Hệ Thống Thử Nghiệm Hệ Thống
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 72: Thính Nguyệt Lâu
“Khách quan, nhân gia đêm nay cô đơn!!”
“Có gì phải nhục?? Ở cái tuổi của ta hiện tại, ngoài sống sao cho vừa lòng thì còn làm được gì khác?? Tu vi cũng không cao, lão bà cũng không có, vậy thì hướng tới thanh lâu có gì sai??”
Lâm Thính Nguyệt cầm đến một lý rượu, đối với khách nhân bên dưới nói: "Các vị, th·iếp thân mời." Nói xong, nàng một hơi uống hết rượu trong ly.
"Ừm." Thanh Minh trả lời. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thanh Minh hắn không biết uống rượu, đó là lý do.
"Lạc Dương Thành đệ nhất hoa khôi, Lâm Thính Nguyệt. từ nhỏ bị cha mẹ bán vào thanh lâu, sau đó được dạy dỗ để trở thành một kỹ nữ, nhưng bằng vào tài nghệ hơn người và mỹ mạo vốn có, nàng đã chuộc được thần, sau đó là đã đảo được má mì trước, và trở thành người đứng đầu và quản lý thanh lâu."
Nói thật thì, Thanh Minh hắn còn chưa biết tu sĩ trong Lạc Dương Thành phân bố thế nào.
Nghe xong lời nói của Võ Văn Kiệt, Thanh Minh trong lòng tỏ ra khinh thường.
Nếu như để hắn phân tích thì “thanh thanh” mà Võ Văn Kiệt nói đến, hắn sẽ cho là thanh xuân chứ không phải là thanh lâu.
Đồng thời, tứ phía đều đứng lấy những nữ phục vụ thanh lâu, liên tục vẫy tay chào khách, có người thì tới níu tay một ai đó, nũng nịu, một người thì như vừa mới làm gì đó từ trong phòng bước ra, đủ loại người.
"Nếu ngươi đã nói là có tụ hội, thì ta cũng miễn cưỡng vào xem, nhưng không phải vì những thứ khác, nhớ đấy!!" Thanh Minh bày khuôn mặt miễn cưỡng, nói.
Võ Văn Kiệt nghe xong thì không khỏi lắc đầu, cứ ngỡ là đồng đạo, ai ngờ là là tay mơ, nhưng đã tới rồi, cũng không thể mặt dày đi ra, như vậy thì không phải lý, thế là hắn chỉ có thể thở dài, nói.
"Thật chỉ là như vậy??" Thanh Minh thầm nói.
Hắn đen mặt nhìn xem Võ Văn Kiệt, lời nói bất lực: “Thính Nguyệt Lâu??Ngươi đừng nói thứ ngươi mơ màng sáng giờ là thanh lâu nha??”
Bên cạnh Võ Văn Kiệt để ý đến động tác của Thanh Minh, liền không khỏi cảm thấy ngại giùm, hắn vội lôi kéo Thanh Minh đến một cái bàn ghế không xa rồi ngồi xuống.
Thanh Lâu cao bốn tầng, từ tầng một ngay phía giữa có cầu thang đi lên, có thể đứng nhìn thấy lan can tầng bốn, tầng một thì là nơi tiếp khách uống rượu, có rất nhiều bộ bàn ghế để ngồi chiêu đãi, các tầng còn lại đều là phòng qua đêm, thêm nữa, khắp nơi được trang trí rất nhiều loại vải màu hồng và vật trang trí như đèn lồng các thứ, thêm một chút mùi hương son phấn bay khắp nơi, khiến người đi vào cảm giác như mới đi vào chốn bồng lai.
Một giọng nói có thể nói là thanh hầu kiều chuyển, khiến cho người nghe có được một cảm giác thanh thoát.
"Đừng nói với ta là ngươi là lần đầu tới thanh lâu nha!" Võ Văn Kiệt nhỏ giọng hỏi.
Thanh Minh lúc đó thật không biết câu đối đó có ý nghĩa gì.
"Có lẽ nên tìm cơ hội dành chút thời gian để tìm hiểu." Thanh Minh thầm nói.
Một chút thời gian trôi qua.
