Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 150: Khó Có Thể Kìm Lòng Được Cơ Duyên

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 150: Khó Có Thể Kìm Lòng Được Cơ Duyên


Bỗng nhiên, trong đầu An Dật bỗng truyền đến tiếng nói của lão già.

An Dật cũng đưa ánh mắt của mình đến vị trí cẳng chân của bộ xương khô.

Nhưng nhìn đi nhìn lại thì nó vẫn chỉ là một cục xương bị phủ bụi mà thôi, không nhìn thấy điều gì khác lạ trên nó cả.

Nhưng nếu như lão già nói nó có vấn đề thì nó chắc chắn phải có vấn đề gì đó, chứ ai đời lại đi để ý một khúc xương?? Hắn cũng đâu phải là c·h·ó!

An Dật đưa tay cầm lấy xương cẳng chân lên xem.

Đằng sau Cố Chính nhìn thấy vậy cũng cảm thấy quái lạ.

Mọi thứ giá trị trên người bộ xương đều đã bị hắn loot hết rồi. Sau khi xác định không còn gì giá trị hắn mới bước ra kêu An Dật đi vào.

"Chẳng lẽ bộ xương này còn có uẩn khúc mà ta không nhìn thấy sao??" Cố Chính thầm nói, rồi lại cẩn thận quan sát hành động của An Dật.

An Dật lại lần nữa cầm khúc xương lên xem nhưng lại tiếp tục không nhìn thấy điều gì trên nó.

Hắn muốn hỏi lão già thì không đợi hắn hỏi, lão già lại lần nữa mở miệng.

"Đập nát nó!!"

"Đập nát??"

An Dật tự hỏi, rồi cũng nhanh chóng hành động.

Hắn đưa khúc xương lên cao rồi đập mạnh xuống đất, cứ tưởng là chỉ cần làm vậy thì khúc xương sẽ bể nát nhưng...

Không!! Khúc xương hoàn toàn lành lặn không hề có bất cứ dấu hiệu trầy xước nào.

Chắc có lẽ là do hắn chưa dùng lực nên không thể hoàn toàn đập nát được nó, thế là hắn thử lại.

Lần này hắn sẽ dùng toàn lực nhưng tiếc rằng khúc xương lại không hề xảy ra bất cứ chuyện gì.

"Là sao?? Chẳng lẽ người này khi còn sống tu vi rất cao sao?? Nhưng nếu vậy thì sao hắn lại xuất hiện ở đây??" An Dật tự hỏi.

Cố Chính nghi ngờ.

"Đừng đập như vậy!! Bên trái phía trên 5cm nơi đó lớp xương khá mỏng, chỉ cần đập nát chỗ đó là được!!" Lão già lần nữa nhắc nhở.

An Dật gật đầu, dựa theo lời nói của lão già tìm ra vị trí mỏng, sau khi xác định được, hắn dùng lực đập vào đó.

Ngay lập tức, một vết nứt nhỏ xuất hiện bên trên khúc xương.

"Người này cũng thật ác, vì một món đồ nhỏ như này mà lại chịu khoét xương chân mình thành một lỗ rồi nhé nó vào!!"

Thấy mọi thứ đang có tiến triển, An Dật tiếp tục đập thêm vài phát vào nó nữa. Đến lúc này, nơi bị nứt bị đập thành những mảnh xương nhỏ, rơi lung tung trên mặt đất.

Một khe nhỏ xuất hiện, dưới sự chiếu sáng của ngọn lửa, từ khe nhỏ đó phản chiếu lại ánh vàng.

"Thật có!!" Cố Chính nhìn thấy thứ xuất hiện liền giật mình, thầm thốt lên.

"Không hổ danh là Hậu Thiên Khí Vận Chi Tử!!"

An Dật không nói nhiều, hắn cẩn thận từ khe nhỏ đó lấy ra những mảnh xương còn bám dính.

Đến cuối cùng, từ nơi đó lại rớt ra một chiếc nhẫn màu vàng, bên trên có đính một viên ngọc nhỏ.

"Đây là..."

"Nhẫn Trữ Vật!!!"

Không đợi An Dật phán đoán, Cố Chính đã không tự chủ được thốt ra.

An Dật nghe đến thứ này thì tay không tự chủ được run lên, run lên một cách vô thức, xém nữa đánh rơi Nhẫn Trữ Vật xuống dưới đất.

Nhẫn Trữ Vật, thứ này không ai không biết, không ai không muốn sở hữu nó, nhưng để có thể sở hữu được nó thì rất khó, đặc biệt là tu sĩ ở Tây Hoang.

Nơi vùng đất nghèo nàn này và trình độ tu luyện thấp kém để có thể lòi ra một cái Nhẫn Trữ Vật thì người đó tu vi cũng phải cao nhất nhì nơi này.

