Hệ Thống Thử Nghiệm Hệ Thống
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 88: Nhìn Thấu
Đợi đi được một khoảng đủ xa thì bên cạnh Thanh Minh, Võ Văn Kiệt mới dám thở mạnh.
“Phù!! Phù!! Làm đồ đệ s·ợ c·hết kh·iếp!!”
“Ngươi có thể có chút tiền đồ một xíu được không?? Mới như này mà sợ thì không biết sau này thế nào??” Thanh Minh chê bai.
“Cũng không thể trách đồ đệ được, người ta dù sao thì cũng là đệ nhất gia tộc Thôi gia, lỡ mồm một cái thôi thì không biết c·hết mấy lần.”
“Ngươi cứ nói quá, không phải bất cứ tu sĩ nào cũng là xấu, ít nhất thì ta biết được vài người tốt.”
“Đó là đối với sư phụ thôi, chứ đồ đệ chưa gặp ai tốt bao giờ, đa phần bọn hắn đều vì cái thứ gọi là lợi ích để sinh tồn và đấu đá lẫn nhau.”
“Có lẽ vậy, nhưng bản chất của con người từ khi sinh ra đã không xấu, chỉ có hoàn cảnh cũng như là môi trường sinh sống mới khiến bọn hắn trở nên xấu.” Thanh Minh không hiểu bản thân mình đang nói gì nữa, mặc dù có vẻ triết lý nhưng sao sót bên trong là vẫn có.
Cũng không phải vì môi trường và hoàn cảnh mới khiến bọn hắn trở nên xấu, đôi khi xấu từ trong bản chất cũng là một cái.
Võ Văn Kiệt cũng lười phải suy nghĩ thế nào là tốt, thế nào là xấu, hắn giờ đây chỉ có…
“Khụ!! Bỏ qua chuyện đó đi!! Sư phụ, đệ tử thấy hôm nay ngài cũng làm ăn khấm khá lắm, không biết có thể chia cho đệ tử một ít không??”
“Hử?? Ngươi đừng có mơ!! Muốn có linh thạch thì tự đi mà làm!!”
“Thôi mà!! Ít nhiều thì đệ tử cũng có công đi với sư phụ, đừng vì chút tiền nong mà làm hỏng tình cảm hai sư trò ta.”
“Cút!! Ta chưa nhận ngươi làm đệ tử bao giờ!!”
“Dù chư phải đệ tử chính thức, nhưng ít nhiều đệ tử cũng làm lễ bái, nên có thể nói là đệ tử ký danh.”
Lão đê tiện không muốn mặt mũi.
“Đéo!!! Cút!!! Ngươi lại tính lấy tiền đi thanh lâu chơi gái chứ gì??”
“Khụ!! Sư phụ, ăn nói cẩn thận chút, khéo làm mất thanh danh của đồ đệ. Đồ đệ đây là đi khai quan!!”
Thanh Minh nghe xong thì cực kỳ khinh thường, hắn giờ cũng lười để ý đến Võ Văn Kiệt, hắn nói không lại.
Thế là trên đường về chợ Đồng Xuân, Võ Văn Kiệt liên tục bu theo Thanh Minh đòi chút linh thạch, nhưng Thanh Minh lại làm như không nghe thấy, tất cả đều bỏ ngoài tai.
————————
Đến gần chiều tối, khi mà Thanh Minh dọn dẹp xong quầy hàng và chuẩn bị đi về thì bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một cô nương của Thính Nguyệt Lâu.
“Cô nương có chuyện gì?? Bần đạo cũng hết giờ làm rồi!!”
“Đạo trưởng hiểu lầm, là tiểu thư mời đạo trưởng đến gặp mặt một lần.”
“Gặp bần đạo?? Để làm gì??” Thanh Minh hỏi, hắn và Lâm Thính Nguyệt chỉ đơn giản là hợp tác, không có chuyện gì khác thì sao tự nhiên lại muốn gặp.
“Tiểu nữ không biết, nhưng tiểu thư mời.”
Thanh Minh trước tiên trầm ngâm suy nghĩ, sau đó là đồng ý, dù sao thì hắn cũng cần biết vài thứ.
“Lão Kiệt, ngươi đi không??”