Thanh Minh liếc mắt nhìn Lâm Thính Nguyệt một cái nhưng sau đó như phát hiện được thứ gì, hắn liền đưa đầu sang hỏi Võ Văn Kiệt.
Thanh Minh cũng không có ý định từ chối, dù sao hắn vẫn là có chút tò mò, muốn biết thanh lâu bên trong thật sự có gì, nhưng cũng không thể biểu hiện trực tiếp ra mặt.
Cả thanh lâu trở nên yên ắng, yên ắng đây là để có thể nghe được giọng nói rõ ràng và nhiều hơ, không ai dám đánh gãy.
"Điều thứ hai, trước khi bắt đầu tụ hội thì cho phép chúng th·iếp phục vụ các vị khách quan một ly rượu."
"Giao lưu tụ hội?? Ý ngươi là làm văn làm thơ các thứ ấy hả??" Thanh Minh nghĩ đến gì đó, xong hỏi ngược. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vào bên trong thanh lâu, Thanh Minh phải thực sự ngạc nhiên về mức độ trán lệ của nó.
Rất nhiều lời mời gọi được nói ra, nghe rất quen tai, nhìn cũng rất quen thuộc, Thanh Minh cũng nhận ra luôn.
Vào trong mắt của Thanh Minh, người mạnh nhất có lẽ là một công tử ca có tên là, Lãng Phi, Ngưng Linh Cửu Ngưng, đi đằng sau hắn là hai vệ sĩ, cũng đều là Cửu Ngưng.
"Lão Kiệt, ngươi lại so sánh ta với ngươi rồi!"
Bên trong thanh lâu càng ngày càng nhiều ngươi tiến vào, có người ăn mặc quê mùa, có người ăn mặc sang trọng, và hơn hết là có đủ loại người với nhiều loại tu vi khác nhau.
“…”
Cũng là vì trang phục nên bộ phận ngực được tôn vinh một cách táo bạo.
Những vị khách nhân bên dưới cũng lễ phép, theo đó cũng làm một hơi hết rượu trong ly.
Theo sự xuất hiện của nữ nhân này, bầu không khí bên trong thanh lâu cũng trở nên sôi động, rất nhiều người nhao nhao đứng lên, hô vang.
Chương 72: Thính Nguyệt Lâu
Nàng mặc trên người một bộ quần áo y hệt thời nhà Đường Trung Quốc, sự kết hợp giữa váy, áo khoác ngoài mỏng manh có phần trong suốt, làm lộ cách tay dài và xương quai xanh xinh đẹp, rất chi là khiêu gợi.
“Công tử, nô gian đêm nay là của ngài!!”
Thanh Minh đưa mắt nhìn xung quanh, nhìn hết từ chỗ này rồi lại đến chỗ khác, hết người này rồi lại đến người khác.
"Nhiều lắm, trước tiên cứ vào, sau đó ngươi sẽ biết!!" Không đợi Thanh Minh từ chối, Võ Văn Kiệt quyết định cường bạo lôi kéo Thanh Minh vào bên trong thanh lâu.
"Đến hẹn lại lên, mỗi tháng một lần, thanh lâu chúng th·iếp lại mở lấy một lần giao lưu tụ hội."
“Khách quan, đến đây đến đây, nô gia hôm nay rảnh rỗi.”
"Tiểu Nguyệt!!! Tiểu Nguyệt!!"
Cũng vì là thanh xuân nên hắn mới đối câu dưới, ai ngờ rằng câu dưới cũng có ý nghĩa với thanh lâu.
Võ Văn Kiệt luôn để ý đến cầu thang thấy vậy cũng hô lên, Thanh Minh thì cũng bị những tiếng kêu gọi này thu hút sự chú ý, liền quay đầu nhìn xem.
Võ Văn Kiệt cũng trả lời.
"Nghiện?? Hừ, hai bà xã ở nhà còn xinh hơn những nữ nhân trong này nhiều!!"
Qua bao nhiêu khu nhà, qua bao nhiêu cái ngõ, Thanh Minh không biết nhưng hắn biết, điểm dừng chân cuối cùng lại là một nơi cực kỳ náo nhiệt, tu sĩ qua đường cực nhiều, cũng như là những công tử nhà quyền quý cũng tập trung đến đây.
Tất cả mọi người đều uống, ngoại trừ một người, đó là Thanh Minh.
