Hệ Thống Thử Nghiệm Hệ Thống
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 117: Thằng Nhóc Ác
“Đôi mắt ta tạm thời bị mù, nhưng rất nhanh sẽ khôi phục mà thôi.” Thanh Minh lần nữa lạc quan nói, câu trả lời của hắn đối với Thanh Mạn đều không khác mấy khi trả lời Vân Yên và cũng cùng một lý do.
Không giống như trước kia là hắn chỉ muốn lo cho thân mình làm sao để có thể sống sót thôi, lần này hắn muốn tìm hiểu kỹ càng hơn về Vĩnh Hằng Đại Lục, muốn biết hơn về các thế lực trong này.
Tuy nói là vậy, nhưng hai tuần sau đó, Thanh Minh vẫn chưa có ý định tiến tới Giao Thành, mà sáng ngủ dậy thì ra trước hiên ngồi hóng gió, chiều thì đi đi lại lại cho quen đường, đến tối thì lại đi ngủ.
“Đúng vậy, người yên tâm đi, bao lâu ta cũng sẽ giúp ngươi.”
Thanh Minh không thể thấy nhưng hắn có thể thông qua thính giác để phán đoán tạm thời.
Và cũng không hiểu là có phải tại hắn hay không nhưng mà dạo gần đây Vân Yên đều nhường hết tài nguyên trước đó kiếm được của mình cho Thanh Mạn để nàng ấy tu luyện, mặc kệ Thanh Mạn hay hắn đứng ra khuyên can thì nàng vẫn giữ nguyên lập trường như vậy.
Bỗng ngay khi bầu không khí có chút không được tự nhiên thì một tiếng khóc bỗng cất lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Và điều này cũng tốt cho việc hướng dẫn hai nữ làm thế nào để đóng bỉm, để tương lai hắn không cần phải đi làm.
Nhưng những nhiệm vụ nhận được lại khá là đơn giản, ví dụ như là
“Không sao, người cũng giúp bọn ta rất nhiều rồi.”
Phải biết là trước đây nàng toàn phải dọn dẹp mà những gì Thôi Tư Phùng thải ra, mà không chỉ một lần mà là rất nhiều lần cũng như là không có báo trước mà thải ra khiến cho nàng phải cực kỳ đau đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cũng nhờ đó mà Thanh Minh cũng biết được một số thông tin về thế giới này.
Hắn sợ lắm rồi, sợ bị thằng nhóc ác này tiểu lên người.
Cũng chỉ là tạm thời.
Nhận thấy Thanh Minh liên tục nhắm mắt để nói chuyện, Thanh Man liền tránh không khỏi tò mò hỏi.
“Tưởng gì? Chả qua là phải khổ các ngươi trong một khoảng thời gian ngắn cho đến khi ta khôi phục.” Thanh Minh bất đắc dĩ nói.
「Côn Bổng ....」
「Tinh! Tiêu hao 1 điểm thử nghiệm. Mua thành công sữa bột.」x10
Hai nữ thấy vậy cũng không khỏi lấy làm ngạc nhiên.
Đâm: 0/1000
“Hắn trước giờ đều ăn thứ gì??” Thanh Minh tò mò hỏi.
Vài chương tiếp theo sẽ khá nhàn rồi chuẩn bị cho mới hệ thống
Hắn đã quá khổ rồi, hắn gánh chịu những thứ mà đáng lý ra bản thân và thực lực của hắn hiện tại không nên gánh chịu, để rồi hắn phải nhận kết cục này… (đọc tại Qidian-VP.com)
Đến cuối cùng Thanh Minh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười cho qua.
Nàng vẫn chưa biết Thanh Minh bị mù.
“Được rồi, trong khoảng thời gian này nhờ cậy các ngươi vậy, chúng ta vẫn là dịch dung, dùng một thân phận khác sống như trước đó đã sống ở trong thôn là được. Đợi cho có cơ hội, ta sẽ thử tiến vào Giao Thành xem thế nào!!”
“Hể〜〜 nói như vậy là vẫn có thể khôi phục sao?? Ta cứ tưởng là…” Mới đầu nghe đến Thanh Minh bị mù nàng không khỏi giật mình, trái tim nhảy lên một nhảy, nhưng khi chú ý lại lời nói của Thanh Minh nàng mới thầm thở phào một hơi.
