Hệ Thống Thử Nghiệm Hệ Thống
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 154: Biết Người Biết Ta,...
Nhưng điều này càng chứng tỏ cho Thái Vinh biết rằng, Thanh Minh không hề đơn giản như những gì hắn đang thấy.
Và khi Thái Vinh nghe được liền cũng tin tưởng, dù sao thì Thanh Minh hiện tại không cần phải nói dối, quyền chủ động đều nằm trong tay hắn.
"..."
Động tác của hắn rất nhanh chóng, Thái Vinh không thể nhìn ra được quá trình cũng như là túi trữ vật đã đi đâu.
"Là phân thân thật sao??" Thái Vinh tự hỏi.
"Ai??" Thái Vinh nghe được âm thanh của An Dật cũng lập tức hỏi.
"Được thôi, ta sẽ thả ngươi ra, nhưng trước tiên ngươi cần trả lại thứ mà ngươi đã lấy!!" Thái Vinh nói ra điều kiện.
Thêm nữa, tu vi càng thấp lực lượng càng ít chứ đừng nói chi phải đối đấu với hơn trăm người có tu vi cao hơn mình vài cảnh giới, đại cảnh giới.
Cố Chính lần nữa tự mình đánh trọng thương chính mình, khiến bản thân hắn trở nên thế thảm nhất có thể, nơi cần chảy máu thì chảy máu, nơi cần đồ rách thì đồ rách.
Mà Thanh Minh lại lần nữa cười.
Khi mặt nạ được tháo xuống, cũng là lúc khuôn mặt của Thanh Minh xuất hiện.
Hắn rất muốn biết người này là ai.
Hắn chỉ thấy Thanh Minh ném nó vào không khí cái nó biến mất một cách lạ thường.
Thế là hắn mới thả cho năm người kia đi.
"Một ngày nào đó, ta sẽ lấy lại cả vốn lẫn lời!!"
Thanh Minh bị đập, cũng chẳng cảm nhận được gì, hắn cứ thế mà chậm rãi đứng lên, phủi đi lớp bụi trên người, lại lấy ra một cái mặt nạ khác đeo lên, lần nữa đối với Thái Vinh, cười, nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Không!! Ta đây chỉ đề cập lợi và hại cho ngươi biết nếu như ngươi có ý định g·i·ế·t cỗ phân thân này của ta mà thôi!!"
"Tiểu tử, hẹn gặp lại!!"
Mà bên phía Thanh Minh.
Cứ việc tính toán đi tính toàn lại những hệ quả có thể dẫn đến sau khi thả Thanh Minh đi, kết quả cuối cùng hắn vẫn rất hài lòng.
"Là Hậu Thiên Khí Vận Chi Tử, nếu cứ một đường thông suốt và gò bó như chỗ này thì thành tựu của hắn trong tương lai sẽ thua xa người khác rất nhiều!!"
"Ma đầu Thanh Minh!!" Câu trả lời của An Dật dành cho Thái Vinh chỉ có đúng bốn chữ.
“Được rồi, đi thôi!!” Thanh Minh ra lệnh, sau đó quay người đi trước.
Ta cất nó vào trong hòm trữ vật rồi, đố ngươi lấy lại được.
"Ngươi yên tâm, bọn hắn sẽ không dám nói!" Thanh Minh nhún vai nói.
"Ngươi biết hắn là Hậu Thiên Khí Vận Chi Tử??" Thái Vinh giật mình, lão lần này mới thật sự cần phải đánh giá lại Thanh Minh.
"Ngươi đang uy h·i·ế·p lão phu??"
Thanh Minh cũng không thèm phản kháng, để cho Thái Vinh thích làm gì thì làm.
"Thông báo cho hai người kia nữa!!"
Như biết được Thái Vinh đang nghĩ gì, Thanh Minh bỗng lần nữa lên tiếng.
Người đằng sau nghe thấy thì gật đầu, hắn từ trong người lấy ra một cái lệnh bài rồi đưa lên miệng nói gì đó.
Chả khác gì thằng ăn mày ngoài đường.
"Là ai??"
"Ngươi cũng biết ta là ma đầu, ngươi nghĩ những thứ vào trong tay ta rồi còn có thể trả lại?? Nực cười, giờ cứ cho ta đứng im một chỗ, ngươi cũng đừng hòng tìm thấy được nó!!" Thanh Minh nhẹ nhàng nói.
Năm người còn lại tuy không biết hai người này đang nói chuyện gì nhưng cũng cấp tốc theo sau.
