Hệ Thống Thử Nghiệm Hệ Thống
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 83: Sư Phụ!!!
"Không muốn!!" Võ Văn Kiệt la lên.
Hơn nữa, cái chuyện không ai có thể lọt vào mắt xanh của hắn đơn giản là vì hai cái nóc đã đủ, thêm nữa thì chắc không có chỗ để ngược lên mất, đặc biệt hơn là nhiều nữ nhân rất phiền phức.
Sáng ngày hôm sau...
"Cút!!!! Còn đâu là thể thống?? Một thanh niên 21 tuổi như ta, ai đời lại nhận một lão già 101 tuổi như ngươi làm đồ đệ?? Người khác nhìn vào còn đâu là thể với chả thống??" Thanh Minh kiên quyết không nhận.
"Thế một bộ đồ lót kích cỡ tùy tiện là thế nào?? Sao mà nó vừa với nàng ấy vậy?? Hay là ngươi xem tướng cái tiện đường sờ luôn để biết kích cỡ??" Thanh Mạn lần nữa đưa ra một loạt câu hỏi.
Chương 83: Sư Phụ!!!
Nhìn xem Thanh Mạn, Thanh Minh liền không khỏi cảm thấy thú vị, hắn đưa tay ra, véo lấy cái má của Thanh Mạn rồi lắc lắc, nói: "Ngươi á, bao lớn rồi mà tính tình vẫn như là trẻ con, ghen tuông vớ vẫn!! Nói thật chứ, ngoại trừ các ngươi ra, thì trên đời này không có nữ nhân nào có thể lọt vào mắt xanh của ta!! Các ngươi nên cảm thấy hạnh phúc đi!!"
Thanh Minh đến chợ Đồng Xuân.
"Sư phụ!! Sư phụ tại thượng, hãy thương sót cho đệ tử!!"
Ngoài ra, lúc hắn dọn đồ muốn đi về, lão đê tiện Võ Văn Kiệt lại thúc hắn vài cái, nói muốn hắn bao lão đi thanh lâu, nhưng Thanh Minh nhanh trí lấy cớ nhà bao việc để từ chối, sau đó một mạch chạy về nhà.
"100 bộ?? Có ít quá không?? Bình thường hai tỷ muội ta dùng cũng đã gần 20 bộ rồi." Vân Yên thắc mắc.
"Hừ, nói như kiểu bọn ta mắc nợ ngươi không bằng ấy!!" Thanh Mạn hài lòng, nhưng sẽ không biểu hiện trực tiếp ra mặt.
Nhìn thấy vậy, Thanh Minh có chút không theo kịp, không hiểu bản thân đã làm gì sai sao mà lại bị như này.
Thanh Mạn nghe xong thì không khỏi đỏ mặt, lông mày nhếch lên, cái miệng vễnh lên trời, nói: "Hứ, ta mới không ghen!! Rõ ràng là ta đang cảm thấy bất bình cho hai tỷ muội ta mà thôi!!"
Trước thời điểm đó, ngoại trừ xem bói cho ba người khi sáng, thì kể từ đó không có ai khác dám nhờ hắn xem bói.
Vân Yên đơn giản chỉ nhìn Thanh Mạn một cái, nhìn cái cách nàng ấy biểu đạt cảm xúc liền không khỏi cảm thấy thú vị, nàng giải thích.
"Cũng hợp lý!!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghe đến thế Võ Văn Kiệt mới chịu thả tay ra.
Thanh Minh trở về nhà.
"Sư phụ!! Ngươi đừng quan tâm chi mắt người đời. Đạt giả vi tiên, ngươi làm sư phụ không sai!!" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Con mẹ ngươi lão đê tiện, thả ta ra!! Nước mắt nước mũi ngươi làm bẩn đạo bào của ta!!"
Thế là hắn cũng chỉ có thể tiến đến chỗ Vân Yên hỏi.
Đến loạt câu hỏi này, Thanh Minh mới biết là tại sao mình bị Thanh Mạn xa lánh, đơn giản là do ghen. Thế là hắn không khỏi cười đểu, nói với giọng nói trêu ngươi. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Hợp tác thành công, với mỗi bộ giá 80 viên hạ phẩm linh thạch." Vân Yên từ tốn nói.
