Hệ Thống Thử Nghiệm Hệ Thống
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 31: Ngài Giải Thích Quá Tệ
Vân Yên nào biết đâu thật giả, nhưng ít nhiều lời nói bên trong đã hòa hoãn.
「Tinh!! Tiêu hao 1 điểm thử nghiệm để cải tiến đồ vật bằng điện của ký chủ, từ giờ có thể dùng Nhiệt Thạch thay vì điện.」
"Vân trưởng lão, ngài còn biết dùng đũa??"
"Được rồi, Vân trưởng lão ăn chiều đi."
“Tại sao không vào tạp dịch rồi tiến lên tiếp?? Tạp dịch cũng có thể tu luyện và nhận được tài nguyên mà.”
“Áp lực?? Tạp dịch mà còn áp lực??”
Để chắc chắn Vân Yên phải lập lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vân Yên tiếp tục nói: “Có mấy ai muốn trở thành tạp dịch bao giờ? Vậy nên thay vì vào và trở thành tạp dịch thì bọn hắn cố gắng tu luyện để có thể trực tiếp trở thành ngoại môn.”
“Vậy sao….” Kiến thức đã được tiếp thu.
Trong bữa chiều, có lẽ là người tu luyện hay là do hắn nấu ngon hay gì mà Vân Yên và Thanh Mạn hai người này hai mình quất hết một nồi cơm, khiến hắn phải lần nữa nấu nồi mới, nhưng không sao, dù sao cũng không phải là tiền của hắn.
“Yếu ớt là áp lực, ngươi có thể sẽ bị những đệ tử khác gây áp lực, không những vậy, tài nguyên ngươi nhận được, nếu không cẩn thận thì có thể bị lấy mất, không, nói đúng hơn là c·ướp mất.” (đọc tại Qidian-VP.com)
"Bọn hắn nói không sai, con đường tu luyện dài vô tận, theo năm tháng đi qua, rất nhiều việc đối với người tu luyện là không cần thiết, nếu đã không cần thiết thì chỉ cần vứt bỏ, vậy nên nhiều khi quá lâu dẫn đến quên."
"Rồi đây."
Thế là Thanh Minh xin lấy một viên Nhiệt Hạch và dùng nó cho nồi cơm.
Lúc này Thanh Minh cũng từ bếp đi ra, trên tay cầm lấy nồi cơm, nói.
"Ta tuy là trưởng lão, nhưng không già tới nỗi quên mất chuyện cầm đũa, với lại ta cũng không hề già." Vân Yên từ tốn nói, nhưng giọng nói bên trong lại tràn đầy oán trách.
"Này, ăn được chưa??" Thanh Mạn không chịu nổi cám dỗ, không khỏi kêu lên.
"Giờ phải làm sao??" Thanh Minh quíu, cái lý do hết sức là củ chuối này, lần đầu tiên Thanh Minh gặp.
Thanh Mạn bất đắc dĩ nói: “Ngươi lại đi nói như này sư phụ, ngươi mới tới nên không biết, sư phụ trước giờ không có bạn, nhiều lắm là có mấy sư huynh sư tỷ mà thôi nhưng thứ bọn hắn nói đến cũng chỉ là tu luyện.”
“Xem như ngươi nói có lý.”
“Rồi, rồi.”
Cho đến khi hắn được dẫn đến một nơi, thì khuôn mặt hắn không khỏi đen, hắn nhìn xem Vân Yên và Thanh Mạn hỏi: “Sao lại có nhà bếp trong nhà khi mà hai người không ai biết nấu??”
“CMN, ta còn chưa yêu cầu gì mà, sao ngươi lại tự tiện tiêu dùng thế.”
Vân Yên bên cạnh nghe được: "Có vẻ như ngươi vào được tông môn rồi nhỉ, tạp dịch?"
Thanh Minh để lấy nồi cơm lên trên bàn, xong từ trong hòm trữ vật lấy ra mấy cái chén và vài đôi đũa.
