Hệ Thống Thử Nghiệm Hệ Thống
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 189: Thành Đan
Thể Tháp!!
Con đường luyện thể không bao giờ nhẹ nhàng, muốn thành công thì phải chấp nhận trải qua đắng cay ngọt bùi.
Bên trong Thể Tháp, đường đi chỉ là một đường thẳng, nhưng độ khó tăng dần đều, có thể sẽ trải qua việc bị lửa thiêu đốt, bị sét đánh, bị búa tạ ngàn cân,.v..v vả liên tục, yêu cầu tu sĩ phải có một ý trí kiên cường và độ bền bỉ cực cao để đáp trả lại, còn không sẽ bị loại bỏ.
Mà tại bên dưới lôi điện điên cuồng đánh, một thanh niên b·ị đ·ánh đến nỗi làn da cháy đen, tóc bị t·hiêu r·ụi hoàn toàn không còn một cọng, có thể nói là cực hình t·ra t·ấn.
Đôi mắt đỏ ngầy, nổi gân đỏ, nhưng tràn đầy sự bất khuất, không hề có một chút sợ hãi nào, không những vậy hắn còn nở lên một nụ cười mang rợ, gào thét, kiêu khích thêm thử thách.
"Ha ha!! Chỉ những thứ này vẫn chưa làm gì được ta đâu!! Đến đi!! Đến mạnh nữa!! Như này chưa xi nhê!!! Các ngươi chỉ có nhiêu đó thôi à!!"
Khiến cho tất cả mọi người đang cùng trải nghiệm Thể Tháp đều phải rùng mình, trong đầu chỉ xuất hiện hai chữ "Yêu Nghiệt"
Linh Tháp.
Bậc thang lên "thiên đường" một bực thang kéo dài lên trên trời không thấy điểm kết thúc, mỗi một bậc thang là một thử thách về linh hồn, có huyễn cảnh, có áp lực, có hủy hoại,... Mỗi người có một yêu cầu bước tới bậc thang khác nhau.
Vì bí cảnh giới hạn tu sĩ có tu vi bên dưới Thủy Linh Khí Cảnh nên hầu như không có người có thể hoàn thành thử thách ở Linh Tháp.
Nếu như giới hạn nằm ở Tụ Hồn Cảnh thì đã có thể những tu sĩ đạt được cảnh giới đó có thể thử nghiệm.
Tuy vậy vẫn có rất nhiều người muốn thử, nhưng sau khi trải qua lần thứ nhất thử thách, có thể nói tất cả mọi người đều ám ảnh vì mức độ đáng sợ của nó.
Nhưng... lần này khác, tất cả mọi người đều phải ngước đầu lên, nhìn xem một thiếu nữ đang đứng ở bậc thang 30.
"Tiếp tục!! Tiếp tục!! Hoàn thành và vượt qua yêu cầu của thử thách sẽ càng nhận thêm được nhiều cơ duyên!!"
Ngọc Nữ thầm nói, rồi tiếp tục tiến bước.
Bên ngoài bí cảnh, Nam Vịnh, tại một ngọn núi nào đó, được bao bọc quanh năm bởi sương mù.
Xuyên qua lớp sương mù, tiến vào sâu bên trong nữa, một căn chồi gỗ cực kỳ bình dị xuất hiện. Theo đó, bên trái là một khu vườn nhỏ, bên phải là sân tập võ gồm nhiều loại hình khác nhau, sân sau có một cái giếng, sát bên cạnh nó lại thêm một cái nhà kho đựng đồ.
Thật sự trông rất giống một căn nhà dành cho một phàm nhân vào ở.
Tiến vào bên trong căn nhà, mọi thứ vẫn khá bình thường, diện tích không lớn lắm, chỉ có 30 mét vuông bao gồm hai phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp và một phòng tắm.
Mà tại chính giữa phòng khách, một người phụ nữ xinh đẹp, mặc trên người là một bộ quần áo cũ kỹ không biết đã qua bao lâu, bên trên còn có chỗ được chắp vá, tuy vậy nó vẫn không thể che dấu đi được vẻ đẹp thanh thoát và đường cong cơ thể của nàng.
Làn da trắng tuyết, mạo tự thiên tiên, mặt ngọc mày ngà, đôi môi đỏ hồng xinh đẹp, chiếc mũi cao và tinh tế, những yếu tố này kết hợp đủ có thể dùng bốn chữ "Nhất Mạo Khuynh Thành" để hình dung nàng.
Tuy nàng hiện tại đang ngồi thiền định không làm bất cứ gì cả, nhưng loại khí chất cổ xưa như trải qua rất nhiều phong hoa tuế nguyệt trên người nàng lại khiến cho người ta không thể rời mắt.
