"Giờ lời ngươi nói có còn ý nghĩa không??"

Mà cách đó không xa, tại một thôn làng.

Người này ngay lập tức đầu lìa khỏi cổ.

"Chỉ cần có thể tách hắn với ma đầu ra trong 1 phút, ma đầu chắc chắn sẽ c·hết!! Đến lúc đó thì..."

Một tên khốn kh·iếp xuất hiện, hắn đưa ra nắm đấm

Thôi Lực liếc mắt nhìn thấy Thanh Minh như vậy cũng trở nên lo lắng, mặc kệ là mình có đang giữ sức hay không đi chăng nữa hắn vẫn mạnh mẽ đánh lui những người khác rồi tới chỗ Thanh Minh.

Thôi Lực là người trước tiên lao lên trước. (đọc tại Qidian-VP.com)

Theo đó là dây cầm bỗng nhiên đứt.

Tuy vậy vẫn có chút may mắn là không có chỗ nào là chí mạng, nhưng nếu cứ để tình huống này kéo dài thì c·hết là điều không thể tránh khỏi.

"Khốn nạn." Lãng Uất khẽ nói, xong nhanh chóng đuổi theo.

Người đầu tiên nằm xuống, không thể lay động tâm ý của người đến sau.

Chưa được một phút, kẻ địch càng ngày càng nhiều, Thôi Lực thì cũng bị Lãng Uất cũng như là người bên trong Lãng Gia kiềm chế, khó có thể ngay lập tức hỗ trợ Thanh Minh.

"Vang danh Tây Hoang, trở thành khanh khách trưởng lão sẽ là ta!!!"

Thanh Minh không có thời gian để thở.

Thanh Minh cười khổ.

"Ngươi..." (đọc tại Qidian-VP.com)

Sự xuất hiện của Thôi Lực cũng tạm thời dừng lại cuộc vây công Thanh Minh.

Tu vi trong đó cũng là ngư long hỗn tạp.

Những người đang bao vây Thanh Minh đều bị hắn cho một đấm nát người, không một ai sống sót.

Một loại cảm giác đắng cay, chua xót, đau lòng và bất an làm cho động tác đánh cầm của nàng phải dừng lại.

Dù là đồng thời t·ấn c·ông nhưng chênh lệch cảnh giới lại khiến cho tốc độ của từng người là khác nhau.

Mà bên phía Thanh Minh, theo thời gian lực lượng của hắn càng bị bào mòn, v·ết t·hương trên người cũng trở nên chồng chất, máu chảy ra khiến đạo bào trắng bên ngoài cũng nhiễm đỏ một màu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thanh Minh là một phần mà thôi, đằng đó còn có thêm đứa con của hắn nữa nên không lo lắng là không được.

Tuy nói là vậy... (đọc tại Qidian-VP.com)

Đã biết nhưng hắn sẽ không hỏi về đan dược.

Nơi thì bị đấm, nơi thì b·ị c·hém, có nơi còn b·ị đ·âm xuyên.

Ngay lập tực, bốn phương tám hướng đều là công kích, nhắm tới là Thanh Minh!!

Lãng Uất đã nhận ra, việc Thanh Minh ăn đan dược chỉ là hồi phục v·ết t·hương mà không có hồi phục lực lượng, nhờ đó hắn có thể tính toán được thời khắc có thể đánh g·iết Thanh Minh.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 99: Rơi Vào Thế Tất C·h·ế·t!!