Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 192: Kim Mao Sư Vương

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 192: Kim Mao Sư Vương


Thanh Minh không nhanh không chậm đi về phía mà đuôi muỗng chỉ.

Mà đi được một lúc thì lại không biết trùng hợp hay cố ý đụng trúng một nhóm bốn người đang ngồi chờ đợi.

----------

"Đạo hữu, ta thấy người này chỉ có tu vi Nhị Ngưng, dựa theo ngoại hình thì hắn cũng tầm khoảng 30-40 tuổi, đi một mình có lẽ là tán tu, tác dụng không lớn, thôi thì g·iết quách đi cho rồi!!" Một người trong bốn người đó nhỏ giọng thì thào.

"Đạo hữu nói cũng đúng, thật đáng tiếc rằng con mồi lần này chỉ là một tên tán tu, không những vậy còn bị mù, thầy tướng các thứ, tác dụng không lớn, thôi để ta g·iết quách hắn đi cho xong!!" Một người khác, cũng đồng tình với ý kiến của người trước, muốn trực tiếp ra tay g·iết c·hết Thanh Minh, nhưng may thay, bên cạnh lại có thêm một người chỉa mồm vào, đóng góp ý kiến.

"Chờ đã!! Muỗi nhỏ cũng là thịt, hắn cũng không phải không có tác dụng, chúng ta có thể lợi dụng hắn để thu hút người khác, sau đó g·iết hắn cũng không muộn."

Quả thật, nếu xét theo lợi ích lâu dài thì việc dùng người khác làm bị thịt để kiếm lời rất có lợi, thành ra ý kiến này cũng không ai phản đối, dù sao thì thứ bọn hắn tìm kiếm cũng là điểm, g·iết Thanh Minh rồi cũng chả chia được bao nhiêu.

"Được, nếu đã vậy thì..."

----------

Thanh Minh biết nhưng vờ như không biết, tiếp tục tiến đến phía trước cho đến khi "vô tình" đụng phải một trong số đó.

Giả mù thì phải giả cho chót, Thanh Minh sau khi đụng phải thì lảo đảo lui về phía sau, bước chân không vững, ngã bệch trên đất.

"Ui da, người nào dám ngăn cản bước chân của bần đạo??" Thanh Minh một tay sờ mông, một tay chỉ đằng trước, giọng nói cực kỳ lỗ mãng, không xem ai vào ai, nói.

"Bần đạo?? Ngươi cũng to mồm quá nhỉ?? Có tin ta g·iết ngươi không??"

"Đệt!! Hừ!! Đừng tưởng các ngươi hai người có tu vi Nhị Phân, hai người có tu vi Tam Phân là có thể khiến bần đạo sợ!! Nói cho các ngươi biết, bần đạo đã từng đi từ nam ra bắc, từ bắc vào nam, loại người nào cũng gặp, với những người như các ngươi á hả... Ngươi có muốn xem bói không?? Uy tin 100%"

Vừa mới bắt đầu, lời nói uy phong lẫm liệt, đến cuối thì lại rén ngang, Thanh Minh trưng ra một bộ mặt thân thiện, nụ cười công nghiệm, hai tay chà sát vào nhau, tỏ ra hèn mọn nhất có thể.

Mà bốn người kia mới đầu cũng rất giật mình, tưởng Thanh Minh sẽ nói thứ gì đó to tác lắm, nhưng ai ngờ đến cuối thì lại quay xe thế này.

Nhìn xem khuôn mặt hèn mọn này, bọn hắn không khỏi cảm thấy mắc cười và khinh thường ra mặt.

"Hừ, ngươi nói ngươi có thể xem bói, vậy ngươi có bói được cho mình không??"

"Ha ha, các vị cứ nói đùa, đến cả bác sĩ còn không thể chữa bệnh của mình thì các vị mong gì bần đạo có thể bói cho mình??"

"Ha ha, nếu như vậy thì để ta bói cho ngươi, tiếp theo đây ngươi phải đi theo bọn ta, nghe bọn ta sai sử, còn không thì đừng trách ta vô tình!!"

Dưới sự đe dọa của nhóm người này, Thanh Minh không thể không tuân theo, một mặt thì hắn muốn kéo dài thời gian đợi hai nữ tới, một mặt khác thì hắn muốn xem xem, tình hình chung của Lực Tháp hiện tại đang thế nào, c·hết một lần, hai lần, ba lần không phải vấn đề, hắn còn lần thứ tư để quyết định nên làm thế nào.