Tuy đây là phòng khách, nhưng phía đối diện của nàng lại là một bàn thờ, phía bên trên có để một bài vị, mà bên trên bài vị lại ghi đúng một chứ "Minh"
Căn phòng cực kỳ yên tĩnh, không một tiếng động, chỉ có mỗi mình nàng và nồng nàn.
Nhưng sau một lúc, nàng tâm thần không yên, không thể chịu đựng được nữa mà mở mắt ra, đôi mắt ngọc ngà, ánh mắt như thủy ướt át, vô thần nhìn về phía bài vị, rồi giọng nói mang theo tràn đầy nổi nhớ thì thào: "Minh... Chàng rốt cuộc đang ở đâu?? Đã 500 năm trôi qua rồi đấy!! Nếu Chàng không xuất hiện nữa thì ta..."
Lời cuối cùng muốn nói, nhưng càng nghẹn ngào lại càng không thể nói ra, đến cuối cùng chỉ có thể thở dài, tiếp tục nhắm mắt chờ đợi.
Những vừa nhắm mắt được một lúc, một cái bóng không một tiếng động bỗng nhiên xuất hiện đằng sau nàng.
Một thanh niên khoảng chừng 22 tuổi, dáng người thuộc tốp bình thường được che giấu dưới lớp quần áo khoác đen bó sát người, khuôn mặt đầy những vết sẹo và vết rám, đôi mắt lạnh lùng không một cảm xúc thế mà hiện tại đang có một chút dao động, tất cả những thứ này cũng được che đậy dưới lớp mũ rộng, che hầu hết khuôn mặt.
Người thanh niên chậm rãi tiến đến đằng sau người phụ nữ rồi chậm rãi quỳ xuống đất, hai tay đặt trên đùi, tư thế như một đứa trẻ đang chờ đợi người đằng trước.
"Ảnh, làm sao?? Không phải con đang đi làm nhiệm vụ sao??" Người phụ nữ không mở mắt, miệng nhỏ nhẹ hỏi.
Người thanh niên không nói, trước tiên từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cuộn hình được cuộn lại đặt trên đất, đẩy nhẹ về phía người phụ nữ.
Người phụ nữ hiểu được đứa trẻ của mình đang muốn làm gì liền nhẹ nhàng quay người lại, hai mắt ngọc mở ra, đưa bàn tay thon dài của mình xuống dưới, nhặt lên cuộn hình.
Nàng không trực tiếp mở ra mà trước tiên nhìn xem người được gọi là Ảnh, nàng nhìn thấy ánh mắt của hắn đang dao động liền không khỏi bất ngờ, phải biết Ảnh từ xưa đến nay chưa từng xuất hiện ánh mắt như này.
Thấy vậy, nàng cũng chậm rãi mở cuộn hình ra.
Cho đến khi cuộn hình được mở ra hoàn toàn, người phụ nữ liền bất ngờ nhìn không chớp mắt vào tấm hình, theo thời gian, đôi tay của nàng liền không chịu được nữa mà run lên liên tục, nước mắt lả chả rơi trên đất.
Nàng kéo tấm hình vào lòng, một tay nắm một tay sờ lên nó, đến cuối cùng không tự chủ được mà ôm chặt lấy nó như thể nó thật sự tồn tại trước mắt.
Người thanh niên cũng không vội vàng mà đợi cho đến khi cảm xúc người phụ nữ ổn định lại.
Qua một lúc, người phụ nữ mới bình tĩnh lại, nàng nắm lấy tấm hình không buông, giọng bình tĩnh nhưng có chút nghẹn ngào, nói: "Đây là Tuyệt Sát Lệnh, con lấy nó từ đâu??"
"Mẹ, chúng ta là thợ săn tiền thưởng và đồng thờ cũng là sát thủ, chỉ cần thù lao phù hợp thì bất cứ yêu cầu á·m s·át nào cũng chấp nhận, và Tuyệt Sát Lệnh này được dán được dán ở bàng thông cáo bên trong tổng bộ, tuy phần thưởng không cao lắm nhưng cũng tốt, ta tính phái một người qua chấp hành nhưng khi nhìn thấy cái tên, ta có chút không chắc chắn, đành trước tiên đem nó về đây cho ngươi xem, nhưng nhìn thấy ngươi như vậy thì ta có thể chắc chắn rồi!!" Người thanh niên thở phào, vui mừng vì giống như chính hắn đã lập được công, nói.
"Thế hắn hiện tại đang ở đâu??"
"Tây Hoang!!"
"Tây Hoang?? Tây Hoang... sao... Lần này chàng xuất hiện tại Tây Hoang sao? Thế thân phận của chàng ấy hiện tại là gì??"
"Tu sĩ!!"
"Tu sĩ?? Cuối cùng... cuối cùng hắn cũng trở thành tu sĩ, tốt quá, thật tốt quá!! Thật muốn đi gặp hắn... nhưng nơi này... một ngày không thể không có chủ..."
