Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 80: Đoán Mệnh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 80: Đoán Mệnh


Nhận tiền quẻ, Thanh Minh cũng trở nên nghiêm túc.

Những gì mà hệ thống nói tối qua, Thanh Minh đều ghi nhớ, vậy nên để tránh rước họa vào thân, thì tuân thủ những gì được định ra.

Nắm lấy tay nữ nhân, Thanh Minh trực tiếp mở âm dương nhãn.

"Âm Dương Nhãn!!"

Ngay chốc lát, mắt trái của Thanh Minh thay đổi.

Hắn đưa mắt nhìn một vòng tất cả mọi người xung quanh, để xem sắc khí.

Nhưng ngay khi ánh mắt của Thanh Minh lướt qua, tất cả mọi người ở đây, mặc kệ là tu vi mạnh bao nhiêu, đều cảm thấy rùng mình, cảm giác như bị xem thấu vậy.

Mặc dù Thanh Minh không thấy gì.

Không có gì thay đổi, Thanh Minh tập trung nhìn xuống mu bàn tay của nữ nhân, theo đó, những đường chỉ đủ màu sắc bắt đầu xuất hiện và một số tin tức bên dưới.

Theo quy định, Thanh Minh chỉ nhìn mỗi đường chỉ tay sự nghiệm mà không phải những thứ khác.

Sau đó hắn bắt đầu nói: "Cô nương, ngươi số khổ, cha mẹ c·h·ế·t do yêu thú nên nhà chỉ còn một mình ngươi, vì để tốt sinh tồn cô nương phải bất dắc dĩ làm một số chuyện, nhưng may thay là nơi cô nương hướng tới không hề bắt buộc cô nương phải làm."

Nói đến đây, Thanh Minh dừng lại, sau đó ngước lên, ánh mắt một trắng một đen, nhìn xem nữ nhân, cười nói: "Cô nương có tin vào những câu chuyện thần thoại, rằng những con người số khổ sẽ gặp được bạch mã hoàng tử??"

Những lời nói của Thanh Minh, tất cả mọi người ở đây đều không hiểu, nhưng bọn hắn có thể đại khái hiểu rằng, khổ xong sẽ gặp sướng, điều này... ai mà tin.

Nữ nhân lắc đầu.

Thanh Minh cũng không cầu hắn hiểu, hắn tiếp tục nói: "Vậy thì thật đáng tiếc, chuẩn bị sắp tới đây, cô nương sẽ thật sự gặp phải, trong 3....2.....1."

Ngay khi Thanh Minh đếm đến 1, bỗng có một âm thanh truyền tới.

"Kiều Nhi!! Kiều Nhi!!! Nhanh trở về!! Nhanh trở về!!! Có người... có người chịu chi tiền để cưới ngươi về...."

「Kiều Nhi, Luyện khí ngũ đoạn, 29 tuổi!!」

Kiều Nhi nghe đến tiếng gọi, liền quay người nhìn về nơi phát ra, thì thấy một nữ nhân cũng từ đó chen lấn qua đám người đi vào.

"Lam Thanh tỷ, tỷ nói là thật??!!"

「Lam Thanh, Luyện khí ngũ đoạn, 36 tuổi!!」

"Là thật!! Là thật!! Người đó chịu chi 1 ngàn viên hạ phẩm linh thạch để cưới ngươi!!!" Lam Thanh giọng nói bên trong cực kỳ vui mừng.

Kiều Nhi nghe xong thì đứng hình, nàng vẫn có chút không tin.

Và những người ở đây thực sự cũng cảm thấy khó tin, bọn hắn cảm giác như những người này đang hợp tác với nhau để diễn vậy.

Nhưng mà...

"Kiều Nhi... Ta đã thực hiện lời hứa, hôm nay đến cưới ngươi về!!" Một giọng nói khác truyền tới, là một giọng nam, lời nói bên trong hùng hồn, đầy nhẫn nại và kiên quyết.

Nam nhân này xuyên qua đám người, đi vào bên trong.

「Phúc Lục, Ngưng Linh Bát Ngưng, 41 tuổi!!」

"Phúc--- Lục--- ca??"