「…」
「Đao Kình Tiêu Sái...」
Nhưng lạ hay.
Thỉnh thoảng hắn lại ngồi chơi với Thôi Tư Phùng, khi thì nhờ Vân Yên giới thiệu một chút về các loại phương pháp tu hành như thương pháp, phật pháp, đan pháp, trận pháp, luyện khí,....
Mà cũng không thể trách hai nàng làm vậy, dù sao thì với độ tuổi hiện tại kết hợp thêm quá trình trưởng thành và việc hai nàng cũng chưa từng làm mẹ bao giờ nên cũng chẳng biết phải chăm sóc cho Thôi Tư Phùng như thế nào mới là hợp lý.
“Hể~~!! Vậy ra là thứ này có tác dụng như này. Thật tốt quá!! Sau này không cần phải lo lắng chuyện đái ỉa của hắn nữa!!” Thanh Mạn vui vẻ hoan hô. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tốt.”
Thanh Minh và Vân Yên nghe vậy cũng chỉ có thể nhếch miệng cười.
Thanh Mạn thấy vậy cũng liền bước tới, đưa Thôi Tư Phùng đang khóc rống cho Thanh Minh bế, vì Thanh Minh không thể nhìn nên nàng cũng rất cẩn thận để đúng tư thế bế cho Thanh Minh.
「Thương Thẳng Như Thiên (đọc tại Qidian-VP.com)
Thanh Minh đã hoàn thành xong việc đóng bỉm cho Thôi Tư Phùng, mặc dù quá trình hắn phải mò mẫn và đụng chạm những thứ không nên chạm do không thể nhìn được nhưng kết quả cuối cùng vẫn là rất thành công.
Thanh Minh tiếp tục nói, mà Vân Yên và Thanh Mạn đều có chút cứng đờ cả người.
Và điều đầu tiên hắn muốn làm đó là đóng bỉm cho Thôi Tư Phùng.
Ngoài những thứ đó ra, hắn còn mua thêm một số vật dụng trong nhà cần thiết như bàn ghế, vì những vật dụng trước đều để lại trong thôn láng khi trước rồi.
Phần thưởng: Thương Đạo +1」
Lái: 0/1000
Và…
Oa~~! Oa~~!
Phải biết, cả hai tuần nay ngoại trừ việc ăn và ngủ ra thì Thôi Tư Phùng chưa từng biểu hiện bất cứ cảm xúc gì.
Đôi tay lúc nào cũng nắm chặt, khóc híp cả mắt.
“Haha, nếu vậy thì nhờ các ngươi!” Thanh Minh lạc quan nói, chả qua là trong lòng không khỏi cười khổ.
“Ừm!!” Hai nữ gật đầu, nhưng mỗi người mỗi tâm trạng và không ai dám nói ra.
Mới nãy còn đang khóc rống Thôi Tư Phùng vừa mới sang tay Thanh Minh một cái lại im phăng phắc, hai mắt mở to tròn nhìn xem Thanh Minh.
“Đây là bỉm, dùng nó để đóng lại cho hắn, đừng để hắn đái lên người ta nữa. Còn đây là sữa, dùng nó pha với một chút nước ấm là có thể đút cho hắn ăn, thay cho việc dùng Tuyệt Thực Đan.”
“Đây là….”
“Hửm?? Có gì sao? Ta cảm thấy nó khá là tiện lợi nên mang nhiều một chút.”
「Tinh! Tiêu hao 1 điểm thử nghiệm. Mua thành công bịch tả bỉm.」x10
"Cười??" Thanh Minh nghe xong liền nhướng cả mày, hắn bế sát Thôi Tư Phùng cao lên và tiếp tục trêu đùa nói: "Nhóc ác, ngươi còn dám cười?? Không phải vì giúp người thì ta đã không bị như này rồi mà ngươi còn dám cười!! Có tin ta ném ngươi đi không??"
Thanh Minh thông cảm được nên hắn cũng không nói gì oán trách, thay vào đó là nhanh chóng từ cửa hàng điểm thử nghiệm mua mộ vài thứ sau đó là lấy ra đưa cho hai nữ.
“Ông xã, ngươi lúc này cũng mang theo những thứ này trên người sao??” Vân Yên lời nói bên trong không có gì bất ngờ, thay vào đó là thì thào bất đắc dĩ.
