Hệ Thống Thử Nghiệm Hệ Thống
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 105: Bí Ẩn Âm Thế
"Đây rốt cuộc là có chuyện gì?? Nhưng cái bóng trắng tan vỡ mang ý nghĩ là người đại diện của nó trên Dương Thế đ·ã c·hết, nhưng... tại sao những cái bóng trắng khác lại có thể hấp thu nó??"
Không còn thời gian.
Thanh Minh tiếp tục cẩn thận di chuyển.
"Có vẻ như tách biệt âm dương là không thể giao tiếp!!" Thanh Minh thầm nói.
"..." Thanh Minh nhìn xuống dưới đất lần nữa để xác nhận.
Ngay sau đó như nhận ra một điều gì đó, hắn liền thử dùng mắt phải của mình, con mắt có sức mạnh đi xuyên Âm Dương để tạo thành một loại liên kết trung gian giữa âm và dương để thử giao tiếp.
"Ầm!!"
Mặt đất khi này mới vỡ vụn ra nhưng nó cũng đang nhanh chóng hồi phục lại.
"Cái bóng trắng này là gì?? Ý nghĩa tồn tại của nơi này?? Tại sao đến cả hệ thống còn không dám xuất hiện ở nơi này??"
Thanh Minh hiểu linh trí bị xóa bỏ nghĩa là gì, nên hắn không khỏi cảm thấy đáng sợ. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Tiểu 114 đã chỉ ta lối vào... Nhưng còn lối ra nằm ở đâu???"
「Đó là còn nhẹ!! Quy tắc của Âm Thế rất ít nhưng cái nào cũng là trí mạng!!」 (đọc tại Qidian-VP.com)
Thanh Minh tiếp tục suy nghĩ, nhưng ngay sau đó hắn cũng bắt đầu hành động.
"Hể??" ... Nhưng Thanh Minh khi này cũng mới nhận ra thêm một vấn đề nghiêm trọng nữa.
「Ký chủ!! Bần đạo đã nói là không được chạm vào bất cứ thứ gì rồi mà sao ngươi vẫn chạm??!!」
"Hả?? Đây là gì?? Tính toán là đã thành công chưa??"
Nói xong, Tiểu 114 cũng ngay lập tức biến mất để lại Thanh Minh quỳ ở đó mà suy nghĩ.
Khác với áp lực từ các loại cường giả trước đó thì loại áp lực này như đang muốn đồng hóa hắn vậy.
「Ngươi hiện tại đang bị quy tắc của Âm Thế áp chế, vậy nên để có thể thoát ra được thì ngươi phải dùng lực lượng của Âm Dương Thiên Nhãn để tìm kiếm nơi ngăn cách Âm Dương yếu nhất, từ đó xé rách tầng ngăn cách bước vào trong, chỉ có làm như vậy ngươi mới có thể trở lại Dương Thế!!」
Hắn không biết là liệu bản thân nói chuyện ở đây thì Thôi Lực có nghe được hay không nữa, nhưng... cái gì không biết thì phải thử.
Mà ở Dương Thế!!
Đúng vậy, Tiểu 114 chỉ chỉ cho Thanh Minh lối vào nhưng lại không thể chỉ cho Thanh Minh lối ra.
Tính cả việc bản thân hắn còn không có bóng thì làm cách nào nhảy vào bóng để trở lại Dương Thế. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Nên tiếp tục di chuyển!! Thời gian giới hạn sắp tới!!"
「Không phải đã có rồi sao??」
Cảm giác mọi thứ như đang tiến triển rất tốt, Thanh Minh tiếp tục kiềm chế đau đớn, đấm thêm một cái nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Âm Thế quá bí ẩn, nó bí ẩn nhất khi mà nơi đây chưa từng xuất hiện sinh vật sống, chưa từng có người đến đây cũng như là khám phá nơi này.
Tay Thanh Minh bắt lấy được cánh tay cái bóng, cái bóng thì cũng bắt lại được cánh tay Thanh Minh.
Khi này Tiểu 114 đột nhiên xuất hiện, giọng nói của nó cũng cực kỳ gấp gáp như đang sợ hãi một thứ gì đó.
"Ngăn cách Âm---- Dương?? Làm sao để--- nhận biết??"
