Hệ Thống Thử Nghiệm Hệ Thống
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 146: Kế Hoạch Bắt Đầu.
Vẫn là tầng 11 quen thuộc.
"Thứ này quả thật rất tiện lợi, nếu loại trừ tu vi cố định ra thì nó là một phân thân hoàn hảo."
Thanh Minh trước tiên ra lệnh, cho Chân Nguyên Thân sử dụng lực lượng của mình để giữ Hỏa.
Nói xong, nữ nhân viên liền đi mời.
"Chỉ cần cô nương biết cách lợi dụng và tạo điều kiện cho hắn thì không sớm thì muộn. cô nương cũng có thể rời khỏi đây!!"
"Nói mới nhớ... Nguyệt Cát cô nương muốn tìm ta nói chuyện gì??" Thanh Minh giờ mới nhớ lại vấn đề: "Kệ đi, tắm xong rồi đi hỏi cũng được!!"
(Kể tử giờ Chân Nguyên Thân sẽ được gọi là Thanh Minh)
Hắn chỉ cần chia sẽ kế hoạch của mình cho Chân Nguyên Thân rồi ra lệnh nó thực hiện là được.
"Dật Nhi, mới sáng sớm hắn đã ra khỏi nhà rồi!! Minh Thanh, ngươi có cần đi tắm không vậy??" Cao Nguyệt Cát trả lời, đồng thời hỏi thêm một câu.
Với cái thông báo này, Thanh Minh cũng hiểu tại sao khi nãy Cao Nguyệt Cát lại hành động như vậy.
"Còn gì nữa?? Cô nương đòi hỏi gì từ một người như ta??"
Nếu như An Dật ra khỏi nhà thì có lẽ hắn đang dự định đi săn lại.
"Ta cần biết An Dật đang ở đâu!" Thanh Minh trực tiếp vào thẳng vấn đề, không dài dòng.
"Ra ngoài rồi??!!" Thanh Minh giật mình, thầm nói.
"Tốt lắm, cứ tiếp tục thế này thì không sớm thì muộn cũng có thể luyện ra..." Thanh Minh vui mừng nói.
"Trên người hắn có thứ ta muốn!!"
Chương 146: Kế Hoạch Bắt Đầu.
Qua vài ba phút, Hồ Ngọc Phụng xuất hiện.
Ngay lúc Thanh Minh đang muốn tiếp tục công cuộc có công mài sắt có ngày nên kim thì một giọng nói mềm mại từ bên cạnh hiên nhà truyền tới.
"Vậy sao... thù lao lần này.. công tử tính thế nào??" Hồ Ngọc Phụng tự rót cho mình chén trà rồi nói.
"Nguyệt Cát cô nương?? Ngươi sao vậy?? Phùng Nhi đâu??"
Nhất tâm nhị dụng có thể hắn sẽ không làm được, nhưng có Chân Nguyên Thân trợ giúp giữ Hỏa thì có phải hắn chỉ cần tập trung vào dược liệu thôi không??
Thanh Minh càng nói, Hồ Ngọc Phụng càng cảm thấy tò mò, lý do cũng đã nằm bên trong lời nói của nàng. (đọc tại Qidian-VP.com)
"An Dật?? Công tử lại muốn thực hiện kế hoạch của mình sao??" Hồ Ngọc Phụng một bên phân công người, một bên hỏi.
Lực lượng không bị chia đôi nữa, hắn cũng không cần phải tập trung trong việc khống chế hỏa hầu nữa.
Đây là thứ cuối cùng mà Thanh Minh có thể đưa ra để đạt được hợp tác.
Thanh Minh không nói nhiều, chỉ đơn giản gật đầu rồi đi theo nữ nhân viên lên lầu.
"Dựa theo kế hoạch, làm đi!!"
"Thứ mà chỉ khi hắn sống mới nhận được!!" Thanh Minh không nói quá nhiều chi tiết, nhưng như này đủ để Hồ Ngọc Phụng biết rằng g·iết An Dật cũng vô dụng.
Tuy chỉ là Nhất Giai Hạ Phẩm nhưng nó cũng là một cái thành tích.
Lơ lửng trước mặt hắn, nó sáng lên một cái, rồi xuất hiện một người không khác gì hắn khi chưa dịch dung đang đứng ở trước mắt.
Trên đường đi, hắn cố gắng để bản thân không trở thành sự chú ý nhất có thể bằng cách giảm sự tồn tại cảm của bản thân, thông qua phương pháp bên trong cuốn Cẩm Nang Nhân Vật Phụ. (Chương 136)
"Nhưng làm ăn với công tử như vậy thì người lỗ lại là bọn th·iếp."
"Chào mừng khách quan đến Nhuận Tư Phường, cho hỏi khách quan muốn mua gì ạ??" Một nữ nhân viên tiến đến chào hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Phùng nhi vẫn còn đang ngủ."