"Nếu đã quyết định rồi thì nhanh đi nấu đồ ăn, ta đói!!" Thanh Mạn lại bắt đầu càu nhàu.
-------------
Thêm nữa, việc hắn có được danh tiếng cũng là một cách để đi lên, giờ chỉ cần có thêm một vài người nữa đến ủng hộ hắn nữa thôi, là tương lai có thể thoải mái mà hốt điểm.
"Vật càng hiếm càng dễ lên giá, nay có thể 80, về sau còn có thể tăng." Thanh Minh không biết bản thân nghĩ có đúng không, nhưng tạm thời là hắn có thể nghĩ được đến đây, dù sao hắn cũng không biết kinh doanh.
Chuyện tương lai, không thể vội được.
Nhìn xem hai bên hai nữ, Thanh Minh trong lòng không khỏi cảm thấy hạnh phúc.
"Về rồi thì nhanh vào bếp nấu ăn đi!! La lối cái gì?? Ồn ào??" Là giọng của Thanh Mạn.
Lão đê tiện, đi tới chỗ của Thanh Minh hay ngồi, đưa tay ra phủi phủi, dù không biết là đang phủi cái gì.
"Ỏ?? Ngươi sao vậy?? Hôm nay được vào thành mà sao gắt gỏng dzậy??" Thanh Minh tiến đến bên cạnh Thanh Mạn, muốn đưa tay ra để ôm một cái nhưng ngay lập tức bị Thanh Mạn tránh né.
"80 viên sao??" Thanh Minh tính toán: "Mức giá này... Được!! Dù sao thì đồ lót cũng chỉ là đồ lót, ngoài mặc ra thì cũng chả để làm gì, nó không các tác dụng như đan dược hay phù chú các thứ nên ok."
Trước khi đi hắn có đưa cho Vân Yên 100 bộ đồ lót, rồi dặn dò vài câu sau đó mới đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lạc Dương Thành.
Thanh Minh ngay chốc lát đứng hình, xong khi phản ứng lại, hắn liền huy động chân, muốn đá Võ Văn Kiệt ra, nhưng Võ Văn Kiệt lại như keo 502 dính chặt, không chịu rời.
"Ngươi nhanh thả ta ra, có chuyện gì thì từ từ nói, rồi đến cuối cùng ta mới có thể quyết định nhận ngươi làm đệ tử hay không!!"
Thanh Minh chỉ có thể cười cho qua chuyện.
Thanh Minh trầm ngâm suy nghĩ, tiếp đó nói: "Trước tiên cứ bán 100 bộ!!"
"Mạn muội nghi ngờ ngươi gian gian díu díu mập mờ với chủ sở hữu Thính Nguyệt Lâu - Lâm Thính Nguyệt cô nương ấy!!"
Thanh Minh nghe xong muốn thổ huyết: "Con mẹ ngươi lão đê tiện, ai là sư phụ của ngươi?? Cút!! Nhanh cút!!"
Thanh Minh nghe xong giải thích liền có chút giật mình, hắn vội đính chính: "Cái gì mà gian gian díu díu mập mờ?? Ta có làm gì đâu mà gian gian díu díu mập mờ?? Ta cũng chỉ là xem bói cho người ta thôi mà??"
Đúng là đạt giả vi tiên, nhưng Thanh Minh hắn không muốn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thanh Minh cũng không vì thế mà buồn rầu, nếu xét theo tình hình tăng trưởng, thì hắn đang dần đi lên, thì đó là một chuyện tốt.
Vẫn như cũ, Thanh Minh là người dậy đầu tiên.
"Đúng vậy, thứ càng có giá trị, càng dễ khiến người khác nãy sinh lòng tham. Vậy nên chúng ta nên bán ít ít chút, để cho bọn hắn biết được rằng thứ này không phải lúc nào cũng có."
Bản thân hắn tu luyện thì cũng không lo lắng lắm, chỉ cần cho hắn đầy đủ thời gian thì chẳng mấy chốc tu vi sẽ tăng mạnh.