"Kiều Nhi, như đã nói trước đó, ta đến cười ngươi về nhà!!" Phúc Lục nhìn xem Kiều Nhi, ánh mắt bên trong chứa đầy yêu thương, nói xong, hắn ném cho Lam Thanh một cái túi trữ vật, bên trong chứa đầy linh thạch.

Kiều Nhi nghe xong thì liền không kiềm được vui sướng mà khóc.

Sự thật thì..

Trước khi đến đây, nàng được Lâm Thính Nguyệt phân phó là giúp Thanh Minh chào khách, Kiều Nhi cũng gật đầu đồng ý dù sao thì chuyện này cũng là bình thường, chả tốn kém gì.

Thêm việc Thanh Minh bói ra được trước đó, nàng cứ tưởng là Lâm Thính Nguyệt đưa thông tin hồ sơ của nàng cho Thanh Minh, nhưng ai mà ngờ...

Chỉ có thể nói là ai mà ngờ...

Kiều Nhi và Phúc Lục, hai người quen biết nhau đã hơn ba năm tại Thính Nguyệt Lâu, khi mà Kiều Nhi chỉ làm nữ phục vụ, Phúc Lục là khách.

Hai người khi đó đã trò chuyện với nhau, kể với nhau rất nhiều thứ và hai bên cảm thấy rất vừa ý nhau, tuy dưới sự quản lý của Lâm Thính Nguyệt, nàng không bắt bất cứ ai phải làm chuyện mà mình không muốn, nhưng suy cho cùng, xuất thân từ thanh lâu thì luôn là câu chuyện không được sạch sẽ nên nàng cũng thu mình lại.

Trong một lần uống say, Phúc Lục có bộc lộ rằng sẽ cố gắng tích đủ tiền để cười Kiều Nhi về, nhưng sau lần đó, Phúc Lục không còn tới Thính Nguyệt Lâu nữa.

Từ đó đến đây cũng đã được hai năm.

Ai ngờ rằng, lần xuất hiện tiếp theo, Phúc Lục đã tích đủ tiền để có thể cưới luôn Kiều Nhi.

Không biết là nên gọi là trùng hợp hay là có một sự sắp đặt nào đó khi mà trúng thời gian nàng đi xem bói Thanh Minh.

Đúng là ở đời không thể nói trước được điều gì.

Bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra, mà còn là xảy ra một cách bất ngờ nữa.

Phúc Lục tiến lên ôm lấy Kiều Nhi vào lòng, an ủi.

"Đừng khóc, ta đã thực hiện lời nói trước đó.

"Ừm." Những giọt nước mắt hạnh phúc chảy dài trên mặt.

Nhiều người cũng vì chuyện này mà bắt đầu có lòng tin vào Thanh Minh.

Sau khi an ủi Kiều Nhi, Phúc Lục mới để ý đến Thanh Minh.

"Đạo trưởng, cảm ơn ngươi đã giúp Kiều Nhi những lúc khó khăn." Là một người đàn ông tinh tế, Phúc Lục ngay lập tức hiểu được Kiều Nhi đang làm gì, thế là hắn bắt đầu ứng phó theo, nhưng kiểu lừa đảo thế này thì hắn có chút không thích, có chút khinh thường.

"Không có gì!!"

"Không biết đạo trưởng có thể bói cho ta một quẻ không?? Về vận mệnh!!" Phúc Lục yêu cầu.

Nghe yêu cầu của Phúc Lục, Thanh Minh liền không tránh khỏi giật mình, phải biết vận mệnh của mội người rất khác nhau, và tu sĩ sẽ không tin vào thứ gọi là vận mệnh nói chi là để người khác bói.

"Ngươi có chắc??" Thanh Minh hỏi lại.

"Chắc!!" Phúc Lục chắc chắn, sau đó là dựa theo quy củ, để trên bàn 10 viên hạ phẩm linh thạch.

Nhìn xem linh thạch trên bàn, Thanh Minh cũng trở nên nghiêm túc, ánh mắt một trắng một đen thay đổi, nhìn xem Phúc Lục, nói: "Đưa tay của ngươi ra."