"Ô chao... thật hiếm thấy, khi Minh Thanh công tử lại dám dùng chân thân của mình đến gặp th·iếp thân, công tử không sợ đi giữa đường bị bại lộ sao??" Hồ Ngọc Phụng nhẹ cười, giọng nói bên trông không thể ngờ, nói.
Mà Thanh Minh nghe xong thì cũng giật mình, thầm nói: "Sao cứ phải g·iết g·iết để lấy đồ nhỉ?? Nói chuyện tử tế một chút rồi nếu hắn không đưa thì g·iết cũng được mà?? À không, chờ đã..."
Là giọng nói của Cao Nguyệt Cát.
"Minh Thanh?? Ngươi có ở nhà không??"
Thanh Minh trả lời sau đó đi vào trong nhà, mặc kệ Cao Nguyệt Cát.
Tiến vào Nhuận Tư Phường.
May mắn là hắn làm nhanh trước khi Cao Nguyệt Cát tiến vào sân sau nhà.
Hắn không vì việc Thanh Minh đeo mặt nạ mà truy cứu.
Hắn không để ý đến câu sau của Cao Nguyệt Cát, điều hắn quan tâm hiện tại là An Dật.
Thanh Minh từ dưới đất đứng lên.
Tò mò đi một vòng xung quanh Chân Nguyên Thân.
Chân Nguyên Thân dưới mệnh lệnh của Thanh Minh, nó bắt đầu truyền lực lượng của mình vào trong.
Thanh Minh giữ nguyên mệnh lệnh đó rồi đến lượt hắn cho dược liệu của mình vào bên trong lô đỉnh.
"Là Minh Thanh tiên sinh sao?? Xin lỗi vì chậm trễ, phường chủ đã thông báo, chỉ cần Minh Thanh tiên sinh tới thì có thể trực tiếp đi gặp ngài ấy, vậy nên xin mời ngài theo th·iếp!!"
Vào bên trong, xác định Cao Nguyệt Cát không cùng tiến vào, Thanh Minh mới thả Chân Nguyên Thân.
Sau khi hình nhân giấy dính máu.
"Công tử nói vậy càng khiến th·iếp thân tò mò. An Dật có thứ gì đặc biệt mà phải khiến cho công tử dày công như vậy?? Lần thứ nhất thì không nói gì đi, nhưng đến lần này thì... Chắc có lẽ th·iếp thân nên đào sâu hơn quá khứ của hắn quá!!"
Thanh Minh tự đánh giá.
Thanh Minh quyết định thử.
Thanh Minh mỉa mai nói, mặc kệ người ngồi trước mặt hắn là phường chủ của chi nhanh Giao Thành.
"Ta muốn gặp Ngọc Phụng cô nương!! Nói với hắn rằng Minh Thanh tới!!" Thanh Minh đơn giản nói.
Còn nếu muốn ra lệnh thì hắn bắc buộc phải ở gần Chân Nguyên Thân.
Nhưng nghĩ đến đây hắn liên ngay lập tức hành động luôn.
Nàng hiểu lời nói của Thanh Minh mang ý nghĩa gì.
Hình nhân giấy bắt đầu rục rịch, sau đó là bay ra khỏi tay Thanh Minh,
Hồ Ngọc Phụng không nói hết, thay vào đó là uống trà.
Giọt máu liền trở nên giống như nước vậy, thấm vào hình nhân giấy và biến mất không còn dấu vết.
Thanh Minh nhún vai, tự giễu, trả lời.
-------
Từ cách đi đứng, cách luồn lách rồi lại đến cái cách đánh lạc hướng khi bị nhìn, mọi thứ đều rất hoàn hảo.
"Ta có chuyện muốn nói----" Cao Nguyệt Cát tiền vào sân sau, vừa đi vừa nói.
"Nguyệt Cát cô nương?? Ngươi tìm ta làm gì??"
Phương châm của Nhuận Tư Phường là miễn tiến vào trong này thì đó là khách.
Chân Nguyên Thân gật đầu, sau đó cấp tốc di chuyển ra khỏi khu nhà.
"Minh Thanh, ngươi không định đi tắm sao??" Cao Nguyệt Cát lần nữa nhắc nhở.
Quả nhiên đúng như những gì hệ thống nói, những gì hắn suy nghĩ, Chân Nguyên Thân sẽ hành động tương tự, không những vậy, tầm nhìn của hắn cũng được thay thế bằng tầm nhìn của Chân Nguyên Thân, đồng thời khi ở Chân Nguyên Thân thì hắn vẫn có thể sử dụng tất cả chức năng của hệ thống như hòm trữ vật các thứ.
Thanh Minh trầm tư suy nghĩ.
Thanh Minh giật mình, hắn nhanh chóng dừng lại việc điều khiển Chân Nguyên Thân, thu nó lại vào bên trong hòm trữ vật.
"Ô, nhưng nếu công tử lấy hết rồi thì có biết cũng chẳng phải là vô dụng sao??"
"Công tử bây giờ nói cho th·iếp thân, không sợ th·iếp thân không hợp tác với công tử ư??"
