Hệ Thống Thử Nghiệm Hệ Thống
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 90: Hướng tới.
Mặc dù tu vi của hắn là Thất Đoạn nhưng xét theo tình hình chung thì hắn lại không có một chút kinh nghiệm thực chiến nào.
Lần trước huyết chiến chủ yếu là nhờ kiếm gỗ, cầm nó lên quơ lung tung là có thể g·iết c·hết được vài người.
Nhưng nếu giờ để cho hắn đánh nhau với kẻ địch cùng giai thì thua là điều chắc chắn.
"Có lẽ nên tìm ai đó để tập luyện!!" Thanh Minh thầm nghĩ.
Hắn cần chuẩn bị cho tương lai để trả thù Dương Mục.
Thanh Minh bước xuống giường, làm những việc cần làm sau đó là tiến đến chợ Đồng Xuân.
Vừa mới đến chỗ cũ thì Thanh Minh gặp phải lão đê tiện đang ngồi tràng hãng một bên với khuôn mặt buồn bã.
Thanh Minh thấy lão, lão cũng thấy Thanh Minh.
Thế là không đợi Thanh Minh phản ứng, lão đê tiện đã lập tức lao tới ôm chân Thanh Minh, khóc lóc kể lễ.
“Sư phụ, sao người có thể làm vậy với đệ tử?? Người có biết làm vậy là thức đức lắm không?? Người làm vậy thì ai dám chơi với người nữa??”
“Ta làm g—ì??? Hửm?? À… chuyện đó à??” Thanh Minh nhớ ra là hôm qua hắn trực tiếp từ Thính Nguyệt Lâu trở về nhà mà không chờ đợi lão đê tiện.
“Còn chuyện gì nữa?? Người nói người bao ta nhưng đến lúc trả tiền thì người biến mất không còn tăm hơi.”
Thanh Minh nghe xong thì trong lòng không khỏi cười thầm, nhưng bên ngoài lại nói:
“Chờ đã, ngươi ăn nói cho cẩn thận, ta chỉ rủ ngươi đi chứ chưa nói là sẽ bao ngươi bao giờ, ngươi là đang nhầm lẫn đấy.”
“Ả??” Võ Văn Kiệt bắt đầu gợi nhớ cho đến khi hắn nhớ lại câu chuyện của ngày hôm qua từ đầu đến cuối “Hình như là vậy… Vậy sao sư phụ lại rủ ta??”
"Ta không rủ, thì có phải cuối cùng ngươi cũng đi không??"
"Thì đúng là vậy nhưng mà..."
"Nhưng gì nữa?? Ngươi không cần cảm ơn, ta làm vậy là cũng để ngươi không cảm thấy cô đơn mà thôi."
Thanh Minh cười thỏa mãn, hắn tiếp tục hỏi: "Vậy lúc đó thế nào?? Đừng nói với ta là ngươi chơi gái không trả tiền nha??"
"Tiền là phải trả, chỉ là đệ tử hết tiền rồi."
"Không sao, hết tiền thì có thể kiếm, chứ hết mạng thì không có hồi sinh được đâu." Thanh Minh vừa nói vừa di chuyển đến nơi bày hàng của hắn.
Tiếp đó một khoảng thời gian là thời gian Thanh Minh chờ đợi người xem bói tới xem bói, không phải nói chứ, nhờ chuyện hôm qua của Thôi Lực, mà ít nhiều thì danh tiếng của hắn đã có phần đi lên.
Người đến xem bói số lượng nhiều hơn thường gấp đôi, đó cũng là một điều an ủi, hắn không cần phải mặt dày ra đường kêu người.
Tới tối thì lại trở về nhà.
Thời gian cứ thế trôi qua ba ngày.
Ba ngày sau.
Trong lúc Thanh Minh đang chờ đợi người xem bói thì một người quen xuất hiện trước mặt.
"Ô, Lão Ngôn!! Hôm nay đến đây có chuyện gì sao??"
Người đến là Lý Ngôn, quản gia của Thôi gia.
