Hệ Thống Thử Nghiệm Hệ Thống
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 119: Có Thể Yêu Thương Ta Không??
Cộng thêm hoàn cảnh có chút đặc thù, trời đêm, ánh sáng cam mờ, cộng thêm hơi nước trắng mờ lại càng khiến cho Vân Yên trở nên càng xinh đẹp như một tiên nữ.
Cảm giác thoải mái ngay tức khắc tràn ngập cơ thể, cảm giác như đang ở thiên đường vậy.
Đến tối,
Vân Yên thấy vậy trước tiên bế lên con cáo rồi đưa cho Thanh Minh.
"Đây!!" Vân Yên khi này đưa cái hòm sơ cứu mà Thanh Minh trước đó đưa cho nàng, đưa cho Thanh Mạn, rồi tiếp tục nói: "Nếu muội thích nó thì muội băng bó cho nó đi, bên trong có hướng dẫn sử dụng đấy, chỉ cần đọc là muội có thể băng bó được!!"
"Ngươi nghĩ xem!" Thanh Mạn nhường quyền đặt tên cho Thanh Minh.
Con cáo liên tục kêu lên như muốn phản đối việc Thanh Minh sờ nó, có vẻ như là nó không hề thích Thanh Minh chạm vào nó.
"Yên Tỷ, Thanh Minh!! Hai người đang làm gì đó?? Ể, cái gì thế này?? Cáo sao?? Đáng yêu quá đi!!!"
Vân Yên cũng thả nó lại xuống đất để cho nó tự ăn.
Nàng giờ đây đã trở lại với chân thân của mình, trên người nàng hiện tại chỉ có một tấm vãi quấn thân, cũng vì nguyên do đó mà thân hình đồ sộ của nàng cũng xuất hiện. Ngực t·ấn c·ông, mông phòng thủ, bờ eo thon, làn da trắng hồng bóng loáng như ngọc, khuôn mặt hồng hào xinh đẹp, đôi môi ướt át, ánh mắt phong tình vạn chúng nhìn xem thanh niên đang ngâm nước.
Nhìn lại một chút cuộc sống bây giờ, thật là chả khác gì đang tận hưởng tuổi già vậy, nhưng hắn biết là để tận hưởng được như này thì phải trả giá như thế nào, đủ thì hắn sẽ lại lần nữa gặp rắc rối.
"Có thể yêu thương ta không??" Vân Yên chỉ đơn giản hỏi một câu.
Mà một bên đang cắm đầu ăn Minh Tuyết lại chổng hai cái tai lên trước, sau đó là ngẩng đầu lên nhìn Thanh Minh rồi ưm ưm hai cái, không biết là thích hay không nhưng sau đó nó lại cắm đầu ăn.
Vân Yên thì dọn dẹp lại những thứ còn vơi sau bữa ăn.
Nó tiến tới gần bên con lợn nướng, đưa mắt nhìn xem rồi lại đưa mắt nhìn xem Thanh Mạn ưm ưm kêu mấy cái ý vị là cũng muốn ăn.
Thanh Mạn thấy vậy cũng cắt một miếng thịt đưa cho con cáo.
"Được rồi, Yên Nhi, ta tiếp tục đi tập đây!!" Thanh Minh nói sau đó là bước chân đi, tuy vậy chắc lại một vung cái kiệt sức nằm luôn dưới đất ấy mà.
"Ha ha, xin lỗi, xin lỗi, đây!! Đền bù cho ngươi!!" Thanh Minh cười cười, sau đó là lấy phần thịt của mình đưa cho con cáo.
Mà con cáo bị Thanh Minh chạm vào chỗ đó có chút trở nên tức giận, nó đưa tay cào cào lấy cánh tay của Thanh Minh, nhưng vì bị Vân Yên kiềm chế nên nó không thể gây được thương tổn cho Thanh Minh.
Nàng nhẹ nhàng nhích người lại gần bên người Thanh Minh, ép sát cơ thể của mình, đặc biệt là bộ ngực to lớn tròn trịa của mình vào hắn.
Ngay lúc Thanh Minh đang suy nghĩ phải ứng phó cho tương lai thế nào thì bỗng sau lưng truyền tới tiếng bước chân nhẹ nhàng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 119: Có Thể Yêu Thương Ta Không?? (đọc tại Qidian-VP.com)
Thanh Minh lãnh khốc ít vô tình.