"Trừ khi sư phụ nhận ta là đệ tử, còn không thì ta sẽ không cút!!" Võ Văn Kiệt, già mà không muốn khuôn mặt, mặt dày muốn Thanh Minh nhận hắn làm đệ tử.
Thêm nữa, qua đây để tu luyện chứ không phải để làm giàu.
Hắn la lên làm cho mọi người xung quanh hướng ánh mắt đến nơi này, nhìn xem hai người với ánh mắt quái lạ.
Tối cùng ngày, sớm hơn hôm qua.
Ngay lập tức, có giọng đáp lại.
Hắn đứng lên, nhìn xem Thanh Minh, cười nói: "Sư phụ, mời!!"
"Hứ!!" Thanh Mạn chỉ hứ một cái rồi quay đầu đi nơi khác, không thèm để ý Thanh Minh.
Các cụ có câu: Nhà hai con vợ, chồng hạnh phúc, quả đúng là không sai.
"Trước tiên cứ vậy đi, 8000 viên hạ phẩm linh thạch, đủ để các ngươi tu luyện được một khoảng thời gian rồi." Thanh Minh trước tiên quyết định.
"Sư phụ trên cao hãy nhận đệ tử một lạy." Võ Văn Kiệt nói, xong ngay lập tức cho Thanh Minh một lạy rồi lại tiếp tục bám dính vào chân Thanh Minh.
Vừa mới đến chỗ cũ, thì lại thấy lão đê tiện Võ Văn Kiệt đang cơ cực ngồi đó.
Vừa nhìn thấy Thanh Minh tới, lão liền lao tới ôm lấy chân của Thanh Minh, nước mắt nước mũi tùm lum, nói.
Như thường lệ, hắn hôn hai người một cái, sau đó xuống bếp nấu đồ ăn, sau khi xong thì đi đánh thức hai người dậy ăn sáng chung, tiếp đó là ra khỏi nhà, tiến vào trong thành.
"Vậy ngươi tính bán bao nhiêu bộ?? Thính Nguyệt cô nương nói là muốn lấy hết!!"
Nhưng Thanh Minh lại không cho đó là nhiều, hắn bắt đầu giải thích: "Không nhiều, 100 bộ vừa đủ!! Mặc dù trên phương diện là hợp tác, nhưng nếu xét theo một khía cạnh nào đó khác thì chúng ta đang không khác gì đưa miếng thịt dê vào miệng cọp."
"Ý của ngươi là, nếu cho bọn hắn ăn nhiều quá, có ngày bọn hắn sẽ cảm thấy không đủ và muốn ăn nhiều hơn??" Vân Yên tinh ý, ngay lập tức đoán ra được.
Nhưng như vậy đối với Thanh Minh đã là đủ, hắn đã liếm láp cho qua chuyện đồ lót có phù hợp hay không rồi.
Tuy nói vậy nhưng Võ Văn Kiệt vẫn không thèm thả.
Thanh Minh cũng phát giác ra được tình huống có chút không ổn, nên chỉ có thể nhượng bộ một chút, ít nhất là không được quá chú ý trước.
Nói thật thì giờ hắn mới biết là cái nơi hắn ngồi hai ngày nay được gọi là chợ Đồng Xuân. Hắn vô tình nghe được từ người đi dạo xung quanh đây từ ngày hôm qua.
"Đéo!! Ngươi mau thả ta ra để ta còn làm ăn!!" Thanh Minh hắn không thể dùng vũ lực để kéo Võ Văn Kiệt ra được, vì hắn không mạnh bằng, nhưng nếu cứ như vậy mãi thì không xong.
Khác với ngày hôm qua, thì hôm nay lão lại tiều tụy, thiếu sức sống, khuôn mặt hóp vào, hai mắt đầy quần thâm, tóc tai bù xù, không biết nói thế nào.
"Mạn Nhi sao vậy?? Hai ngươi hôm nay vào thành đã xảy ra chuyện gì sao??"
"À~~ thì ra là dzậy~~ Mạn Nhi là đang ghen đúng hơm?? Nếu như ngươi ghen thì tối nay ta cũng sờ ngươi là được chứ gì~~??"
"Hai bà xã!!! Ta đã về!!" Như ngày hôm qua, Thanh Minh vui vẻ lao vào nhà.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.