Khác với lần trước, thì lần này Lý Ngôn đã có một chút thay đổi, không còn cảm giác ở trên mây nữa, mà thay vào đó là cảm giác gần gũi, vậy nên Thanh Minh cũng gần gũi chào hỏi
Lý Ngôn thì dưới sự dạy dỗ nhẹ nhàng của Thôi Lực, cũng nhận ra bản thân thiếu sót, đúng là Thôi Gia tuy là gia tộc đứng đầu, nhưng nếu so sánh với hai gia tộc khác thì về số lượng tu sĩ trong gia tộc lại không có bao nhiêu, căn cơ thì bất ổn, chưa tính là một gia tộc thật sự.
Nếu như Lý Ngôn không thay đổi, thì có ngày, chính hắn sẽ là người rước phiền phức đến cho Thôi gia.
Đã là tu sĩ thì bọn hắn sẽ không ngu, nếu như có người nhắc nhở cho bọn hắn kịp thời.
"Chào ngươi Vũ Lệ đạo trưởng, gia chủ mời ngươi đến Thôi gia một chuyến!!" Lý Ngôn nói.
"Sao vậy?? Có chuyện gì xảy ra với Thôi phu nhà sao?" Thanh Minh thẳng thớm ngồi dậy, hỏi.
"Không phải, ngược lại là đằng khác, cũng nhờ đạo trưởng mà phu nhân hiện tại đã khôi phục dáng vẻ như trước."
"Vậy sao?? Nếu vậy thì để làm gì??"
"Là để cảm ơn, phu nhân muốn tự mình cảm ơn, dù sao thì đạo trưởng đã cứu mạng hai mẹ con người."
"Không cần, đều là trao đổi." Thanh Minh khách sáo nói.
Nhưng Lý Ngôn trước mặt lại cười khổ: "Đạo trưởng, người đi giùm ta đi, chứ không ta lại bị quở, phu nhân ở nhà không tốt ở chung cho lắm."
Nghe lời nói của Lý Ngôn, Thanh Minh không khỏi tưởng tượng đến những bà nội trợ, vì theo thực tế, những bà nội trợ thường rất khó ở chung.
Thanh Minh nhìn xem xung quanh một hồi, vẫn không thấy người nào có ý định muốn xem bói, cuối cùng thương sót cho Lý Ngôn, hắn quyết định đi chung một chuyến đến Thôi Gia.
Và chuyến này đi chỉ có mình hắn, còn lão đê tiện thì không dám theo, thêm việc lão còn cố gắng bán chút gì đó để kiếm tiền tối đi khai quang.
Đến Thôi gia.
Dưới sự chỉ dẫn của Lý Ngôn, hai người trực tiếp đi vào trong, tiến đến phòng khách, nơi dùng để tiếp khách của Thôi gia.
Bước chân vào phòng khách, điều đầu tiền mà Thanh Minh nhận xét là nó có chút hơi cổ điển, khi mà đối diện với cửa ra vào là đôi ghế ngồi của gia chủ, hai bên mỗi bên hai bộ bàn ghế dành cho khách, tứ phía đều có cột chống và nhiều tấm màng che.
Và đằng sau hai bộ ghế gia chủ, là một tấm họa, vẻ một nữ nhân xinh đẹp, yêu kiều, đang lam lũ bên sông.
Ở vị trí ghế gia chủ, thì có một nam trung niên và một thiếu nữ mang bầu đang ngồi.
"Vũ Lệ đạo trưởng! Ngươi đã tới!! Mời ngồi!!" Thôi Lực ngồi ở ghế bên trái, đưa tay chỉ dãy ghế dành cho khách phía bên trái, nói.
Được mời, Thanh Minh cũng không ngại mà trực tiếp ngồi xuống.
Sau đó là một hạ nhân đến rót cho Thanh minh một lý trà.
Thanh Minh không uống, mà trước tiên là nhìn xem thiếu nữ mang bầu.
Có vẻ như thiếu nữ được khắc họa bên trong tấm họa chính là nàng.
"Vị này là Thôi phu nhân nhỉ??" Thanh Minh hỏi.
