Hệ Thống Thử Nghiệm Hệ Thống
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 78: Bán Đồ Lót?
Qua vài giây, hai người tách ra, Thanh Minh nhìn xem Vân Yên không khỏi cười mỉm.
「Thiên cơ không thể tiết lộ, ký chủ tự đi mà tìm hiểu!」
"Giờ ngươi cảm thấy thế nào??"
Hai người lần nữa nhắm mắt, lần này thật sự ngủ.
"Thế nào?? Sao ta nghe giọng ngươi trông có vẻ giống như thất vọng vậy??" Thanh Minh trêu đùa.
Vân Yên nghe thấy giọng nói của Thanh Minh, nhận ra hắn vẫn còn thức, thế là bước vào trong phòng.
"Mạn muội đang ngủ, muội ấy khi ngủ thì thường rất sâu." Nàng vừa đi tới vừa nói, sau đó dừng lại trước giường.
"Ngươi khi đó nếu từ chối thì bọn ta cũng chả ép buộc." Vân Yên phồng miệng, nàng không thích bị kêu là phiền phức.
Cứ mỗi lần nhớ tới những lần xém c·hết là Thanh Minh lại cảm thấy tức giận.
Chương 78: Bán Đồ Lót?
"Ta không có thất vọng!!" Vân Yên phồng má vội đính chính.
"Đồ lót... sao??" Thanh Minh lập tức trầm ngâm suy nghĩ và tính toán, đến cuối cùng hắn đưa ra kết luận.
Qua một lúc Thanh Minh đã tạm thời nghĩ ra được giải pháp.
"Ngươi nghĩ gì vậy?? Chúng ta chỉ cần ôm nhau ngủ là được, không làm gì khác." Thanh Minh cũng không phải là một người ham d·â·m, không phải cứ rảnh lại đè người ta ra, và hôm nay đã là một ngày mệt mỏi, hắn muốn nghỉ ngơi cho tốt.
"Thanh Minh, ngươi đã ngủ chưa??" Một giọng nói phát ra.
Vân Yên bị trêu liền trở nên đỏ mặt, trêu vấn đề này thì quả thật không quá ý tứ.
Thanh Minh ôm trùm lấy Vân Yên, Vân Yên cũng ôm trùm lấy Thanh Minh, hai người hôn nhau một cái, tiếp đó là nhắm mắt ngủ.
Suy cho cùng, Thính Nguyệt Lâu cũng là nơi chứa đầy nữ nhân, chắc chắn đồ lót này sẽ thu hút được sự chú ý của Lâm Thính Nguyệt. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Được rồi, người biến đi, để ta suy nghĩ một chút." Thanh Minh lười nói chuyện tào lao mà không được gì với Tiểu 114.
"Đồ lót chẳng hạn... mấy cái mà ngươi tặng cho bọn ta đấy."
"Yên Nhi, ngày mai nàng cùng Mạn Nhi dịch dung vào trong thành một chuyến, ngày mai ta sẽ đưa cho nàng một cái áo lót mới, kích cỡ thì... tùy tiện, nàng và Yên Nhi trực tiếp đi đến Thính Nguyệt Lâu, gặp mặt Lâm Thính Nguyệt, đưa cái này ra cho hắn."
"Là về vấn đề tài nguyên tu luyện, ngươi thấy đấy, ngươi tu vi đã Nhất Phân, Mạn Nhi thì Tam Ngưng, thành ra tài nguyên tiêu hao để có thể giúp hai người các ngươi tu luyện là rất nhiều." Thanh Minh bắt đầu nói.
Theo lời của Thanh Minh, Vân Yên cũng nhanh chóng suy nghĩ, lập tức hiểu được ý muốn của Thanh Minh, thế là nàng gật đầu.
"Bán đồ?? Bán gì??"
"Thì ra là vậy!" Thanh Minh cuối cùng cũng hiểu được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thanh Minh nghe xong thì không khỏi đứng hình, nhưng sau đó thì lại cười sảng, kéo Vân Yên lên giường.
"..." Vài giây trước thì còn đứng đắn ra một chút, vài giây sau lật mặt như lật bánh tráng.
Được che chở, bao bộc, Vân Yên rất thích.
Vân Yên thì nằm trong lòng Thanh Minh, yên lặng lắng nghe tiếng tim Thanh Minh đập, nàng không ngủ, mà cứ như thế nằm chờ đợi Thanh Minh.