Một bên Võ Văn Kiệt đang dọn dẹp giữa chừng thì nghe được lời mời liền không khỏi hỏi lại.
“Đi đâu sư phụ??”
“Đi thanh thanh.”
“Đi thanh thanh??” Lão đê tiện lặp lại, cảm thấy từ này có chút quen tai, xong như nhớ ra gì đó liền: “Á, à, ok sự phụ, chờ ta xíu!!”
Võ Văn Kiệt cấp tốc dọn dẹp rồi nhanh chóng đuổi theo.
Khi đuổi lại gần Thanh Minh, lão đê tiện liền không kiềm chế được nụ cười, liền bày ra bộ mặt hớn hở, nụ cười đê tiện, tới bên tai Thanh Minh nói nhỏ.
“Sư phụ lần này tính bao đệ tử đúng không? Đệ tử biết mà, dù sao thì hai sư trò chúng ta cũng là người đồng đạo, bản chất là vậy làm sao mà đổi.”
Thanh Minh nghe xong thì cảm thấy có chút sai lầm khi rủ lão đê tiện, nhưng khi ánh mắt hắn đảo một vòng như nghĩ ra được thứ gì đó liền không khỏi cười mỉm.
Đến Thính Nguyệt Lâu.
Thanh Minh tiếp tục đi theo cô nương này, còn Võ Văn Kiệt thì thôi đừng nói, cái bản tính ăn vào trong máu.
Lên đến sân thượng.
Vẫn là khung cảnh đó, vẫn là khoảng thời gian tối đó và vẫn là con người đó.
“Chào đạo trưởng!!”
“Chào ngươi Thính Nguyệt Cô nương.”
Lâm Thính Nguyệt vẫn ngồi ở bên cạnh bàn trà và đang thưởng thức lấy trà trong ly.
Thanh Minh cũng chả cần thiết phải bày giá đỡ gì, mà đi tới trước bàn, tìm lấy cho mình một chỗ ngồi xuống.
“Trà mới pha, đạo trưởng mời thưởng thức!!”
Lâm Thính Nguyệt đẩy tới một lu trà.
Thanh Mình nhìn ly trà, rồi đưa cầm nó lên thưởng thức.
“Đạo trưởng cảm nhận thế nào??” Lâm Thính Nguyệt hỏi.
“Chả cảm nhận được gì." Thanh Minh cũng trọc lóc trả lời.
"Đạo trưởng thật không biết đọc vị."
"Thính Nguyệt cô nương, không biết ngươi hôm nay mời ta tới đây là để làm gì??"Thanh Minh trực tiếp hỏi, hắn hiện tại vẫn đang ở trạng thái hạ phong, nên ít nhiều hắn vẫn nên biểu hiện thái độ.
Lâm Thính Nguyệt thấy vậy cũng chỉ nhẹ cười, rồi mặc kệ câu hỏi trước đó của Thanh Minh, nói.
"Đạo trưởng thấy hôm nay th·iếp thân thế nào??"
"Thế nào??"
Thanh Minh ánh mắt nhìn kỹ Lâm Thính Nguyệt, mấy câu hỏi trọc lóc như này thường nhắm vào ngoại hình, nên Thanh Minh cũng nhìn xem làm Lâm Thính Nguyệt có gì thay đổi.
Nhưng nói thật thì hắn chả thấy có gì thay đổi, vẫn là bộ áo váy ngực thời nhà Đường Trung Quốc đi theo đó là áo khoác ngoài mỏng, phần ngực phía trên bị o bế và hơi lộ ra.
Với cái này thì Thanh Minh chỉ nhìn lướt qua chứ không nhìn nhiều, vì với hắn thì như này chưa đủ sức hấp dẫn.
"Áo khoác của cô nương không trong suốt??"
Lâm Thính Nguyệt lắc đầu, sau đó là cơi áo khoác ngoài xuống, để lộ hai dây.
Thanh Minh nhìn phát là biết luôn đây là gì, nhưng hắn vẫn giả ngu để hỏi: "Hai cái dây này là gì?? Không giống như cái yếm."
"Lô hàng mà Thính Nguyệt Lâu vừa nhập được, đạo trưởng thấy thế nào??"
