Hệ Thống Thử Nghiệm Hệ Thống
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 44: Vô Lượng Sơn
「Không nhớ??!! Đâu?? Ta xem!!」 Tiểu 221 cũng không ngờ đến, liền bắt đầu dò xét xung quanh Thanh Minh.
Đến khi nó tìm được đáp án thì không khỏi cười trồ lên.
「AA!! Còn thiếu một bước!!」
"Bước gì nữa??" Thanh Minh hỏi, hấp thu thì hấp thu cần gì phải bước này bước nọ.
「Là bước NÀY!!!」
Cong!!!
Tiểu 221 vừa nói xong, không để cho Thanh Minh nhìn thấy quá trình, nó biến ra một cái chảo, gõ thẳng vào đầu Thanh Minh.
Thanh Minh bị tác động vật lý, nằm thẳng cẳng trên đất, ngất đi.
Nhìn xem Thanh Minh, Tiểu 221 nói.
「Hấp thu chỉ là động tác, để có thể ghi nhớ là phải cần thời gian, vậy nên, ngươi chỉ cần ngủ một giấc thì mai là nhớ, hehe.」
------------
Ngày tiếp theo.
Thanh Minh mở mắt tỉnh dậy, hắn phát hiện bản thân hiện tại đang nằm dưới nền đất, hơn nữa hắn cảm thấy đầu có một chút ê buốt.
"Hửm?? Ta ngủ quên?? Lúc nào mà ta không hề hay biết??"
Thanh Minh đưa tay ra sau đầu để xoa xoa thì một ảm giác đau đớn truyền lại.
"ĐAU!! D·M, ngủ quên té ngã trên đất khiến u đầu??"
Thanh Minh cảm thấy hết sức vô lý, hắn cố nhớ lại xem là hôm qua hắn đã làm những gì nhưng lại không hề có ký ức của tối hôm qua, sau việc hấp thu trí thức.
"Đúng, hấp thu trí thức, thế nào rồi??"
Nói đến hấp thu trí thức, Thanh Minh mới giật mình, hắn cố nhớ lại xem thử hôm qua đã hấp thu được những gì, thì trong đầu lập tức xuất hiện ra cực nhiều thông tin liên quan đến cầm nghệ.
Về mặt tri thức, hắn đã có đủ, nhưng còn về thực hành, thì có chút không được chắc chắn, người ta nói lý thuyết đi đôi với thực hành, vậy nên việc hấp thu trí thức thì cũng chỉ là hấp thu, nó không hề cải tiến bao nhiêu về khả năng đánh cầm của hắn.
Thanh Minh muốn thử, nhưng ngược lại hắn không có cầm phổ, nên cũng không biết nên bắt đầu tử đâu.
Bỏ cuộc.
Thanh Minh bỏ cuộc, trước tiên thì hắn cứ làm những việc cần làm trước đã, còn việc đánh cầm thì cần đợi đến chiều hắn đến chỗ của Vân Yên.
Thanh Minh đứng dậy, chỉnh chu một số thứ, tiếp theo đó là qua chỗ của hai nữ nhân kia để nấu đồ ăn.
Sau hoàn tất việc ăn uống ở bên kia, Thanh Minh lần nữa đến Nhân Các để nhận nhiệm vụ, Thanh Mạn cứ thế vui đùa bám theo hắn.
Tiến vào Nhân Các.
Thanh Minh lần này cảm nhận được ánh mắt của mọi người ở đây nhìn hắn đã thay đổi.
Ít nhiều vẫn còn có khinh thường, nhưng nhiều hơn đó là xăm soi, tò mò, và cả hiếu chiến.
"Cái đéo gì??" Thanh Minh thầm nói
Không đợi Thanh Minh suy nghĩ lý do, một người từ bên trong đó bước ra, đến trước mặt Thanh Minh, nụ cười hớn hở, nói.
"Ngươi là Thanh Minh nhỉ?? Ta đến để thách đấu với ngươi??" Không do dự hay dài dòng, người này trực tiếp nói ra.
"..." Tới quá gấp, Thanh Minh còn chưa kịp phản ứng.