"Ngươi nghĩ gì vậy?? Chúng ta cũng không yếu như vậy, lo gì nguy hiểm?"
"Vậy sao..."
Mặc dù hai người không mặc quần áo, nhưng lại không hề làm bất cứ chuyện gì, cứ như thế ôm nhau.
"Vậy sao... Còn giá cả thế nào??" Vân Yên hỏi...
"Không cần, chính bản thân hắn sẽ định giá cho mình, nếu như hợp lý, chúng ta có thể làm ăn lâu dài, còn nếu không... thì không cần nhiều lời, trực tiếp ra về." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đi ngủ thôi!!" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Hmm... vậy thì bán đồ thế nào??" Vân Yên thông minh, nhanh chóng nghĩ ra giải pháp khác.
Nhưng chốc lát, Vân Yên lại mở mắt, khuôn mặt đỏ hồng, nói.
Thanh Minh cũng đi đến trước giường, hắn kéo Vân Yên vào trong lòng, sau đó nhẹ hôn nàng một cái.
"Ông xã, ngươi muốn nói gì??" Vân Yên ngẩng đầu nhìn Thanh Minh, hỏi.
"Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu như người ta không đưa tiền quẻ???"
Nhưng đó là Vân Yên nghĩ, còn Thanh Minh không nghĩ như vậy.
Ngay trong lúc Thanh Minh suy nghĩ, thì cửa phòng ngủ của hắn đột nhiên bị mở ra, một cái đầu thò vào.
"Nhưng nếu như vậy thì ngươi tại sao vẫn qua lại bên chúng ta??" Vân Yên tò hỏi.
Thanh Minh mở mắt, nhìn Vân Yên, cười lấy lệ, nói: "Ta nhầm!! Được rồi, không đùa nữa, ngủ thôi."
"Ngươi lại nói quá!!"
"Rồi các ngươi lại lôi ta vào một đống chuyện, nhưng mà cũng nhờ vậy, ta mới biết được thế nào mới là sự tàn khốc, dù ta không làm bất cứ thứ gì, thì phiền phức vẫn sẽ tự tìm đến ta, đơn giản là vì những lý do mà không theo bất kỳ nguyên lý nào." Nói đến đây Thanh Minh lại cười khổ.
Vân Yên bị khen ngợi, liền không tránh khỏi đỏ mặt, mặt nàng khi đỏ lên trong thực xinh đẹp, kết hợp với ánh sáng trăng mờ ảo, thì lại càng khiến nó trở nên dễ nhìn.
"Không còn cách nào, bị ép buộc mà." Thanh Minh nhùn vai nói một cách bất đắc dĩ.
"Nhưng hai ngươi vẫn không tính là mạnh, vậy nên là không, tìm cách khác đi!!" Với tư tưởng là vợ là để yêu thương và bảo bộc, Thanh Minh không cho phép hai người họ xảy ra nguy hiểm, dù cho là hai người họ có mạnh cách mấy.
"Không, ta đây là nói thật, ngươi không biết thôi. chứ ta của sáu tháng trước, đơn giản chỉ là muốn tìm một chỗ an toàn, có thể yên ổn tu luyện, có thể yên ổn sống qua ngày và tốt nhất đó là tránh xa những phiền phức, và phiền phức lớn nhất mà ta luôn khẳng định đó là nữ nhân." Thanh Minh bộc lộ.
"Ừm, nếu đã được rồi thì chúng ta ngủ thôi." Chuyện cần nghĩ cũng đã nghĩ xong, giờ là lúc nghỉ ngơi.
Thanh Minh mỉm cười, cũng quay người ôm đáp trả.
"Thế nào thì... trải qua hai lần xém c·hết, ta cũng hiểu được vài thứ, lúc cần khiêm tốn thì khiêm tốn, lúc cần cao ngạo thì phải gáy lên một tiếng ngất trời, như khi đó, dùng tất cả thủ đoạn, kể cả là điều đó khiến ta bị đính danh ma đầu, thì ta cũng phải để cho bọn hắn biết được thế nào sợ hãi." Nói đến đây, giọng nói của Thanh Minh trở nên lạnh lẽo.