Thanh Minh bên này cũng ngay lập tức cảm nhận được khác thường, hắn mù nhưng hắn không phải không cảm nhận được.
"Đó là một cái tên không tệ!! Ta thích!! Từ giờ ta sẽ gọi ngươi là Tuyết Nhi!!" Thanh Mạn thích thú nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đây không gì có thể tốt hơn.
"Đúng vậy, nó đã khôi phục rồi."
Thanh Minh trước tiên gột rửa cơ thể, sau đó là mới bước chân vào trong bồn để ngâm.
Vừa đi ra sân và nhìn thấy hai người Thanh Minh, nàng nhanh chóng tiến tới, nhưng khi thấy được con cáo trắng thì hai mắt nàng không khỏi sáng lên, nàng đặc biệt thích những thứ nhỏ nhỏ đáng yêu.
Lý do tại sao lại thay đổi như này thì dễ hiểu nhất là thông qua trận chiến gần đây.
Vân Yên nhanh nhạy.
Hắn có thể chắc chắn rằng có thứ gì đó rất quen thuộc đang chạm vào, và cũng vì là quen thuộc nên hắn cũng không có hoảng hốt như lần đầu gặp phải.
"Sao vậy??" Thanh Minh ôm lấy eo nàng, cúi xuống ngửi hương thơm trên mái tóc nàng, hỏi
Khi này, Thanh Mạn cũng từ trong nhà bước ra.
Nhà nuôi thêm một hai thú cưng vẫn là chuyện thường.
Sau bữa tối.
Tự cảm thấy bản thân là khá vô dụng nên ít nhiều nàng muốn chuyên tâm hơn trong việc tu luyện để sau này còn có thể giúp được Thanh Minh và hỗ trợ hắn trong những việc thường ngày.
----------
"Hửm?? Đây là gì?? Sao cảm giác không giống??" (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngoại trừ Thôi Tư Phùng phải bú sữa bình ra thì ba người còn lại vẫn đang ăn rất vui vẻ.
"Cũng được thôi, nhưng tên gì mới được??" Thanh Minh không có ý kiến.
Không còn quá ham chơi nữa, mà thay vào đó là biết chăm lo lo lắng hơn.
Kể từ sau hai tuần thì căn nhà đã có phần được cãi tiến từ những gì Thanh Minh mua được từ cửa hàng.
Nói một cách tốt thì chỉ thích thứ gì gia dụng là cứ thế mà mua, không cần phải quan tâm nó có phi logic như là không có nước mà vẫn chảy nước từ vòi hay không.
Nói cho cùng, cả ba người đã không còn non nớt như xưa nữa, thay đổi của cả ba cũng dần trở nên rõ rệt.
Thanh Minh thì quen đường đi đến phòng tắm.
"Mông?? Con cái?? Ây da, xin lỗi xin lỗi. Tới!! Để ta sờ lại ngươi thử!!"
Tất nhiên phần gia vị vẫn là Thanh Minh mua từ hệ thống.
"Ừm!!" Người sau cũng đáp lời.
Mà một bên Vân Yên nhìn xem Thanh Minh đi, khuôn mặt có chút mất mác, nàng nhẹ cắn môi dưới rồi lâm vào trong suy nghĩ.
Thanh Mạn hiểu chuyện.
"Ai??" Với thính giác nhạy bén, Thanh Minh lập tức phát giác được, hắn hô lên.
Rõ ràng là trong trận chiến đó nàng không thể giúp được gì cho Thanh Minh mặc dù Thanh Minh yếu hơn nàng rất nhiều.
Vân Yên không nói, tất cả theo Thanh Minh làm chủ.
Con cáo nhận được thịt cũng tạm thời tha cho Thanh Minh.
"Ông xã~~!" Vân Yên khi này lên tiếng.
Thanh Minh đang ngâm người cũng ngay lập tức phát hiện được dị thường, hắn đặc biệt hỏi.
Ưm!!! Ưm!! Ưm!!
Thanh Mạn trở lại với việc chăm sóc cho Thôi Tư Phùng đi ngủ.
