Hệ Thống Thử Nghiệm Hệ Thống
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 85: Đến Thôi Gia
Thanh Minh gật đầu, hất lên đạo bào, đi theo sau Lý Ngôn.
Và tại sao với số lượng ít như này, hắn vẫn có thể đưa gia tộc leo lên vị trí đứng đầu?? Đơn giản là vì thực lực của hắn, Thủy Linh Lục Phân.
"Đúng vậy!!"
Nghe được tiếng kêu đau, Thôi Lực không hề nói nhiều mà trực tiếp chạy ra khỏi phòng khách. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mặc kệ Lý Ngôn có từ chối, Thôi Lực tiếp tục giải thích và lần này giọng nói cực âm trầm.
Vì vậy, để không đánh mất những thứ hắn đã gắng công gây dựng, thì thay vì đặt vị trí của bản thân lên trên người khác, thì hắn hiểu được cái gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, làm người khiêm tốn.
"Làm sao sư phụ biết??"
Nhưng vì chuyện của Lý Ngôn vẫn chưa hề xong, nên khi hắn ra tới cửa thì lập tức quay người lại nói: "Nhanh đi mời đại phu và lần nữa đi mời Vũ Lệ đạo trưởng!!"
"Không biết là Thôi phu nhân đã xảy ra chuyện gì mà sao cứ la đau nãy giờ vậy??"
"Lý Ngôn!! Không phải nói chứ... Ngươi thật là to gan khi dám lừa cả ta!!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Ba người tiếp tục tiến lên tiếp, tiếng kêu đau theo đó ngày một to, đến khi Thanh Minh đến trước một căn phòng.
Thanh Minh chau mày.
Lý Ngôn tiếp tục dẫn đường. hai người Thanh Minh vừa đi sau lưng vừa ngắm nhìn bốn phía.
Để có thể có được địa vị như ngày hôm nay, Thôi Lực tất nhiên không phải là một đồ ngu.
Vậy nên, đã ngông cuồng thì bọn hắn sẽ không bao giờ để ý đến hậu quả.
Thôi Lực vỗ bàn, theo đó là Lý Ngôn giật mình.
"Nếu ngươi đã hiểu thì bần đạo cũng không thèm so đo làm gì. Giờ thì đi thôi!! Đến Thôi gia!!"
Võ Văn Kiệt cũng xách dép chạy theo sau
Tuy nói Thôi gia là một gia tộc nhưng nhìn tổng quát chung thì nơi đây không hề có một chút xíu gì gọi là tráng lệ, sự hoành tráng của một gia tộc. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Bẩm gia chủ, ta không có!!" Lý Ngôn cảm giác sắp có gì đó xảy ra.
Khi quyền lực được gia tăng, nó sẽ dẫn theo hệ quả đó là ngông cuồng, khinh người.
"Chào Vũ Lệ đạo trưởng, ta là gia chủ đương thời của Thôi gia, Thôi Lực, rất vui được gặp ngươi!!"
Vì theo hắn thấy, lần này Lý Ngôn không còn là bộ dáng xem người bằng cằm như trước nữa, là là một bộ khúm na khúm núm, như vậy nói lên việc hắn vừa xảy ra chuyện gì đó.
------------------
Lý Ngôn hiểu rõ Thôi Lực đang nói gì, nhưng vấn đề mà Thôi Lực nói tới, hắn chưa từng nghĩ qua.
Người đàn ông trung niên có ngoại hình không quá 40 tuổi, làn da nhăn nhăn có chút đen, mái tóc đen ngắn có chút bạc, khuôn mặt cương nghị, trán cao, thêm vào đó là đôi mắt cương trực, nhưng không hiểu sao bên trong ánh mắt cương trực lại có một chút lo lắng, hắn nhìn chằm chằm Lý Ngôn, nhẹ nói.
Vào thêm một đoạn nữa, thì từ đằng xa, Thanh Minh có thể nghe thấy tiếng kêu đau của một nữ nhân.
"Mặc dù, ngươi không làm việc kể từ khi Thôi gia được thành lập, nhưng cái cách ngươi quản lý cũng như là bổ sung cho Thôi gia trong 12 năm qua, ta đều công nhận."
Nói chung là khá nhàn.