Với một người già đời như Thái Vinh, đứng nói là đọc khẩu lệnh, ánh mắt mà mang theo mục đích nào đó, hắn cũng có thể đọc ra.
"Hửm??"
Thanh Minh không nói, mà dùng ánh mắt nhìn chằm chằm Thái Vinh như đang muốn nói điều gì đó.
"Với một mảnh tàn hồn còn sót lại của ngươi, giờ ngươi có g·i·ế·t ta cũng vô dụng, ta biết thứ ngươi muốn, nếu cổ phân thân này của ta c·h·ế·t, bằng với khả năng của ta thì ngươi cũng đừng chờ mong việc An Dật có thể giúp ngươi trong tương lai, vậy nên, nhanh chóng thả tay của ngươi ra!! Thay vào đó, chuyện đến đây sẽ kết thúc!!"
"C·h·ế·t tiệt!! C·h·ế·t tiệt!! Lũ khốn nạn đó!!"
----------
"Hừ!!" Tuy vậy, bị một tiểu tử nắm quyền chủ động, Thái Vinh vẫn có chút bực mình, đường đường là một cường giả giờ đây lại bị một tiểu tử dắt mũi, hắn ném Thanh Minh ra xa, cho hắn đập vào cây.
Thái Vinh nghe được câu trả lời liền lần nữa nhíu mày, hắn thật không nhớ rằng đã gặp một người nào đó tên Thanh Minh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 154: Biết Người Biết Ta,...
Nói xong, Cố Chính lê lếch cái thân thể của mình, hướng về phía An Dật.
Nhưng khi này, Thái Vinh lại mở miệng ngăn cản: "Chờ đã, ngươi có thể đi, nhưng mà bọn hắn nhất thiết phải ở lại!! Kẻ biết được bí mật nay trừ ngươi ra thì đều phải c·h·ế·t!!"
Hạ quyết tâm.
"Ngươi đã nhìn đủ chưa??" Thanh Minh lúc này bỗng mở lời, từ tốn nói.
"Một lần nữa, lần này ta đến đây là để chào hỏi, đồng thời dạy cho vị An Dật công tử này biết được bản thân hắn cần nên làm gì!!"
Chỉ là luôn tồn tại một người biết đến sự tồn tại của lão cũng là một nguy cơ khá lớn.
Thanh Minh nghe vậy cũng cấp tốc dừng lại, mà năm người kia thì lại tỏ ra vô cùng cẩn trọng nhìn chăm chú Thái Vinh.
Người này không hề đơn giản như những gì hắn nghĩ.
Thái Vinh nhìn kỹ khuôn mặt, nhưng hắn vẫn không thể nhớ ra được hắn đã thấy khuôn mặt này ở đâu.
Nhưng kệ mặc kệ Thái Vinh uy h·i·ế·p, Thanh Minh vẫn chưng cái bộ mặt đó ra.
"Là hắn!!??" An Dật thốt lên.
Thanh Minh lần nữa quay người đi trước.
Thanh Minh búng tay một cái.
Nhưng hắn lại không để ý rằng là, sau lưng hắn, ba tên tu sĩ Ngũ Phân đang trố cả mắt, nhìn xem Thanh Minh với ánh mắt không thể ngờ được và cả An Dật cũng vậy.
Một người trong đó phát hiện lệnh bài dị động liền lấy ra để xem, cho đến khi nghe thấy được nội dung bên trong thì...
Sau khi năm tên tu sĩ Ngũ Phân tập hợp.
"Giờ thì nguy, ta bị đánh ra đây mà khi trở lại mà trên thân không bị thương mới đáng ngờ!! Ngay từ đầu kế hoạch của bọn hắn đã là vậy."
"Giờ thì đừng nói đến việc ta có phải phân thân hay không nữa, hãy nói đến việc tại sao ta lại phát hiện được ngươi đi!!"
Và hắn khi trở về mà không có thương thế trên người cộng thêm những thứ mà Thanh Minh nói trước đó, hắn chắc chắn sẽ bị nghi ngờ, như vậy thì kế hoạch của hắn sẽ bị đổ vỡ.
Đây là lệnh bài truyền tin, thứ này rất đáng tiền, trước khi rời khỏi Nhuận Tư Phường là Hồ Ngọc Phụng đã cho bọn hắn mượn.
“Ngươi cũng nghe rồi đấy, ngươi nên học cách cẩn thận nhiều hơn, đừng để bị lừa dối.” Thái Vinh trước khi trả lại cơ thể thì không biết vô tình hay cố ý muốn nhắc tới một điều gì đó.