----

15 phút sau, dưới sự chỉ dẫn đường của bốn người, Thanh Minh lẻo đẻo đi đằng sau cuối cùng cũng nhìn thấy được nhiều thứ và hiểu được mối quan hệ của bốn người này.

Bốn người này đại khái cũng chỉ là tán tu mà thôi, nhưng vì lợi ích và sinh tồn, bọn hắn phải hợp tác với nhau.

Cũng vì tu vi không tính quá cao nên phần lớn con mồi của bọn hắn là những khôi lỗi có tu vi thấp và nhưng tán tu đi lẻ, tránh né những người mạnh để tránh việc điểm của mình rơi vào tay bọn hắn.

Trông có vẻ thấp hèn nhưng đó là phương pháp tốt nhất để kiếm điểm.

Cho đến khi bốn người và Thanh Minh đến một phần rừng gần cạnh một ngọn núi mới dừng lại.

Ngay khi Thanh Minh không biết ý định của đối phương là gì thì một tiếng gầm lớn bỗng truyền đến tai hắn.

Gừ!!!!

Âm thanh mạnh mẽ, âm trầm, kiêu ngạo vang khắp nơi, truyền xa trong bán kính một cây số.

"Sư tử??" Thanh Minh tự hỏi, rồi liếc mắt nhìn về phía nơi tiếng gầm phát ra.

Một con khôi lỗi có ngoại hình sư tử, cao to ba mét, khoác trên mình một lớp da lông màu vàng kim cộng thêm đôi bờm vàng to lớn khiến cho vẻ hùng vĩ trên người con sư tử được khắc họa một cách rõ ràng.

「Kim Mao Sư Vương - Thủy Linh Khí Cảnh - Bát Phân」

"Bát Phân?? Bọn hắn muốn đánh với Bát Phân??" Thanh Minh nghi ngờ, tự hỏi, nhưng bỗng nhiên hắn lại cảm nhận được một thứ gì đó khác: "Chờ đã, không phải!!Còn có 'người' khác ở đây!!"

Có rất nhiều người, rất nhiều yêu thú cũng đang tập trung lại chỗ này, mục tiêu của tất cả đều là con sư tử trước mắt, nhưng có vẻ như vẫn chưa có ai có ý định động thủ.

Thanh Minh thầm suy nghĩ, xong hắn bỗng nhiên nghĩ ra được một ý tưởng táo bạo.

Trùng hợp thay, một người trong nhóm bốn người cũng kêu hắn dậy,

"Tên kia, đến lượt ngươi phát huy tác dụng rồi đấy!!"

"Hả?? Bần đạo??" Thanh Minh giả ngu giả khờ, giật mình xong đưa một ngón tay chỉ vào mặt mình.

"Ngươi chứ còn ai!! Nãy giờ bọn ta đã bảo vệ ngươi một khoảng thời gian rồi, giờ cũng là lúc ngươi báo đáp chúng ta!!"

"Báo đáp?? Báo đáp thế nào??" Thanh Minh vẫn tiếp tục giả ngu, hỏi.

Người kia cũng biết Thanh Minh thật sự đang giả ngu, làm sao có người không hiểu ý định của hắn được, nhưng hắn lại không muốn phá vỡ nó, chỉ đành giả vờ nghiêm chỉnh nói.

"Giờ ta muốn ngươi bước tới chỗ nó, khiêu khích nó rồi dẫn nó đi xung quanh khắp các luồng cây nơi đây!!"

"Chờ đã!! Chờ đã!! Ngươi muốn bần đạo khiêu khích nó?? Ngươi nói đùa đấy à?? Bần đạo tu vi cũng chỉ có Nhị Ngưng, mà tu vi của nó ta lại không thể cảm nhận được, ngươi bảo bần đạo đi khiêu khích nó, chẳng khác nào đưa bần đạo vào chỗ c·hết??" Thanh Minh phản ứng kịch liệt, liên tục lắc đầu để từ chối mệnh lệnh.

Nhưng người kia nghe xong, giọng lại trở nên gắt gõng, ton giọng giảm xuống một cách đáng kể, sát ý trên người cũng không hề che giấu, đè ép lên người Thanh Minh, rút kiếm kề sát cổ Thanh Minh, nói.