Nhẫn Trữ Vật và túi trữ vật, đều là không gian trữ vật, nhưng xét về độ bền và độ bảo mật thì Nhẫn Trữ Vật lại hoàn toàn vược bật so với túi trữ vật.

Với túi trữ vật, thứ này nếu không cất kỹ càng thì trong chiến đấu, rất dễ bị chém rách, khiến cho mọi thứ bên trong rơi ra, và rất dễ bị người khác dò xét bên trong.

Còn Nhẫn Trữ Vật, thứ này cần phải nhỏ máu nhận chủ, được chế tạo bằng một vật liệu đặc biệt, dù cho có làm nổ nó hay dùng thứ gì đó kinh khủng đánh vào vẫn không thể khiến nó bị vỡ.

Muốn khám xét bên trong thì phải g·i·ế·t c·h·ế·t chủ nhân của nó trước mới có thể.

Từ đây cũng có thể biết giá trị của nó cao đến cỡ nào.

Nhưng vấn đề khi này mới xuất hiện.

Ở đây ngoài hắn ra còn có thêm Cố Chính.

Nếu là trước kia thì có lẽ hắn sẽ không ngần ngại mà chia sẽ cho Cố Chính, nhưng...

Hiện tại đây, Cố Chính xuất hiện rất nhiều vấn đề khiến hắn phải nhức nhối, hắn vẫn có thể gượng ép bản thân phải tin tưởng Cố Chính nhưng uy tín thì có lẽ càng ngày càng thấp.

Hơn nữa, không biết bên trong Nhẫn Trữ Vật này còn có thứ gì.

Nếu như không làm vừa lòng Cố Chính thì nhiều khi sẽ xuất hiện những tình huống còn khó hắn hơn bây giờ.

Thất phu vô tội, hoài bích có tội.

Đạo lý này, hắn vẫn hiểu.

Bạn bè thì đã sao??

Bạn bè có mài ra mà ăn được không?? Đó mới là vấn đề, ở trước mặt lợi ích thì bạn bè chả là cái thá gì.

Trong lúc An Dật còn đang băn khoăn không biết phải làm thế nào, thì Cố Chính lại nói ra một câu khiến hắn không thể không trợn tròn mắt.

"An Dật, hay là ngươi giữ nó đi, dù sao thì thứ này cũng là do ngươi tìm ra mà."

"Thật??"

"Thật!! Chẳng lẽ tình cảm anh em chúng ta phải vì một chiến Nhẫn Trữ Vật mà đấu đá lẫn nhau sao??" Cố Chính nghĩ chính quân từ nói.

Ngược lại, An Dật không hề nói gì mà trầm tư suy nghĩ.

Đến cuối cùng, hắn làm ra quyết định.

Vì người chủ trước của nó đã c·h·ế·t, nên An Dật có thể thoải mái đưa thần thức tiến vào bên trong để dò xét.

Và thật ngạc nhiên làm sao, bên trong chiếc Nhẫn Trữ Vật này lại có đến hai ngàn viên trung phẩm linh thạch.

Không sai, là trung phẩm linh thạch.

Ngoài ra, bên trong còn có thêm hai cuốn trung kỹ kỹ năng, một cuốn là kiếm kỹ, cuốn còn lại là võ kỹ (Nắm đấm các thứ...) một vài loại đan dược nào đó mà hắn không biết tên và một cái lệnh bài.

Nhưng nếu nó đã nằm bên trong chiếc nhẫn này thì chắc cũng không hề đơn giản.

An Dật lấy ra một nửa rồi đưa nó cho Cố Chính.

"Bộ xương là do ngươi phát hiện, nên ngươi cũng có công, đây là một nửa, ngươi cất nó đi!!"

Cố Chính trông thấy cũng bất ngờ, hắn thật không ngờ là An Dật lại có thể chịu chi thế này, nếu mà là hắn thì hắn giữ luôn rồi.

"Không!! Không!! Ngươi là người phát hiện, là người tìm ra được nó, vậy nên nó là của ngươi!! Đừng quan tâm đến ta!!" Cố Chính hốt hoảng nói, hắn biến bản thân thành một người không vì danh lợi mà bán đứng bạn bè.

Chỉ là... dù cho hắn có từ chối cỡ nào đi chăng nữa thì Cố Chính vẫn không hề thay đổi quyết định.

"Ngươi không giống ta!! Có những tài nguyên này, ngươi có thể nhanh chóng đột phá đến Thủy Phân Khí Cảnh, chỉ khi ngươi đột phá, thì chuyến đi bí cảnh tiếp theo chúng ta mới có thể chống cự được một hai. Trong bí cảnh, vì tài nguyên, chém g·i·ế·t sẽ nổ ra liên tục, chúng ta cần có sức phòng bị!!"