Mà Vân Yên tiếp tục bước đến phía trước.
"Wa~~~! Thật mềm mại và thoải mái!! Đây là lông của cáo sao?? Thật thích." Thanh Minh sờ rất thích, nhưng mà.
"Bị thương?? Thật đáng thương!!"
Con cáo cũng vùi đầu vào ăn ngon lành, có vẻ như v·ết t·hương trước đó của nó cũng không nghiêm trọng lắm, hồi phục rất nhanh.
------------
Vân Yên chậm rãi bước tới, bỏ qua quy trình rửa người, trực tiếp bước vào trong bồn cùng với Thanh Minh.
"Ăn vẫn ngon lành làm sao!!" Thanh Mạn vui vẻ nói.
"Tố quá, thế thì muội xin!! Hì hì!!" Thanh Mạn cười nói.
Thanh Minh lại tiếp tục hưởng thụ.
"Ô, vậy sao?? Đâu?? Để ta sờ một xíu nào!!" Thanh Minh nói sau đó là đưa tay mò mò. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bỗng lúc này, từ trong phòng chạy ra một con cáo trắng, trong bóng tối vẫn có thể rõ ràng nhìn thấy màu lông trắng sáng của nó.
"Yên Nhi?? Ngươi chưa đi sao??"
Khác với những lần trước đó là ăn Tuyệt Thực Đan sống qua ngày thì lần này Vân Yên chủ động đi đến cánh rừng phía nam để săn về một con lợn yêu cấp thấp về nướng ăn.
"Ông xã, ngươi chạm nhầm chỗ rồi, chỗ đó là phần mông của nó và nó là con cái." Vân Yên khẽ nói.
"Là ta!!"
Cảm giác khi chạm vào làn da của nàng vẫn rất thoải mái, mịn, trơn trượt như da em bé vậy, đặc biệt là khi để nàng ngồi lên đùi của mình, có thể cảm nhận được rất nhiều thứ.
"Đừng loạn động, nó đang b·ị t·hương!!" Vân Yên vội ngăn cản Thanh Mạn đụng chạm con cáo.
"Là con cáo khi trưa sao??"
"Ừm!"
Nhưng tiếc cho Thanh Minh là hắn hiện tại đang mù, vậy nên giờ có ai trận chuồng đứng trước mặt hắn hắn cũng không thể hưởng thụ
Thanh Minh cảm nhận được cũng sự vui vẻ của Thanh Mạn, hắn cũng mừng thay, thế là gia đình bốn người này có vẻ như phải thêm một miệng ăn rồi.
Nàng đây là mới vừa ru cho Thôi Tư Phùng ngủ. Trẻ con mà, ăn ngủ là hai điều mà bọn chúng thường làm.
"Thế chúng ta có nuôi nó không?? Nếu có thì cần cho nó một cái tên chứ không thể chỉ gọi là cáo!!" Thanh Mạn lên tiếng hỏi, nàng muốn là ý kiến của mọi người chứ không vì bản thân tư d·ụ·c mà tự ý nuôi.
Khác với khi xưa là chỉ đơn giản là chơi bời, thì qua một khoảng thời gian ở chung, thì Thanh Mạn cũng đã có một phần nào đó thay đổi.
Lần này Vân Yên sẽ cẩn thận hơn trong việc điều chỉnh tư thế của con cáo sao cho Thanh Minh có thể sờ được phần lưng và đuôi.
Thanh Mạn lập tức bế lên con cáo rồi bước vào trong nhà.
Thanh Minh vừa suy nghĩ vừa nói: "Lông trắng như tuyết thì cứ gọi là Tuyết đi, Minh Tuyết, tuyết trắng sáng, gọi thì là Tuyết Nhi."
"Yên Nhi sao?? Không cần phải mang đồ tới cho ta đâu, ta đã có rồi!!" Thanh Minh như thường lệ nói, gần đây hầu như ngày nào đi tắm cũng đều là Vân Yên lấy đồ giúp hắn nên quen.
Thanh Minh cũng sờ đâu đó được phần lông mềm mại rồi cũng cẩn thận xoa thêm vài chỗ, nhưng là vì không thể nhìn thấy nên phần hắn chạm vào có chút nhầm lần.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.