"Thấy thế nào?? Ngoài hai cái dây ra thì ta thấy thế nào?? Trừ khi cô nương cởi ra hết thì khi đó ta mới nêu ra được cảm nhận."
Lâm Thính Nguyệt nghe xong câu trả lời của Thanh Minh xong thì đứng luôn hình, nàng có chút không ngờ tới là Thanh Minh sẽ trả lời như vậy.
"Thật không ngờ đấy, đạo trưởng còn là một người như thế."
"Được rồi, đừng dài dòng nữa, cô nương hôm nay mời ta tới đây là để làm gì??"
"Không có gì, chỉ là muốn trò chuyện với đạo trưởng một chút." Lâm Thính Nguyệt nói.
"Cô nương là cảm thấy ta rảnh lắm sao??"
"Đúng vậy!"
Bị nói như thế thì Thanh Minh cũng chả biết phải trả lời sao luôn.
"Thế cô nương muốn nói chuyện gì??"
"Hmm… đạo trưởng nói một chút về tình yêu đi.” Lâm Thính Nguyệt yêu cầu.
“???”
“Ta nói chứ, cô nương, ngươi là người muốn nói chuyện, sao ta lại trở thành người nói chuyện?? Nếu cô nương thật sự không có gì để nói thì ta có lẽ sẽ về!!” Thanh Minh không muốn liên quan quá nhiều đến những người biết rõ thân phận hắn, hắn sợ họ sẽ âm thầm bán mình lúc nào không hay.
“Đạo trưởng dám về sao??!!” Lâm Thính Nguyệt khẽ cười, nói.
“Ngươi tính uy h·iếp ta??!!” Thanh Minh mở lên m Dương Nhãn.
m Dương Nhãn vừa xuất hiện, Lâm Thính Nguyệt tránh không khỏi cảm giác bị rùng mình.
Cái cảm giác đó, cái cảm giác bị nhìn thấu rất chi là đáng sợ, không ngoại trừ bất cứ ai, kể cả là cường giả cũng phải sợ.
Phải biết ẩn giấu chiêu bài là những gì mà tu sĩ cần phải có, thứ nhất là để phòng vệ, thứ hai là để hạ sát thủ.
Nhưng khi bị nhìn thấu, thì dù chơi ngươi có ẩn giấu nó tốt thế nào đi nữa, đến khi ngươi sử dụng thì đã nói lên ngươi đã thua.
Lâm Thính Nguyệt cũng sợ, nàng không biết là Thanh Minh có thể nhìn thấy những gì, cộng thêm việc Thanh Minh người này khá bí ẩn không biết còn ẩn giấu chiêu trò gì.
“Không hổ danh là ma đầu Thanh Minh, mặc dù yếu nhưng khí thế lại không hề thua kém.”
"Đạo trưởng không biết là dùng ánh mắt đó đã nhìn thấy được gì từ ta??"
Thanh Minh thì không biết tại sao hắn lại mở lên m Dương Nhãn nữa, nhưng nhìn phản ứng của nhiều người thì hắn biết là ánh mắt này có thể mang lại hiệu quả trấn nh·iếp, nhưng chỉ là một chút.
Thua gì thì thua, chứ về khí thế là không thể thua.
"Ta thấy rất nhiều, đặc biệt là ta còn có thể nhìn thấy cảm của cô nương che dấu dưới lớp mặt nạ đó."
"Có buồn, có cô đơn, có ghen tị, có yếu đối, có sợ hãi nhưng ngươi tính cách thông minh, sắc sảo, một chút ngây thơ và sang trọng."
Dựa trên những sắc khí mà Thanh Minh nhìn được từ trên người Lâm Thính Nguyệt, hắn nói ra.
"Nếu như ngươi nói bản thân ngươi cô đơn, ta hiểu. Nhưng ngươi có biết rằng bản thân ngươi hiện tại đã tốt hơn rất nhiều người bên ngoài kia không mà còn buồn??"
Một loạt những thứ mà Thanh Minh nói ra, nó khiến cho Lâm Thính Nguyệt có một chút ngoài ý muốn cho đến với câu hỏi cuối cùng thì nàng không khỏi cười khổ.
"Bí mật của một người phụ nữ, đạo trưởng nhìn thấu thế thật là không tốt."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.