"Phân Thân??" Lão đưa mặt cẩn thận nhìn Thanh Minh, nhưng vẫn không thể phát hiện ra được sự lạ thường bên trên.
An Dật chậm rãi kể lại chi tiết cho Thái Vinh nghe.
Lý do tự đánh bị thương hai lần đều giống nhau, vì muốn cho An Dật xem, để có thể đạt đươc mục đích, hắn không hề từ thủ đoạn kể cả tự tổn thương chính mình, như này có thể thấy người này quyết tuyệt đến cỡ nào.
Lão không thể xác định được liệu những điều Thanh Minh nói có phải là thật hay không, nhưng xét theo tình hình chung thì Thanh Minh thật sự có khả năng làm vậy nếu như lão g·i·ế·t cổ phân thân này.
Một người lấy ra cái túi trữ vật của Cố Chính mà hắn đã cướp trước đó rồi ném cho Thanh Minh, Thanh Minh bắt lấy túi trữ vật rồi ném nó vào hòm trữ vật.
Thái Vinh vừa nghe vừa gật đầu, cho đến khi nghe được các chiến tích của Thanh Minh thì hắn không tránh khỏi giật mình.
"Hôm nay thế thôi, trong tương lai không xa, chúng ta sẽ lại gặp mặt, đến khi đó ngươi còn cần phải cảm ơn ta đấy, An Dật công tử!!"
Và Thái Vinh khi nghe được thì cũng giật mình.
Thái Vinh ngay lập tức im lặng suy nghĩ.
"Ừm!!" Người đang nhìn chằm chằm Cố Chính trả lời. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phải biết, dù cho tu sĩ có mạnh cỡ nào đi chăng nữa, nhưng khi đối đầu với hàng trăm người, hàng ngàn người, hàng vạn người thì vẫn sẽ bị mài c·h·ế·t như thường,
Tuy vậy khuôn mặt cảu Thanh Minh vẫn không biến sắc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Và Tất nhiên, ánh mắt của Thanh Minh hắn đã đọc được.
"Sao phải sợ?? Ngươi chưa chắc đã g·i·ế·t được ta!!" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đi thôi, bên kia cũng đã xong!!"
"Thứ ta biết còn nhiều lắm, chẳng qua là nói những điều đó đối với hắn hiện tại vẫn không hề tốt!!"
Cố Chính không biết tình hình bên kia, nên hắn cũng chỉ có thể đại khái đoán được bên đó cũng đang có đánh nhau và tất nhiên người thua cuộc sẽ là An Dật.
"Bọn hắn không đánh trọng thương ta là vì bọn hắn không cần phải làm vậy!! Giờ ta phải bắt buộc tự tay đả thương mình để khiến bản thân vô tội!! C·h·ế·t tiệt!!"
Nói xong, hai người liền lập tức di chuyển về phía của Thanh Minh, để lại Cố Chính ở đó với sắc mặt không tốt.
Ngay lập tức, ba người kia liền xuất hiện ngay sau lưng hắn, đứng một cách chỉnh tề, không hề có bất cứ dị động nào.
"Thái Vinh à, lần này ta đến đây cũng đơn giản chỉ muốn gặp mặt ngươi một lần mà thôi!!"
"Sao ngươi có thể chắc chắn được như vậy??"
"Hừ, ngươi không sợ lão phu bóp c·h·ế·t ngươi sao??" Thái Vinh có chút không thích thái độ của Thanh Minh.
"Một ngày tự đánh bị thương hai lần!! C·h·ế·t tiệt!!" Cố Chính lại lần nữa thầm chửi.
Ở cách đó không xa, nơi hai người còn lại.
Cho đến khi Thanh Minh hoàn toàn biến mất, thì Thái Vinh mới có thể yên tâm mà thở dài, trả lại quyền kiểm soát cơ thể cho An Dật.
"Chuyện nói ra thì có chút dài dòng. Gần tám tháng trước,...."
Những thứ cần làm hôm nay, Thanh Minh đã làm đủ, giờ đã đến lúc trở về và thu hoạch kết quả.
Những tài nguyên khi nãy có tác dụng rất lớn cho An Dật phát triển, nên hắn cần phải lấy lại.
"Ngươi đến cả phân thân và chân thân của ta ngươi còn không phân biệt được thì ngươi lấy tư cách gì g·i·ế·t được ta??" Thanh Minh khinh thường, nhếch mép nói.
Thanh Minh ra lệnh.
Kể cả là khi trước, hắn còn chưa nghe đến trường hợp này bao giờ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.