Nhưng đau đớn này không là gì nếu so với c·ái c·hết, nên Thanh Minh tiếp tục duy trì liên kết trung gian.
Thanh Minh vội vàng nói.
"Thế--- đường--- đường ra chỗ nào??"
Dựa theo liên kết trung gian mà hắn đã thực hiện trước đó, kèm theo là giả thuyết phản chiếu.
Thanh Minh không biết bản thân hắn phải duy trì liên kết trung gian này trong bao lâu, nhưng mà khoảng thời gian này đã bắt đầu vượt quá mức giới hạn thời gian mà hệ thống cho phép.
Thời gian giới hạn mà hệ thống tính toán được cho hắn là 5 phút, giờ đây đã trôi qua được 4 phút, chỉ còn lại 1 phút.
「Âm Dương tựa như trời và đất vậy, nơi đất gần với trời nhất sẽ là những ngọn núi cao, còn nơi Âm gần với Dương nhất là nơi có nhiệt độ cao hơn bình thường!!」
「Không còn thời gian!!! Ký chủ mau chóng trở lại Dương Thế trước khi linh trí bị xóa bỏ!!」
Thanh Minh trực tiếp thò tay qua đó.
Một vài cái bóng trắng sau khi tan vỡ liền hóa thành rất nhiều mảnh trắng khác nhau, và các mảnh trắng đó bị nhưng cái bóng trắng khác bên cạnh hấp thu.
Tuy vậy hắn vẫn có chút tò mò, cái gọi là ông bà về báo mộng thì mang ý nghĩ gì?? Như vậy chẳng phải nói là có thể tách biệt âm dương mà giao tiếp sao??
Vì những cái bóng này không hề dồn dập hay công kích Thanh Minh, nên hắn có thể thoải mái mà luồng lách qua.
"Chuyện gì?? Chuyện gì?? Sao lại khóc?? Do lạnh quá sao??" Thanh Minh vội vàng dỗ dành.
Tuy vậy thời gian vẫn không chờ đợi hắn.
Đúng vậy, là tan vỡ đúng nghĩ.
Thì Thanh Minh đưa tay đang rảnh rỗi lên trời, sau đó là đấm một cú thật mạnh xuống đất.
Bóng là ngươi, ngươi là bóng!!
Đó là ở Dương Thế, còn ở Âm Thế thì không hề có bất cứ thứ gì khác xảy ra, hắn cũng không thể nhìn xem tình hình ở phía bên Dương Thế.
"Bình tĩnh, bình tĩnh, chuyện đâu cũng sẽ còn có đó, cái gì tới thì sẽ tới, trước tiên là cứ thử giao tiếp đã nào!!"
Tâm hắn giờ đây toàn bộ đều đặt trên người Thôi Tư Phùng nên vô tình lại khiến cho một cái bóng trắng lướt xuyên qua người hắn.
Với việc dùng Âm Dương Thiên Nhãn làm liên kết trung gian để giao tiếp thì tại Dương Thế, một cái bóng đen mờ hình người cũng theo đó xuất hiện.
"Hửm??? Không xong!!!" Thanh Minh phát giác.
Tồn tại cảm của nó rất thấp, thấp đến nổi mà những người bên cạnh còn không thể cảm nhận được nó dù cho nó có ở gần đi chăng nữa.
「Là ngươi!! Ngươi mang trong người nhiệt độ cao hơn bình thường cũng như là ngươi từ Dương Thế đến Âm Thế, vậy nên bản thân người cũng chính là đường ra!! Còn làm như thế nào để ra thì ngươi phải tự suy nghĩ, bần đạo không thể ở đây lâu hơn được nữa!!!」
Làm theo cảm tính.
"Nhiệt---- độ cao hơn bình thường??--- Ngươi đang đùa sao?? Làm sao để tìm--- thấy nơi có nhiệt độ cao--- hơn bình thường cái nơi này??"
Cái bóng đen mờ mà Thanh Minh tạo thành từ liên kết trung gian cũng làm động tác giống như hắn.
Chương 105: Bí Ẩn Âm Thế
"Nếu như không có tác dụng thì kệ vậy, với thực lực của Thôi Lực thì chắc sẽ không sao... đâu nhỉ??"