“Tạp dịch không có quá nhiều quyền lợi trong tông môn, là tầng thấp nhất vậy nên thường được b·ị b·ắt đi làm nhiều việc công ích, bị khinh thường, nơi ở tồi tàn nhưng ngược lại khá rộng. Nói chung là không có thứ gì tốt.”
Thanh Minh nhìn xem một vòng xung quanh, xong không khỏi xuất hiện thắc mắc.
“Những thứ này… ngươi lấy từ đâu?” Thanh Minh tò mò hỏi.
Vân Yên nghe xong thì không khỏi đứng hình, câu hỏi này có chút kỳ lạ.
「Đây là để phù hợp với nhu cầu của ký chủ, dù sao thì cũng có rất nhiều đồ điện, tiêu 1 điểm thay đổi hết tính ra cũng không lỗ.」
Đợi đến khi nàng nói xong thì Thanh Minh cũng bới được ba chén cơm rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dừng một chút Thanh Mạn tiếp tục nói: “Thêm nữa, sư phụ lại vào tông môn khá trể, tính đến nay không quá 10 năm, 10 năm có thể đạt được Cửu Ngưng đồng thời có thể lên tới vị trí trưởng lão thì ngươi cũng biết đấy, thiên tài đâu có lắm bạn."
Thanh Minh nhìn xem Vân Yên một mắt xong mới theo sau Thanh Mạn.
“Rồi rồi, để ta xem.” Thanh Minh tiến đến trước bếp.
“Vân trưởng lão, có ai nói với ngài rằng ngài giải thích rất tệ không??” Thanh Minh hỏi.
Đợi đến khi rửa xong ra bên ngoài nhìn thì hai người này mới bình thường lại được.
Thanh Minh cũng không thèm giải thích, chỉ cần đợi thức ăn có là họ sẽ tự biết.
"Sư phụ cũng chưa từng đi giảng đạo, đệ tử của nàng cũng chỉ có mình ta."
Sự xuất hiện của nồi cơm khiến cho hai nữa nhân này không khỏi hiếu kỳ, nhưng cũng chỉ là hiếu kỳ thôi, do bọn hắn không cảm nhận được thứ gì lạ từ trên nó, thành ra xem nó như một món đồ bình thường.
Nhà bên trong diện tích không lớn bao nhiêu, chỉ có 12 mét vuông, nhưng không hiểu sao sân bên ngoài lại khá rộng, đây là để làm gì??
Đang lúc hắn tính dùng nồi cơm điện thì mới nhận ra rằng nơi đây làm gì có điện.
“Nơi đó ngoại trừ báo danh thì cũng là nơi tích trữ đồ, nhưng để có thể lấy đupcjw thì phải tốn một chút tiền, nhưng cũng may sao là lương thực không phải là thứ gì đó quá cần thiết đối một tông môn tu chân nên nó cũng khá rẻ.” Thanh Mạn nói.
Hệ thống đột nhiên thông báo, tiêu trừ của hắn 1 điểm.
"Trên núi thường hay nghe hàng xóm kể, nói rằng người tu luyện bỏ qua ăn uống, có nhiều ngươi lâu quá không ăn nên quên luôn cách cầm đũa." Thanh Minh nào không nghe được lời nói bên trong ý vị gì, nên hắn chỉ có thể đổ lỗi cho việc ở trên núi và nghe người kể.
Sau đó là đi xung quanh một vòng, mở ra các ngăn tủ để nhìn.
Thanh Minh đưa chén cơm cho Vân Yên, xong hắn cũng tự cầm lên chén của mình mà ăn như hổ đói, dù sao thì trừ bữa sáng ra thì đến giờ hắn vẫn chưa ăn gì.
Thanh Mạn đứng bên cạnh nghe đến thì không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu.
Thanh Minh nghe xong thì cảm thấy hết sức hợp lý, đồ điện hắn mua quả thật có rất nhiều, điển hình như tủ lạnh các thứ.
Thanh Minh nhìn thấy thì không khỏi giật mình khó hiểu quay sang cầu cứu Thanh Mạn: “Vãi đ·ạ·n, chuyện gì??”
Cho đến khi bữa chiều xong hắn lại phải tự thân đi rửa chén, trong khi hai người kia thì ngồi trên ghế vuốt bụng.