"Khi đó... là ta đường đột!! Ta xin lỗi!!"
Đi được nữa đường, khi mà khoảng cách giữa Thanh Minh và Lý Ngôn được kéo dài thì bên cạnh, Võ Văn Kiệt mới dám lại gần Thanh Minh, nói nhỏ vào tai.
「Thôi Lực, Thủy Linh Lục Phân, 98 tuổi.」
Đến Thôi gia.
Lý Ngôn khi này mới nhanh chân bước tới chỗ người đàn ông trung niên, hắn chắp tay, cúi người nói: "Bẩm gia chủ, người đã được mời đến.
"Nếu hiểu được, thì lần na---" Ngay khi Thôi Lực muốn nói tiếp thì bỗng nhiên bên ngoài truyền tới tiếng kêu đau của phụ nữ.
Hắn cũng không thèm đánh giá hay là câu co mặt mày, liền trực tiếp đến trước mặt Thanh Minh vội chắp tay ra chào hỏi.
"Ta---Ta hiểu!!"
"Hmm..." Thôi Lực không nói gì, mà cứ thế trầm ngâm nhìn xem Lý Ngôn, ngay sau đó....
Người đàn ông trung niên này là gia chủ của Thôi gia, Thôi Lực.
Chợ Đồng Xuân...
Bắt cứ ai cũng vậy, không ngoại trừ tu sĩ.
Thanh Minh cũng chắp tay, chào hỏi ngược lại: "Chào Thôi gia chủ, rất vui được gặp ngươi, không biết người muốn gặp bần đạo là để xem thứ gì??"
"Vũ Lệ đạo trưởng!!"
Thanh Minh nghe vậy cũng không vội, đối với hắn hiện tại thì thời gian là vô biên. Thay vì về chợ Đồng Xuân đợi thì đợi ở đây cũng không khác bao nhiêu.
Chương 85: Đến Thôi Gia
Thanh Minh nhìn xem Lý Ngôn càng ngày càng tới gần, thì nội tâm không khỏi cười thầm.
"Bẩm gia chủ, thêm hai tháng nữa là tròn 12 năm."
"Mời!! Đạo trưởng!!"
Thôi Lực không trực tiếp nói mà cứ mập mờ.
"Lão côn---g, Ta lại đau--- ta đau qu---á, lão công!!"
Nhưng khi Võ Văn Kiệt thấy Lý Ngôn xuất hiện, thì cũng là lúc Thanh Minh nhìn thấy Lý Ngôn.
"Sư phụ, ta cảm thấy có chút sai lầm khi đi theo ngươi đến Thôi gia!!"
"Ngươi làm như ta không nghĩ đến trường hợp này đấy!! Nhưng yên tâm, không có bẫy!!"
"Gia chủ!! Ta không có!!"
Và lời nói của Thôi Lực đã khiến hắn nhận ra sai lầm, có thể được nhận làm quản gia của Thôi gia, hắn cũng không phải là một người quá ngu, chả qua là ở vị trí này quá lâu, đã khiến hắn có chút lu mờ.
"Ngươi phải biết, có thể ở Lạc Dương Thành, Thôi gia có thể nói là đứng đầu chỉ sau thành chủ, nhưng ở nơi khác, Thôi gia chả là cái gì. Nếu như một ngày ra đường, ngươi lỡ đụng phải một người không xem Thôi gia ra gì thì sẽ thế nào???"
Nói xong, Thôi Lực lần nữa chạy đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ầm!!!
"Đúng vậy gia chủ!"
"Ta không có mù!!" Thanh Minh lập tức đáp trả. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn sau khi về, đã nói sai lệch về chuyện của Thanh Minh, và bị Thôi Lực nắm bắt được, Lý Ngôn có chút đánh giá mình quá cao.
"12 năm... Đối với một tu sĩ thì nó không tính là quái dài, nhưng cũng không tính là quá ngắn." Thôi Lực từ từ giải thích.
Ấn tượng đầu tiên của Thanh Minh khi bước vào Thôi gia là khiêm tốn.
"Sư phụ, tại sao chúng ta lại phải tới Thôi gia?? Lỡ như trong đó có cái bẫy thì sao??"