Thấy Vân Yên vui vẻ, Thanh Minh cũng vui vẻ, hắn cười hì hì, lôi kéo Vân Yên.
Một đêm không có chuyện gì cứ thế trôi qua.
"Ngươi cười cái gì??" Vân Yên nhìn xem nụ cười của Thanh Minh liền đỏ mặt hỏi.
Vân Yên nghe đến đi ngủ, liền nghĩ đến gì đó, tiếp đó là không khỏi đỏ mặt, uốn éo cơ thể, giọng nói ấp úng: "Không-- không tốt đâu--- Mạn muội còn ở phòng bên cạnh."
"Ăn nói xà lơ." Vân Yên vui vẻ cả trong lẫn ngoài.
Vân Yên thấy vậy cũng cởi bỏ quần áo, chui vào trong chăn, nằm tại ví trí còn trống trên giường, rồi nghiêng người ôm lấy Thanh Minh.
"Tuy nói là vậy, nhưng càng tu luyện, tài nguyên càng ít, mà theo đó là tiêu hao cũng càng nhiều, đến một khoảng thời gian nào đó, chắc chắn chúng ta cũng phải tìm cách để kiếm tài nguyên, thay vì đợi đến lúc đó, chúng ta nên nghĩ cách luôn từ bây giờ." Thanh Minh giải thích.
"Cái đó thì cũng được, nhưng mà ta không nỡ để hai ngươi làm những chuyện như vậy, dù sao thì nó cũng rất nguy hiểm, lỡ hai người các người xảy ra chuyện gì thì sao??"
Với lại, Vân Yên hiện tại nằm trong lòng Thanh Minh, hình tượng chả khác gì hình tượng của một thiếu nữ mới biết yêu, vô cùng hạnh phúc, liên tục cười thầm trong lòng.
"Được!!"
"Lâm Thính Nguyệt là chủ sở hữu Thính Nguyệt Lâu."
Dựa theo lời nói của Thanh Minh, Vân Yên cũng cảm thấy đúng.
"Ông xã, ngươi có thể dừng bóp nó được không?? Ngươi cứ bóp, ta không ngủ được."
Kể cả Lâm Thính Nguyệt có giúp hắn chào hàng đi nữa, thì vẫn là không đủ để có thể giúp cả nhà tu luyện, ít nhiều thì Vân Yên đã Thủy Linh Khí Cảnh tu sĩ, tài nguyên tiêu hao chắc chắn sẽ rất nhiều.
Mặc kệ Vân Yên có phồng má, Thanh Minh tiếp tục nói.
"Và cũng nhờ đó, tương lai ta lại có hai bà xã xinh đẹp." Thanh Minh lần nữa hôn Vân Yên một cái. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ha ha, được rồi, nằm xuống đây, chúng ta tâm sự một chút. Thanh Minh nằm trên giường, kéo chăn lên, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, kêu gọi Vân Yên.
"Đó không phải là một ý kiến tồi, nhưng mà vấn đề nằm ở giá cả, không biết là sẽ được bao nhiêu..." Thanh Minh lại bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ.
Nhưng xong cũng lập tức vui vẻ trở lại.
Sau khi Tiểu 114 đi, Thanh Minh nằm trên giường, và bắt đầu suy nghĩ xem là từ giờ phải tiếp tục làm thế nào.
"Ngươi nói cũng đúng, hay là hai người chúng ta cũng kiếm gì đó để làm?? Ví dụ như là đi săn yêu thú rồi bán chẳng hạn??" Vân Yên cho ý kiến.
"Lâm Thính Nguyệt?? Thính Nguyệt Lâu??" Vân Yên thầm nêu.
Đã là vợ chồng thì làm lúc nào mà chả được, không nhất thiết là cứ cởi đồ là làm.
"Chỉ xem tướng, xem bói thôi, thì vẫn không kiếm đủ tài nguyên để cho cả nhà tu luyện a... Giờ phải làm gì??"
"Yên Nhi?? Sao ngươi lại qua đây?? Mạn Nhi đâu??" Thanh Minh nhận ra đó là Vân Yên, hắn liền ngồi dậy, hỏi.
"Ta nghĩ ngươi nên dùng tài nguyên cho bản thân mình để gia tăng tu vi bản thân thì hơn, hai người chúng ta có thể từ từ tu luyện cũng được, không cần vội." Vân Yên nói.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.