Dù cho có nghi ngờ Cố Chính đến mấy, nhưng đối với An Dật thì Cố Chính là người bạn đầu tiên và cũng là người mà hắn quý trọng sau mẹ hắn, hắn sẽ không vì một chút tài nguyên mà chặn con đường thăng tiến của Cố Chính, đặc biệt hơn là trong hoàn cảnh bí cảnh sắp mở ra.

Cảm thấy không thể tiếp tục khuyên bảo An Dật, Cố Chính chỉ có thể ngậm ngùi nhận lấy, cất tất cả vào bên trong túi trữ vật, khuôn mặt đầy sự mang ơn, nói: "Cảm ơn ngươi, An Dật!!"

"Ừm!!" An Dật gật đầu.

Hắn không có tiếp tục dò xét các thứ bên trong, mà cẩn thận lấy từ trong đó ra một hai viên Trung Phẩm Linh Thạch rồi cất đi Nhẫn Trữ Vật vào lại bên trong khúc xương, dùng đất bùn bôi lên nó, khiến cho xương tỏ ra dơ bẩn nhất có thể rồi lại cất nó vào bên trong túi trữ vật.

Như này sẽ không có ai nghi ngờ.

Hắn sẽ không ngu mà đeo nó trên tay rồi đi khoe khoan.

"Được rồi, nhanh chóng ngồi xuống khôi phục đi!! Chúng ta cần trở về trong thành nhanh!!" An Dật muốn dựa vào hấp thu linh khí bên trong Trung Phẩm Linh Thạch để khôi phục.

Linh khí hóa rắn, chất lượng thì không cần phải bàn, tinh thuần đến nổi hóa chất rắn thì đủ biết nó tốt đến cỡ nào, và đó cũng là lý do tu sĩ thường dùng linh thạch để tu luyện hoặc khôi

"Ừm!!" Cố Chính gật đầu, hắn cũng bắt trước An Dật lấy ra vài viên linh thạch rồi nhắm mắt hấp thu.

An Dật thấy vậy, cũng muốn nhắm mắt tu luyện, nhưng mà hắn lại nghe thấy được tiếng bước chân từ phía trên cửa hang truyền đến.

Bịch!! Bịch!!

"Bọn hắn ở bên dưới!! Xuống bắt bọn hắn lên đây!!"

Bên trên giờ này không chỉ tiếng bước chân mà còn truyện đến tiếng nói.

"Hửm?? Có người!! Bọn hắn nhắm vào ta sao?? Tại sao??" An Dật nội tâm thầm hốt hoảng.

Hắn trước khi đến đây đã cẩn thận dựa vào thần thức tránh đi những tu sĩ khác rồi, sao lại có người vẫn có thể nhìn thấy và phát hiện bọn hắn??

Có gì đó sai sai, rất sai ở đây này.

"Chẳng lẽ ta bị theo dấu!?? Nhưng bằng cách nào?? Và khi nào??" An Dật nghi ngờ, hắn như nhớ gì đó, liếc mắt nhìn Cố Chính.

Mà Cố Chính khi này cũng mở mắt, nhìn thấy An Dật đang nhìn mình, hắn giả vờ như hiểu ý, gật đầu nói: "Có người!!"

An Dật híp mắt, lại thầm nghĩ: "Không trùng hợp như vậy chứ??"

Nhưng hắn rất nhanh lại lắc đầu, hiện tại không phải lúc để nghi ngờ rồi lục đục nội bộ, trước tiên cần trốn thoát khỏi đây rồi tìm hiểu cẩn thận sau.

"Không còn thời gian!! Nhanh chóng bức phá, thoát khỏi hang động này, nếu không chúng ta chỉ còn đường c·h·ế·t!!" An Dật gấp gáp nói.

Cố Chính nghe vậy thì nặng nề gật đầu, hắn cũng bắt đầu cảm thấy chuyện này có chút bất thường, nhưng tại sao lại như vậy thì hắn lại không biết.

"Đi!!" Hai người dùng hết sức mình, một đường bức phá đi lên.

-------

Cửa hang động.

"Lui ra đi!! Không cần đi xuống, bọn hắn sắp lên rồi!!" Thanh Minh nhỏ giọng nói cho năm người xung quanh nghe, rồi hắn là người đầu tiên lui ra đằng sau.

Năm người còn lại không hiểu tại sao Thanh Minh lại chắc chắn như vậy, nhưng việc bọn hắn cần làm đó là nghe lệnh mà thôi.

Rất nhanh, năm người cũng lui lại, chờ đợi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 150: Khó Có Thể Kìm Lòng Được Cơ Duyên