Thanh Minh ngồi đợi, Võ Văn Kiệt lão đê tiện thì vẫn tiếp tục lay hoay, đấm lưng, rót trà các thứ.
-----------
"Còn dám cãi??!!! Ta hỏi ngươi, ngươi đã làm ở đây bao lâu rồi??
"Vợ ngươi?? Có phải là người đang la hét từ nãy tới giờ không??"
Thanh Minh đây thực sự là tò mò, đối với những người tu luyện thì những vết thương bình thường thì người tu luyện không thể la đau thế này, nhưng vì sao tiếng la này, lại khiến hắn có cảm giác như là đau đến tận xương tủy.
Nói chính xác hơn thì ngoài việc rộng ra thì không có thứ gì bắt mắt, kẻ trộm mà vào thì chắc hắn cũng nghĩ hắn vào nhầm nhà.
Căn phòng bị đóng kín mít, không thể từ ngoài nhìn vào, bên ngoài căn phòng thì có một người đàn ông trung niên, đứng ngồi không yên, khuôn mặt lo lắng, liên tục đi qua đi lại, lúc thì tới gần cửa phòng, muốn mở ra để bước vào, nhưng lại do dự không dám.
Võ Văn Kiệt ghé vào tai Thanh Minh, nói nhỏ: "Sư phụ, Lý Ngôn lại tới!!"
"Nếu như phải so sánh, thì ngươi cảm thấy ngươi có mạnh hơn bao nhiêu với ngươi bên ngoài không?? Nếu như không có Thôi gia ta, thì không biết ngươi đã c·h·ế·t bao nhiêu lần rồi!!"
Sau lần chào hàng của cô nương đến từ Thính Nguyệt lâu, thì Thanh Minh lại có thêm một người khác đến xem bói, sau khi xong người này thì hắn lại không gặp được bất cứ người nào khác cả, nhưng vậy xem như là được, miễn là hắn được nhận điểm bói thì bao nhiêu người cũng được.
Lý Ngôn đến trước mặt Thanh Minh, hắn nhìn xem xung quanh, có chút không được tự nhiên khi trở lại nơi này, nhưng khi phát hiện là không có ai nhìn hắn, Lý Ngôn mới có thể tự nhiên đối với Thanh Minh chắp tay, nói.
"Có thể trong khuôn viên của Thôi gia thì không sao đi, ta có thể nể mặt công lao của ngươi trong thời gian qua mà bỏ qua, nhưng... bên ngoài Thôi gia thì...Ngươi có cảm thấy là ngươi quản có hơi lớn không??"
"Ngay từ đầu nếu làm ra thái độ như này thì có phải nhanh hơn không??" Thanh Minh khẽ cười, hắn ngồi thẳng lưng lên, nói.
"Vậy theo lời của ngươi là, hắn khinh thường Thôi gia và không muốn tới sao??"
Hắn tinh tế, biết nắm bắt thời cơ, đặc biệt hơn là hắn biết suy nghĩ.
"Chuyện này... Có một chút khó nói... Đợi xíu nữa đạo trưởng vào bên trong, đạo trưởng sẽ biết."
Võ Văn Kiệt nghe xong lời nói của Thanh Minh liền dừng lại bước chân, hắn có chút nghi ngờ bản thân rằng hắn bái sư đúng hay không.
"Nhưng, theo quá trình phát triền của Thôi gia, ta thấy người càng ngày càng bành trướng."
Thôi Lực nghe thấy, hắn liền gật đầu, sau đó là đưa ánh mắt sang nhìn Thanh Minh.
Thanh Minh bỗng nhiên đừng lên và làm ra quyết định, làm cho bên cạnh hai người Võ Văn Kiệt và Lý Ngôn có chút giật mình, nhưng ngay sau đó, Lý Ngôn cũng hiểu được, liền đi đầu, dẫn Thanh Minh về Thôi gia.
"Ngươi có hiểu ý ta??"
Cũng nhờ những thứ đó, hắn đã lập nên Thôi gia, Thôi gia tuy được gọi là một gia tộc, nhưng số người bên trong Thôi gia lại không hề nhiều, chỉ vỏn vẻn 12 người, tính cả người làm công.
"Ta biết mới lạ, nhưng nếu xét theo tình huống hiện tại, thì chắc là không có bẫy!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.