"Đây không phải nhờ mà là mệnh lệnh!! Ta ra lệnh cho ngươi tiến tới khiêu khích nó, còn không chính tay ta sẽ tiến đưa ngươi một đoạn!!"

Giữa c·ái c·hết và sự sống, sự lựa chọn cũng chỉ có một, tuy biết rằng c·hết một lần cũng không sao, nhưng nếu làm thế này thì quá vô ích, nếu như c·hết thì ít nhất cũng phải kiến nơi đây trở nên hỗn loạn nhất có thể vì vậy Thanh Minh đáp ứng.

"Được! Bần đạo nghe ngươi, nhưng bần đạo muốn ngươi phải đảm bảo mạng sống cho bần đạo!! Được không??"

"Được!! Ngươi cứ yên tâm, tính mạng của ngươi sẽ do ta đảm bảo!!" Người này khẳng định nói, nhưng trong thâm tâm lại bồi thêm một câu: "G·i·ế·t ngươi ta cũng nhận được điểm, vì vậy tính mạng của ngươi sẽ do ta lấy!!"

Nhận được lời đảm bảo, Thanh Minh nhẹ nhàng đứng dậy, vòng qua một vòng sau đó tiếp cận Kim Mao Sư Vương từ vị trí sau.

Mà sự xuất hiện của Thanh Minh và bốn người kia ngay từ đầu đã bị những người khác phát hiện, chỉ là bọn hắn lại không ngờ Thanh Minh sẽ làm hành động như này.

"Tên này... hắn muốn làm gì??"

"Kim Mao Sư Vương không phải là mục tiêu mà một tên Nhị Ngưng như hắn có thể đánh động!"

"Ngu dốt!!"

"..."

Nhưng bọn hắn cũng nhanh chóng đình chỉ nói chuyện rồi không khỏi trợn tròn mắt, chảy mồ hôi hột vì hành động tiếp theo của Thanh Minh.

Thanh Minh đi đến một khoảng cách nhất định, cách Kim Mao Sư Vương một khoảng cách là ba mươi mét, sau đó từ dưới đất cầm lên một cục đá. rồi ném thẳng vào Kim Mao Sư Vương.

Không nói hai lời liền vác chân lên cổ chạy.

Trông vô tri cực kỳ, dù biết đối phương đang cố ý làm vậy.

Chỉ là 'niềm vui' chưa kéo dài được bao lâu thì bọn hắn lại thấy Thanh Minh đang chạy về hướng của bọn hắn.

"Này!! Tên này hắn muốn làm cái gì?? Sao lại chạy về phía này??"

"Đệt mọe!! Hắn muốn dắt voi về giày mã tổ!!"

"Cái gì?? Đệt!! Giờ phải làm sao??"

"..."

Lúc này đây, đối với những người đang ẩn núp nãy giờ thì đây đang là một lựa chọn khó khăn.

Rút lui cũng không được mà t·ấn c·ông Thanh Minh để ngăn chặn cũng không xong. Nên g·iết Thanh Minh thì bọn hắn nên làm sớm hơn chứ không phải bây giờ.

Về bản chất thì khôi lỗi trong này được cấu tạo theo đúng với loại hình yêu thú, có khả năng phát hiện người ở gần nó trong một khoảng cách nhất định, độ thông minh vừa đủ.

Vậy nên Thanh Minh không hề chạy thẳng đến vị trí những người khác, chỉ cần lướt qua, cách những người đang núp một khoảng vừa đủ là được.

Tu vi của hắn rất thấp, nên Thanh Minh lựa chọn một phương pháp khác sao cho phù hợp với tình hình và có thể khiến nơi này loạn lên.

Thanh Minh vừa chạy vừa chú ý đằng sau, sau khi xác định được biến đổi của Kim Mao Sư Vương sau khi tiến vào hắn liền đổi hướng, chạy về phía bốn người 'cùng nhóm' với hắn trước đó, đồng thời hét to.

"Bần đạo làm theo chỉ dẫn của các ngươi rồi đó!! Nhanh ra cứu bần đạo!!"

Nói chung là cũng may, may sao Kim Mao Sư Vương khi cảm nhận được những người khác liền lao về phía đó.

Vì nó biết, người như Thanh Minh không thể đe dọa nó, chỉ những người đang trốn chui tr·ốn l·ũi như một con gián này mới đe dọa nó nên nó mới nhắm vào những người này mà t·ấn c·ông.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 192: Kim Mao Sư Vương