Phúc lục xòe ra mu bàn tay.

Thanh Minh đưa tay, kéo bàn tay Phúc Lục lại gần, và bắt đầu xem xét.

Sau vài giây, hắn bắt đầu nói.

"Phúc Lục, Ngưng Linh Bát Ngưng, 46 tuổi. Cha tên Phúc Linh, mẹ tên Kim Liên. Năm 5 tuổi, cha c·h·ế·t trong một lần sắn bắt, mẹ ngươi một thân một mình nuôi ngươi đến năm 15 tuổi, cũng mất do bênh tật, lao lực. Vì nhà chỉ có hai người, năm 10 tuổi, ngươi đã thức tỉnh Nhị Đoạn. Cho đến năm 17 tuổi, ngươi đột phát Lục Đoạn. Năm 19 tuổi, ngươi một lần tiến vào bên trong tử đầm, may mắn nhặt được một số thứ của tu sĩ c·h·ế·t trong đó, nhờ đó đột phát Cửu Đoạn..."

Mỗi một chi tiết, mỗi một câu nói của Thanh Minh đều khiến Phúc Lục giật mình, vì Thanh Minh nói quá đúng, không sai câu nào, hắn tiếp tục nghe.

"Ba năm trước, ngươi đạt Ngũ Ngưng!! Hai năm trước, sau khi chia tay Kiều Nhi, ngươi tiến về phía tây, đến Giao Thành, nơi phòng tuyến của con người đối với yêu thú. Tại đó ngươi đã phải liên tục chiến đấu với yêu thú để có thể giành được quân công, để có thể đổi được linh thạch."

"Trong một lần chiến đấu, ngươi bị yêu thú đánh trọng thương, xém nữa mất mạng, và vết thương đó đã tạo thành một vết xẹo trước ngực ngươi!!"

Nói đến đây, tất cả mọi người xung quanh đều giật mình, giật mình vì những chi tiết nhỏ mà Thanh Minh vẫn có thể nói ra được, nếu nói như đây là diễn, thì có chút quá lố.

Còn Kiều Nhi, sau khi nghe xong câu nói, liền đi tới trước người Phúc Lục, kéo áo lên để xem.

Quả nhiên, lập tức xuất hiện trước mắt là một vết sẹo trông cực kỳ kinh khủng khi nó kéo dài tử mãng vai trái cho đến hông phải, theo đó là những vết xước kéo dài ra hai bên, thêm nữa có chút lõm vào bên trong.

Tất cả mọi người giật mình.

Kiều Nhi nhìn thấy thì không khỏi lần nữa nước mắt chảy dài.

"Phúc Lục Ca!!"

"Không sao, không sao, mọi chuyện vẫn ổn!!"

"Giờ thì nói đến vận mệnh của ngươi!!" Thanh Minh lên tiếng, làm cho mọi người ở đây lần nữa chăm chú

"Ngươi đang có ý định đưa cô nương này đến Giao Thành nhỉ??" Thanh Minh hỏi.

"Đạo trưởng biết??"

"Lời khuyên chân thành, đừng đến đó, hãy đi ngược về phía Bắc. Tại đó, cơ duyên của ngươi sẽ xuất hiện!!"

Lời nói của Thanh Minh quá ngắn gọn, lượng thông tin không nhiều.

"Đạo trưởng có thể nói rõ hơn được không??" Phúc Lục lần này tỏ ra tôn kính.

"Ngươi hai năm nay gây thù chuốc oán cũng không ít nhỉ??" Thanh Minh chỉ hỏi ngược một câu.

Phúc Lục ngay lập tức hiểu luôn vấn đề bên trong hắn liền đối với Thanh Minh bày tỏ lời cảm ơn.

"Cảm ơn đạo trưởng đã nhắc nhở, ta gần như đã quên mất chuyện đó." Nói đến đây, hắn tính lấy ra thêm vài viên linh thạch.

Nhưng Thanh Minh đã ngăn cản.

"Tiền quẻ ngươi đã đưa đủ, không cần đưa thêm, nếu không ta lại phải mệt."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 80: Đoán Mệnh