"Đúng vậy, nhờ ơn của đạo trưởng mà dung mạo của vợ ta đã khôi phục lại như cũ."
"Chào ngươi, Vũ Lệ đạo trưởng, ta là Tư Quyên, cảm ơn ngươi đã cứu hai mẹ con chúng ta, thứ cho ta không thể di chuyển nhiều, chỉ có thể cảm ơn như này!!" Tư Quyên ôm lấy bùng bầu, nói.
Đối với sự bất tiện này, Thanh Minh hiểu.
"Không có gì, phu nhân cảm thấy tốt là tốt!! Không biết cơ thể của phu nhân giờ cảm thấy thế nào rồi??"
"Mọi thứ đã trở lại trạng thái như cũ, nhưng cảm giác kiệt quệ lúc nào cũng có thể xảy ra nếu như ta không phục dụng Hồi Khí Đan, chỉ mong là có thể sớm sinh đứa nhóc này ra, chứ nếu cứ kéo dài như này thì tài nguyên của Thôi gia sợ rằng sẽ không đủ để cung cấp mất." Tư Quyên trình bày.
Thanh Minh gật đầu vài lần.
"Phu nhân mang trong người là một sinh mệnh đặc thù, tiền đồ tương lai bất khả hạm lượng, chỉ với Thôi gia bây giờ, có lẽ trong tương lai sẽ không là gì đối vối đứa nhóc này, vậy nên tiếc gì cũng có thể nhưng đừng tiếc tiền. Đầu tư cho con em sau này không có gì là sai."
"Thế thì xin nhận lời chúc của đạo trưởng."
Thanh Minh lại nói.
"Tuy nói là vậy, nhưng mà liên tục phục dụng đan dược lại không phải điều tốt đối với phu nhân hiện tại. Ai cũng biết, đan dược đều là bảy phần dược và ba phần độc. Ăn một vài viên là được, nhưng nếu ăn quá nhiều sẽ khiến cho phần độc đó tích tụ bên trong cơ thể, lâu dài thì có thể ảnh hướng đến thai nhi."
Nói chập hồi nữa không biết từ xem tướng có trở thành phụ khoa hay không nữa.
Nghe xong lời nói của Thanh Minh, vợ chồng Thôi Lực không khỏi lắc đầu bất đắc dĩ.
"Đạo trưởng, cái này không phải chúng ta không biết, chẳng qua là đây cũng là cách duy nhất mà chúng ta có thể làm được."
"Tại sao lại duy nhất?? Không phải là còn trận pháp sao??"
"Đạo trưởng không biết đó thôi, Tụ Linh trận là trận pháp chỉ có Nhị giai trận sư mới có thể bày, mà trong Lạc Dương Thành thì hầu như chỉ là nhất giai trận sư, vậy nên để có thể mời đến được nhị giai trận sư thì phải đến những thành trì khác." Thôi Lực giải thích.
"Thế sao gia chủ không đi mời??"
"Không phải ta không mời, mà là bọn hắn khinh thường tới. Trận sư tên nào đầu cũng cao hơn người, bọn hắn hướng đến những nơi có nhiều tài nguyên hơn để bọn hắn có thể phát triển, chứ những nơi như này bọn hắn còn chả thèm để mắt."
Những nơi như này mà Thôi Lực nói tới là nơi kém phát triển, hay nói đúng hơn là yếu.
Một tòa thanh để có thể phát triển được thì cần nhất là dựa vào những người sống bên đó và các thế lực sống bên trong.
Những thứ này cộng lại và tính trung bình ra sẽ nêu lên sự phát triển của một tòa thành.
Và thứ mà Trận sư hướng tới thật sự đó là Trung Châu, ở Trung Châu mới có những thứ để bọn hắn tiếp tục tiến giai cao hơn, vậy nên những nơi như này hắn sẽ bỏ qua.
Thanh Minh hiểu những gì Thôi Lực nói, nói thật thì có cơ hội, hắn cũng muốn thử tới những tòa thành khác để xem thế nào.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.