Thanh Minh đến bên Thanh Mạn, nói: "Cô nàng, ngươi đưa ta về ký túc, nếu không tối nay ta không có chỗ ngủ."
“Được rồi, ngươi nhanh nấu đi, đừng hỏi nữa.” Thanh Mạn gấp gáp.
Đúng vậy, hắn được dẫn đến nhà bếp, nhà bếp là nhà bếp chung của căn nhà đôi của hai sư trò này.
Có một chút bất ngờ rằng mọi thực phẩm trong này đều rất mới, nhưng lại không có dụng cụ để ăn như chén đũa.
Vân Yên cũng vậy, nàng cảm thấy là không cần thiết phải nói những điều ngại ngùng đó.
"Không sao, sư phụ chỉ đang tuổi thân thôi, qua hôm sau là hết ấy mà, đi thôi, ta đưa ngươi đến kí túc." Thanh Mạn nhìn Thanh Minh nói, sau đó là nàng dẫn đầu ra ngoài, cứ để cho Vân Yên ngồi đó tuổi thân.
Cả hai người đi về phía Tây tông môn, đến một nơi có vẻ là hoang tàn.
Thanh Minh từ trong tủ lấy ra một số loại thực phẩm, không cần nghĩ hôm nay ăn món gì, chỉ cần thấy có loại thực phẩm gì thì nấu món đó, cũng khá là may mắn khi nơi này còn có gạo nhưng để nấu thì phải dùng than, vì dùng than khá là mất công nên Thanh Minh từ trong hòm trữ vật lấy ra một cái nồi cơm điện.
Thanh Minh nghe xong thì cái hiểu cái không, tại vì Vân Yên giải thích rất tệ.
Lúc đầu vẫn ổn, ăn xong thì cái nết không được.
Xong khi hắn nhìn xem đôi đũa thì không khỏi nghi ngờ quay sang nhìn xem Vân Yên và Thanh Mạn, Thanh Mạn thì không rồi nhưng Vân Yên.
“Ô.”
So với những nơi khác mà Thanh Minh đi qua thì nơi này thật sự là hoang tàn, cỏ mọc cao đầy đường, những ngôi nhà được làm bằng đất bùn, vì quá lâu ngày nên bên trên xuất hiện các vết nứt, mà bên trong các vết nứt lại có rêu mọc lên.
“Ngươi có thể bớt hỏi được không?? Nhanh tập trung vào chuyên môn của ngươi đi.” Thanh Mạn không muốn trả lời.
Thanh Minh bỗng có vài điều thắc mắc, tiện đây thì hắn hỏi luôn.
"Tạp dịch sao, tạp dịch nơi ở chỗ đó không mấy là tốt, cũng như là không có bao nhiêu đệ tử.” Vân Yên nói
Bỏ qua chuyện hệ thống, Thanh Minh dò hỏi Vân Yên về Nhiệt Thạch, biết đây là một loại đá phổ thông, được dùng để làm môi giới cho Quang Thạch, còn Quang Thạch là loại đá phát sáng, được dùng để làm đèn.
Cứ thế thời gian trôi qua cho đến khi Thanh Minh hắn phải dọn lên bàn một đống thức ăn, cơm cũng đã chín. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Là tạp dịch." Thanh Minh gật đầu nói.
“Ở Thiên Các.”
Vân Yên một bên thì yên lặng, xong không hiểu sao bỗng nhiên rưng rưng như muốn khóc. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Cũng từ những nguyên do trên tài ăn nói hay giải thích của sư phụ cực kỳ dỡ tệ, nói đúng hơn là không có ai để luyện nói.”
"Tất nhiên ta không nói ta quên, ta vẫn còn khá trẻ."
Chương 31: Ngài Giải Thích Quá Tệ
Cứ mỗi món ăn đi lên là hai nữ nhân ngồi một bên nhìn bụng lại kêu một lần.
“Đúng là tạp dịch có thể tu luyện, nhưng mà có ai lại chịu được áp lực??” Vân Yên bỗng thở dài.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.