Người phụ nữ vô tình liếc mắt về phía bàn thờ đằng sau, rồi lại lần nữa nói: “Không sao, nếu chàng ấy đã xuất hiện thì duyên phận sẽ lần nữa đưa chúng ta lại gần nhau thôi!”
“Mẹ, vậy ta có cần phái người trông chừng… “hắn” không??”
"Phải nhỉ... phái đi, nhưng chỉ phái những người có tu vi thấp thấp một chút, nếu chúng ta điều động nhân lực quá lớn, phía bên kia sẽ nghi ngờ."
"Ừm!!"
"Đi đi!!"
Người phụ nữ đuổi đi người thanh niên, người thanh niên nghe vậy liền gật đầu xong cũng biến mất, cả căn phòng lần nữa lâm vào trong yên tĩnh.
Chỉ còn lại người phụ nữ đang ngồi trên đất, hai tay đang mân mê tấm hình, như si như say nhìn xem người bên trong tấm hình.
Trở lại với Thất Tháp Chi Minh.
Đan tháp.
Thời gian nhanh chóng trôi đi.
Thanh Minh đang ngất trên sàn cuối cùng cũng tĩnh dậy, hắn mê man nhìn mọi thứ xung quanh, cơ thể suy yếu cực độ do trích xuất Tinh Huyết, cảm giác cơ thể không còn của mình nữa vậy.
Tuy vậy, hắn vẫn cố gắng chống đỡ ngồi dậy, hắn không biết mình đã ngất bao lâu rồi, thời gian không chờ đợi hắn.
"Ta... đã ngất đi bao lâu rồi??" Thanh Minh tự hỏi.
"Ba ngày..." Một giọng nói bỗng truyền vào đầu hắn thông qua truyền âm, không ai khác đó là Vương Lỗi.
"Cái gì?? Ba ngày?? Không được, ta cần phải nhanh chóng..." Thanh Minh không nói nhiều, từ trong cửa hàng mua đan dược chữa thương rồi ăn vào, sau đó lần nữa gọi ra Chân Nguyên Thân và Linh Bàn, chuẩn bị tiến hành luyện đan.
"Có đáng không?? Tu vi của ngươi suy giảm một cách trầm trọng, tuổi thọ cũng giảm một cách đáng kể, theo ta thấy thì ngươi chỉ còn có thể sống được 10 năm nữa. Đan dược chữa thương đối với ngươi đã không còn tác dụng, thứ ngươi tổn thương là căn nguyên bắt nguồn từ Tinh Huyết, trừ khi ngươi có thiên tài địa bảo có tác dụng khôi phục Tinh Huyết, còn không thì... rất khó." Vương Lỗi lần nữa truyền âm, lời nói của hắn không hề có bất cứ cảm xúc nào, kiểu đã từng nhìn thấy thứ này rất nhiều rồi vậy.
Đáng hay không đáng, không phải do người ngoài có thể quyết định, hơn nữa... không phải lúc này, thì không bao giờ nữa!!
Thanh Minh không có đường lựa chọn.
Bỏ lời nói của Vương Lỗi ngoài tai, hắn gắng gượng ngồi dậy, tiến đến gần đan lô rồi đặt Linh Bàn xuống bên dưới.
Linh Bàn sau khi được luyện hóa cũng không hề có nhiều sự khác biết ngoài việc viền ngoài của nó có một viền đỏ.
Vương Lỗi cũng hiểu liền không nhiều lời, hắn muốn xem xem, Thanh Minh khi nhận ra thất bại của mình sẽ tổn thương đến thế nào.
"Ngũ Hành - Hỏa Nguyên, Khởi!!!" Thanh Minh kết ấn, ra lệnh cho Chân Nguyên Thân bắt đầu khởi động trận pháp.
Sau khi Hỏa Nguyên được triệu hồi, khác với khi trước chỉ có mỗi một màu đỏ bình thường như bao ngọn lửa khác, thì lần này nó lại mang theo một chút xíu ánh vàng, khiến cho ngọn lửa nhìn trong cực kỳ có linh.
Sự tăng tiến của ngọn lửa sau khi được tinh luyện, khác biệt này không lớn nên dẫn đến nhóm người bên dưới võ đài đều cảm thấy bình thường.
Mà... sự nhìn nhận của mọi người xung quanh đối với Thanh Minh giờ đã hoàn toàn vô dụng, hắn muốn tập trung toàn lực vào để luyện ra đan dược.
Theo thời gian, đan dược tiến vào giai đoạn hoàn thành, dưới sự tác động của Hỏa Nguyên, các lớp đáng lẽ ra là phế đan đang bám bên trên đang dược thế mà dần dần bị ngọn lửa ăn mòn hết, đến cuối cùng lớp bên ngoài chỉ còn sót lại một lớp màn mỏng xám.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.