Vung: 0/1000
"Hửm?? Thằng nhóc ác nào đang khóc vậy, tới để ta xem nào!!" Thanh Minh ha hả nói, rồi hắn đưa tay hướng tới chỗ Thôi Tư Phùng.
Xưng hô của nàng cũng có chút thay đổi, thật ra thì bình thường nàng sẽ xưng hô hắn là Thanh Minh, nhưng những lúc động lòng thì nàng sẽ xưng hô hắn là ông xã.
-----------
Chương 117: Thằng Nhóc Ác
"Thằng bé cười kìa!! Ỏ.... Thật đáng yêu~~!!!"
Mặc dù là đã biết trước Thanh Minh có rất nhiều thứ bí ẩn, nhưng đến bây giờ, một lần nữa nhìn xem Thanh Minh lôi một đống thứ ra, hai nàng vẫn chưa thể quen thuộc.
"Khì!! Khì!!"
Đan đạo thì cũng chỉ yêu cầu là luyện đan dược cơ sở 1000 lần để nhận được Đan Đạo +1. luyện khí thì yêu cầu luyện 1000 lần không phân biết phẩm chất của nó.
Cũng không thể trách Thanh Man lại phản ứng như vậy, dù sao thì tu chân giới không có bỉm, chỉ đơn giản là quấn cái khăn là xong.
Mặc kệ Thanh có đe doạ thế nào đi chăng nữa, Thôi Tư Phùng cũng chỉ khì khì cười híp cả mắt để đáp trả.
Sự chú ý của tất cả mọi người bỗng bị dời lên người Thôi Tư Phùng.
Vân Yên bên cạnh thở dài, lời của Thanh Minh đúng như những gì nàng muốn nói nhưng cứ liên tục đề cập đến chuyện này lại khiến nàng có chút thổn thức, ngoài nàng ra không còn ai khác hiểu được Thanh Minh.
“Do không có sữa mẹ nên bọn ta cũng chỉ có thể cho thằng bé uống chút nước pha với Tuyệt Thực Đan dạng nghiền thành bột.” Thanh Mạn trả lời.
“Hắn bị—-“ Vân Yên nghe đến câu hỏi thì trước tiên muốn dành trả lời cho Thanh Minh nhưng tiếc là Thanh Minh đã trước tiên nói ra
Có vẻ như em bé ở tu chân giới phát triển nhanh hay sao mà mới qua hai tuần kể từ lúc được chào đời, hình dáng của Thôi Tư Phùng giờ đã trở nên béo ị hơn trước, khuôn mặt tròn tròn theo đó là đôi má mủm mỉm như cái bánh ú, nhìn thôi là đã muốn bóp.
“Ngươi sao vậy?? Sao cứ phải nhắm mắt để nói chuyện??”
"Hửm?? Sao không khóc nữa?? Nhóc ác, người không phải khóc lớn lắm sao?? Sao không khóc nữa??" Thanh Minh trêu ghẹo Thôi Tư Phùng.
Thời gian: Không giới hạn
Thôi Tư Phùng cũng khì khì cười vui mừng vì sự mát mẻ mà bỉm mang lại.
Với lượng thông tin tiếp thu được, một số vật phẩm và nhiệm vụ liên quan cũng đã được mở khóa bên trong cửa hàng, điểm thử nghiệm cũng từng chút từng chút một tăng lên một cách chậm rãi, không nhanh giống như chém g·i·ế·t.
Thanh Minh trả lời, dù sao thì đã hứa với Thôi Lực rằng sẽ chăm sóc cho Thôi Tư Phùng rồi nên hắn cũng muốn làm cho đến nơi đến chốn.
Và có vẻ như Thôi Tư Phùng hiểu được những thì Thanh Minh nói nên nó cũng mỉm mỉm cái môi, thôi phồng lên đôi má.
Cũng vì là một nơi khá là gần Giao Thành nên xung quanh đây không hề xuất hiện bất cứ yêu thú mạnh hay gì, nhưng thỉnh thoảng lại xuất hiện một số kẻ ăn không ngồi rỗi muốn đi cướp và bọn hắn đều bị Vân Yên đè đầu đánh c·h·ế·t, bọn hắn sẽ không nhân từ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.