Đôi khi Thanh Minh thật sự hoài nghi nhân sinh, hắn đến cũng chưa được mấy ngày, cũng chưa làm gì lớn, thì không biết từ đâu lòi ra người muốn thách đấu hắn.
Chả lẽ ở không cũng là cái tội??
Người này vóc dáng thô kệch, làn da ngâm đen, cường tráng, đầu trọc lóc, bóng nhảy, nhưng vì da ngâm đen nên không đến nổi phản chiếu ánh sáng.
Khuôn mặt thô ráp, ánh mắt sáng bên trong chứa đầy sự hứng thú, miệng rộng, cười lên muốn nửa cái khuôn mặt.
Đồ hắn mặt là thuộc ngoại môn
Thanh Minh đưa mắt nhìn xem người này.
「Vũ Lượng, Luyện Khí Bát Đoạn, 30 tuổi.」
"Vị sư huynh này... hai chúng ta quen biết sao??" Khiêm tốn, trước tiên là cần khiêm tốn, Thanh Minh chấp tay đối với Vũ Lượng, nói.
"Không quen biết!!" Vũ Lượng cũng thẳng thắng trả lời.
Thanh Minh khó hiểu, tiếp tục hỏi: "Không quen biết thì tại sao sư huynh lại muốn thách đấu ta??"
"Cũng vì là không quen biết nên mới thách đấu, biết rồi thì đó lại gọi là luận bàn."
"... Cái kiểu giải thích gì thế này?? Hai cái này khác nhau sao??" Thanh Minh thầm nói, rồi lại lần nữa đối với Vũ Lượng, nói
"Nhưng như này không tính là thách đấu, nó giống như là ỷ mạnh h·iếp yếu hơn."
"Ỷ mạnh h·iếp yếu?? Haha, vậy thì ta có nên nói ngươi là giả heo ăn thịt hổ không??" Vũ Lương khoanh tay cười lớn, giọng nói vang khắp Nhân Các.
"Giả heo ăn thịt hổ??" Thanh Minh biết từ này nghĩa là gì, nhưng theo suy xét của hắn thì hắn chưa từng giả heo ăn thịt hổ bao giờ.
Vũ Lượng liếc nhìn Thanh Minh, nhìn thấy trên mặt hắn toàn là sự khó hiểu, liền không khỏi cười lớn lần nữa, nói.
"Chẳng lẽ không phải?? Chuyện của ngươi, ta đều nghe thấy hết rồi!!"
Thanh Minh giật mình, trong lòng không khỏi nghi ngờ, thầm nói: "Chuyện của ta?? Có chuyện gì mà ta làm mà đến ta cũng không biết sao??"
Không phải hắn không biết, mà có rất nhiều thứ hắn không biết nữa là.
Nhìn khuôn mặt ngu ngu của Thanh Minh, Vũ Lương cũng chán, hắn nói.
"Nếu như ngươi đã không nhận thì để ta kể lại cho ngươi nghe..."
Tiếp đó Vũ Lượng kể lại những thứ mà hắn nghe được cho Thanh Minh, tuy không được tận mắt nhìn thấy, nhưng đối với Vũ Lượng, hắn là một kẻ hiếu chiến, nên khi nghe đến chuyện của Thanh Minh thì đã gợi nên hứng thú của hắn đối với Thanh Minh, vì vậy lúc này đây hắn mới tìm tới.
Còn về phía Thanh Minh.
Khi nghe được chuyện của bản thân đã làm, thì hắn ít nhiều cũng nhận ra được hành vi trước đó.
Quả thật trước đó hắn chỉ đơn giản là muốn làm nhiệm vụ của hệ thông mà không để ý đến những tác động mà hắn có thể dẫn đến trong tương lai.
Nếu suy xét một cách đúng đắn thì nó quả thật là giả heo ăn thịt hổ, nhưng đó cũng không phải là thực lực của hắn, mà là của hệ thống, hay đúng hơn là mua từ hệ thống.
Hắn không muốn gặp phiền phức, nhưng hắn lại tự tạo ra phiền phức cho bản thân.
Đúng là ghét của nào trời cho của đấy.
Thanh Minh nhanh chóng suy nghĩ, rồi ngay sau đó là thở dài, ánh mắt ảm đạm, chấp tay đối với Vũ Lượng, nói.