Mỗi lần đến chỗ rót rượu, là bọn hắn lại bày ra nhiều tư thái mị hoặc, để lộ làn da, quá đáng lắm thì để lộ thêm một chút bên trong nhưng không nhiều, cách làm đó của bọn hắn khiến cho nhiều người nổi lên hứng thú, rót xong thì bọn hắn lại nhanh chóng lui lại, như này lại làm nhiều người lưu luyến.
Lâm Thính Nguyệt nhìn xem một vòng rồi cảm giác cực kỳ hài lòng, nàng tiếp tục nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nơi đây cũng có rất nhiều nữ nhân trang điểm xinh đẹp, mặc đồ có chút hở hang, tay cầm vải lụa, liên tục đứng ngoài vẫy vẫy.
"Đi, xem như lần đầu của ngươi, hôm nay ta bao, nhưng ta nhắc nhỏ trước, đừng có mà nghiện đấy." Võ Văn Kiệt nhắc nhở.
Võ Văn Kiệt không nói gì, vẫn tiếp tục lôi kéo Thanh Minh, nhưng trong lòng lại thầm mắng Thanh Minh mặt dày.
“Già mà không đứng đắn, ngươi không cảm thấy nhục à??” Thanh Minh chê cười.
Sau khi rót xong tất cả.
Ngay lúc Thanh Minh suy tư, thì Lâm Thính Nguyệt đứng trên cầu thang lên tiếng.
"..."
"Để xem, đừng để lúc đó lại bảo ta không nhắc."
Khi mà thanh lâu bắt đầu đầy ắp người và mọi người đều đã ổn định chỗ ngồi, thì từ phía trên cầu thang chính giữa tầng một, một nữ nhân xinh đẹp từ đó bước.
Võ Văn Kiệt nói ngắn gọn về tiểu sử của Lâm Thính Nguyệt cho Thanh Minh nghe.
Thà biết thừa còn hơn biết thiếu.
Lâm Thính Nguyệt ra lệnh cho những kỹ nữ bên trong Thính Nguyệt Lâu, lần lượt đi qua nơi rớt rượu cho khách.
"Lời đầu tiên, Cảm ơn các vị khách quan đã có mặt ở Thính Nguyệt Lâu vào buổi tối ngày hôm nay."
Nhưng khi Thanh Minh nghe được thì không khỏi nhíu mày, hắn cảm thấy là tiểu sử này có phần nào đó bị thiếu sót.
“…” (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ai vậy??"
Không hiểu đây có phải là phương pháp hút khách không, nhưng khi đến chỗ của Thanh Minh, ngoài Võ Văn Kiệt biểu hiện đê tiện ra, thì Thanh Minh lại không có quá nhiều hứng thú để nhìn, khiến cho nữ nhân rót rượu lại có phần ngạc nhiên, xong hắn cũng lui lại.
"Nguyệt Nhi!! Nguyệt Nhi!!"
"Ô!!!" Tiếng hò reo vang lên.
“Nhưng mà ngươi cũng nghĩ gì vậy?? Thanh lâu cũng đâu phải lúc nào cũng là nơi ăn chơi trác điếm, nó còn là nơi để giao lưu tụ hội nữa!!" Võ Văn Kiệt giải thích.
Nhìn bảng hiệu.
Nhung cũng vì ở đây có rất nhiều người, hắn không uống cũng không bị người để ý.
“Khụ!! Sao ngươi lại nói là mơ màng, người ta gọi đây là hướng tới, hướng tới đó, có hiểu không?? Không phải ngươi cũng hướng tới đó sao?? Trong câu đối khi đó!!” Võ Văn Kiệt danh chính ngôn thuận nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Là một thiếu nữ với khí chất dương chi bạch ngọc, ngoại hình không quá ba mươi, với vóc người thanh mảnh, yêu kiều diễm lệ, thanh tao nhưng lại đậm nét quý phái. Làn da của nàng trắng hồng, mịn màng, mái tóc nâu lượn sóng búi mây, đi kèm theo đó là hoa nhan nguyệt mạo không tô son trát phấn, mi tự tân nguyệt, sông đồng tiễn thủy, thần hồng xỉ bạch, tiêm tiêm ngọc thủ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.