"Hửm?? Chờ đã!! Bóng là ngươi, ngươi là bóng!!! Liên kết trung gian!! Có thể sẽ được!!"
Nhìn xem cái cách mà cái bóng trắng di chuyển Thanh Minh càng ngày càng xuất hiện nhiều câu hỏi trong đầu.
Thanh Minh liền ngồi dậy và vừa bắt đầu tưởng tượng vừa liên tục thực hiện liên kết trung gian.
"Cách!!?? Cách!!?? Cách nào giờ??! Tuy nói đường ra là ở ta, nhưng cách nào giờ??!!"
Trở lại với âm dương giao tiếp.
Cũng chả biết nó thật sự có tác dụng hay không.
Hệ thống không giúp hắn, hắn cũng chỉ có thể tự giúp bản thân mà thôi.
Việc duy trì liên kết trung gian liên tục đã khiến cho đôi mắt của hắn trở nên đau đớn, một vài tơ máu đỏ đã xuất hiện.
Một đấm này không tính là quá mạnh nhưng vết tích đã xuất hiện.
Thanh Minh cẩn thận đưa đầu lại gần, sau đó là khẽ nói Thôi Lực chạy trốn nhưng cái bóng trắng của Thôi Lực không hề xuất hiện bất cứ thứ gì gọi là phản ứng.
Thanh Minh đau đớn rên la, một tay ôm đầu một tay ôm Thôi Tư Phùng, quỳ trên đất.
"Linh trí bị xóa bỏ?? Có-- Quá đáng-- lắm không??"
Dỗ cho trẻ em không khóc là một thứ mà Thanh Minh chưa từng làm nên cũng có chút quíu.
Thanh Minh hoảng loạn cực kỳ, nhưng với cái cách thức cũng như là bản chất của hệ thống, dù cho là hắn có hỏi thì chắc nó cũng sẽ không nói ra đâu, cũng như là không hề nói chi tiết về Âm Thế, vậy nên Thanh Minh cũng nhanh chóng lấy lại được sự bình tĩnh.
Khi mà một vài bóng trắng có dấu hiệu tan vỡ.
Thanh Minh thử ghé sát lại, thử thêm một lần cảnh báo, nhưng sao mà sau khi nói thì cái bóng trắng của Thôi Lực quả thật đã xuất hiện phản ứng, nhưng mà phản ứng rất chậm, nó cứ thế mà lếch lếch, đi xuyên qua những cái bóng trắng khác, tiến vào trong.
Di chuyển thêm được một khúc nữa, Thanh Minh bỗng phát hiện được một vài thứ đáng chú ý.
Thanh Minh cũng như vậy, khi mà hắn cảm thấy liên kết đủ được.
Oa~~~!! Oa~~~~!!
Mặt đất nứt ra như một tấm gương khi bị thứ gì đó đập trúng, hình ảnh của hắn cũng bằng một cách thần kỳ nào đó được phản chiếu lại dưới đất.
Thanh Minh thử suy nghĩ.
Chả qua là phải tốn chút thời gian. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không thể nghĩ cũng như là không thể tìm ra được câu trả lời, Thanh Minh chỉ có thể lắc đầu cho qua.
"Cũng--- Cũng không phải ta--- Cố ý!!!"
Quá 5 phút này thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì...
"Vậy thì cần loại năng lực gì để có thể giao lưu??"
"Đâu??"
Linh trí của hắn như đang bị thứ gì đó cưỡng ép uống néo, khiến cho đầu óc của hắn liên tục đau đớn, Thôi Tư Phùng cũng khóc lớn hơn, đầu liên tục ngoắc trái ngoắc phải.
Cũng giống như là cái cách mà người Việt nêm gia vị vào thức ăn vậy, khi nào cảm thấy ông bà bảo được thì dừng lại.
"AAA!!! Đây--- Đây là có--- chuyện gì???"
Ngay khi Thanh Minh đến được bên cạnh cái bóng của Thôi Lực.
Ngay lúc Thanh Minh còn đang cảm thấy khó hiểu, thì Thôi Tư Phùng đang nằm trong lòng hắn bỗng khóc réo lên.
Nhưng lúc này đây, một cổ lực lượng vô hình lạnh lẽo bỗng đè áp lên Thanh Minh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.