"Vị sư huynh này, nói thật với su huynh chứ, là ta khi đó dùng bí dược mà gia đình để lại để có thể thành công vượt qua kỳ chiêu mộ."
"Hửm??" Vũ Lượng nghi ngờ.
Những người khác bên trong Nhân Các cũng nghi ngờ, bọn hắn liền dõng tai lên để nghe tiếp Thanh Minh định nói gì.
"không dám giấu diếm gì với sư huynh, ta từ trên núi xuống, trước khi xuống núi thì được các thúc thúc trong thôn cho lấy một viên đan dược, nói là khi thật sự cần thiết mới được dùng."
"Với lòng ham học và hướng tới tu luyện để có thể trường sinh, vào kỳ chiêu mộ, ta đã dùng nó nhằm có thể vào tông một cách dễ dàng."
Thanh Minh lại lần nữa thở dài, lại lần nữa nói.
"Đan dược tuy tốt, nhưng nó cũng có hạn chế là chỉ có thể duy trì trong 4 tiếng, sau khi hết tác dụng, tu vi sẽ bị tạm khóa, còn nữa, cơ thể sẽ trở nên vô lực, tương lai khó có thể tiến giai lần nữa."
"Cũng vì đó cũng chỉ là đan dược, nên thực lực chân chính của ta cũng chỉ là Nhất Đoạn, nếu như ta thật sự mạnh hơn Nhất Đoạn thì ta đã không làm tạp dịch đến bây giờ."
Thanh Minh nói một cách cực kỳ văn mẫu, nêu lên lý do, tác dụng, sau đó là kết quả, cũng như là bất lợi nhận được.
Nói 1 viên là nhầm đoạn tuyệt việc những người khác có ý nghĩa muốn g·iết người c·ướp c·ủa.
Nói tu vi tạm khóa, khó có thể tiến giai là để những người này biết chỗ mà dừng, không phải thứ gì tốt.
Người tu luyện mà, hướng đến là trường sinh, tu vi tăng cao, ai lại muốn vì một viên đan dược mà đoạn mất trường sinh.
Tuy văn mẫu đủ hay nhưng vẫn còn một thứ khác mà hắn không hề nghĩ tới.
Vũ Lượng, Thanh Mạn, và một đám người bên trong Nhân Các đều nghe được lời nói của Thanh Minh.
Một số người thì cắm đầu suy nghĩ, một số người thì thay nhau bàn tán.
"Đấy, ta đã nói, lời đồn thiên hạ, là không thể tin."
"Đan dược?? Có đan dược lợi hại như thế sao??"
"Suy cho cùng, tạp dịch cũng chỉ là tạp dịch nhỉ?? Thật đáng khinh thường, nhưng cũng đáng ngưỡng mộ."
"..."
「Ẩn Nhẫn + 5」
Thanh Minh nghe được, không khỏi cười thầm.
"Đúng, cứ như thế, chỉ cần đồn đãi một hồi nữa thì có phải phiền phức sẽ hết?? haha."
Bỗng nhiên, trong đám người, không biết là giọng của ai, bỗng truyền tới.
"Thế không biết thôn trên núi mà ngươi nói tới là ở đâu??"
Không phải nói, xuất sứ mới là cái vấn đề mà mọi người ở đây đều muốn biết, dù sao thì một loại đan dược có thể giúp người ta bộc phát sức mạnh trong một thời gian ngắn đều đáng để người khác quan tâm.
Thanh Minh nghe đến câu hỏi thì không khỏi giật mình, thôn trên núi chỉ là hắn viện cớ nói thôi chứ sao mà biết nó ở đâu, Thanh Minh lại lần nữa nhanh chống suy nghĩ, rồi nghĩ đại ra một cái tên, nói.
"Là Vô Lượng Sơn."
Lời nói vừa ra, một khắc bỗng trở nên im lặng, rất nhiều người đều đang suy nghĩ, nghĩ thử xem Vô Lượng Sơn là ở đâu.
Nhưng dù cho có suy nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra được là nơi ấy ở đâu.
Rất nhiều người dần nghi ngờ, rằng đây chỉ là cái tên mà Thanh Minh tự tiện nghĩ ra để đánh lừa mọi người, nhưng thật là vậy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.