"Có thể thử!!"
Thanh Minh nhíu mày, không hiểu đang có chuyện gì xảy ra.
Nếu là như vậy thì tốt quá, ở nhà luôn chứ ra ngoài làm gì nữa??
「Tinh!!... nhận 1 điểm vận, tiến độ 0.22/10」
"Nếu như ta và Chân Nguyên Thân cùng luyện đan thì thế nào??" Thanh Minh tự hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Khác quan vui lòng đợi một chút, th·iếp giờ đi mời phường chủ xuống!!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Hồ Ngọc Phụng nghe được câu hỏi liền dừng lại động tác uống trà, đưa mắt lên nhìn Thanh Minh với ánh mắt khó tin.
"Tại đây, bọn th·iếp dựa trên giá trị của một người để đưa ra hợp tác, mà giá trị của công tử thì... công tử biết đấy... hhhh!!"
Luyện ra phế đan giờ nguyên do nằm ở việc khống chế dược liệu và việc hắn thiếu kinh nghiệm trong việc luyện đan mà thôi.
Chân Nguyên Thân sau khi rời khỏi nhà liền thay cho mình một bộ đồ chiến đấu, một đường hướng tới Nhuận Tư Phường.
Nghe được lời gọi của Thanh Minh, Cao Nguyệt Cát nhận ra bản thân có chút thất thố, hốt hoảng, khuôn mặt không tự chủ đỏ lên, mắt nhìn sang chỗ khác nhưng lại cứ muốn liếc liếc qua bên này, trả lời.
Hắn cẩn thận nhìn xuống thân dưới.
Đến cuối vẫn chỉ nhận được phế đan nhưng tiến trình đã tốt hơn trước rất nhiều. (đọc tại Qidian-VP.com)
Xộc xệch, không hề ngay ngắn, chỗ ướt chỗ khô, chỗ hở chỗ kín, đặc biệt hơn là dám người, để lộ nét cơ thể.
Cũng vì hắn đang mặc đồ ở nhà, là một bộ bà ba nên... các ngươi biết đó.
"Quả thật rất giống ta, từ khuôn mặt, đôi mắt lúc chưa mù cho đến tu vi Nhị Ngưng không lệch một thước nào. Nhưng... nó vẫn quá bắt mắt!! Hay là chùm cái bao bố lên mặt nó?? Hoặc đeo mặt nạ cũng được??"
"Khụ!! Vậy sao?? Không biết An Dật công tử thế nào rồi??"
Nguyên một đêm luyện đan khiến cho toàn bộ quần áo trên thân trở nên dơ bẩn và âm ướt đầy mô hôi.
"Vậy cho ta hỏi, cô nương có muốn ở chi nhánh này làm cả một đời không??"
Thanh Minh giả vờ ho một cái, hắn đứng dậy chỉnh chu lại quần áo, hỏi một chút về An Dật hiện tại.
Làm xong thứ này, Thanh Minh mới thử sử dụng suy nghĩ điều khiển nó.
Nhưng nói được một nửa thì âm thanh bỗng khựng đứng lại, ánh mắt không rời nhìn Thanh Minh
Nếu như chính bản thân hắn không thể ra khỏi nhà để đi thực hiện thì để Chân Nguyên Thân đi thay thế vậy.
Tuy đây chỉ là một Chân Nguyên Thân nhưng người điều khiển vẫn là Thanh Minh và hắn đang vừa nằm trong thùng nước tắm vừa điều khiển.
"Nếu cô nương thật sự làm như vậy thì ta có chút thất vọng đấy, không ngờ Nhuận Tư Phường chỉ có thể nhìn cái lợi trước mắt mà không tính đến lợi ích lâu dài.”
"Đúng vậy, lần này chính ta sẽ đi cùng các ngươi!!"
Chỉ là khi hắn điều khiển Chân Nguyên Thân thì cơ thể chính lại không thể di chuyển, giống như xuất hồn vậy.
"Công tử chắc chứ??"
"Thứ gì?? Một cái cơ duyên biết di động như công tử lại cần thứ gì trên một tu sĩ bình thường?? Nếu cần thì sao không g·iết quách hắn đi cho rồi, dù sao An Gia đã không còn là hậu thuẫn của hắn!!"
Hắn và Chân Nguyên Thân ngồi xuống trước lô đỉnh.
Nếu đã như vậy thì hắn cũng muốn thực hiện kế hoạch của hắn.
Dẫu vậy nó cũng chỉ có tác dụng với những tu sĩ yếu mà thôi.
"Thế bí mật của An Dật thì thế nào?? Đợi cho đến khi ta đạt được thứ ta muốn ta không ngại mà tiết lộ cho cô nương biết!"
Nhưng bỏ qua chuyện đó đi, trở lại với chuyện chính.
"À, ừ, có, ta đi ngay đây!!"
Chỉ cần chăm chỉ thì sớm muộn cũng luyện ra được đan dược.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.