Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 123: Công Chúa Trấn Quốc (29)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 123: Công Chúa Trấn Quốc (29)


Nếu như có thể g·i·ế·t, mặc dù là lúc đó hoàng đế không đành lòng, vì ngôi vị hoàng đế và thiên hạ, cũng sẽ bỏ qua đứa con trai này.

Chương 123: Công Chúa Trấn Quốc (29)

Mộ Hoài cũng nghĩ không hiểuđiểm này.

Ngựa đều chạy sạch, cảnh tượng bầu trời kỳ lạnhư thế, Diệp Tùng hiện tại hắn rất mờ mịt.

"Vì sao, không trực tiếp g**t ch*t thái tử?"

Phương pháp này không phải đơn giản hơn sao, cần gìphiền phức như vậy.

Có gió nổi lên.

"Bên hoàng thành rất loạn."

"Vương gia, bây giờ chúng ta phải làm sao?"

Mà nhiệm vụ của Mộ Hoài, cũng là bảo vệ long mạch, không cho người phá hưvốn là một nhiệm vụ rất đơn giản.

Mộ Hoài quay vào, giọng nói nhàn nhạt: "Tạm thời ở đây chờ một lát."

"Mấy ngày trước, ngươi từng tiên đoán một lần đúng không?"

Mộ Hoài cuộn tròn bức tranh cất đi, hai tay khoanh trước ngực:

"Hổ dữ không ăn thịt con, khi đó hắn rất chờ mong thái tử chào đời, nhưng không ngờ sẽ có kết cục như thế."

Đôi mắt đen nhánh của Minh Thù, nhìn bầu trời bị nhuộm sắc đỏ như máu. Dường nhưkhông chú ý tới lúc nàymình còn bị Mộ Hoài ôm, nàng vuốt vuốt tóc đen lộn xộn:

Thì khó nói rồi.

Nhưng lần này...

Diệp Tùng nhìn Trấn Quốc công chúavà Vương gia nhà mình một lần, tuy rằng nghĩ có hơi kỳ quái, nhưng hai người đứng chung một chỗlại rất xứng đôi...

Minh Thù một tay ấn thú nhỏvào lại, ngươi ăn cái rắm!

Cho ta một miếng, nhanh lên, ta cũng muốn ăn.

Mà cũng vì chuyện này, nhà tiên tri đời trướcliền c·h·ế·t oan uổng.

"Ngươi nghĩ đó là cái gì?" Minh Thù hỏi hắn.

Hoàng đế khai triều vương triều Võ Thương,không đành lòng nhìn người dântrong thiên hạ chịu khổ, tập hợp dũng sĩ bắt đầu đem quân đánhyêu tộc, cứu vớt sinh linh.

Tình huống lúc nãyhắn chỉ chú ý nhìn lên bầu trời, ai còn để ý xem mình có còn ôm người hay không.

Mộ Hoài chưa kịp suy nghĩ sâu xa, tại sao nàng lại nói giọng như vậy, nói tiếp:

Vậy cũng chỉ có một khả năng.

"Hai mươi hai năm trước, nhà tiên tri đời trướctiên đoán lần cuối cùng, đó là chiến loạn thiên hạ nổi lên khắp nơi, yêu nghiệt hoành hành, vương triều Võ Thương bị diệt. Mà người được tiên đoán đếnchínhlà thái tử lúc đó mới sinh ra."

Minh Thù cúi nhìn, cảm giác độ ấm bên hông mình sai sai, một cánh tay trắng nõn thon dài đang vòng quanh eo của mình.

Ánh mắt Mộ Hoài hơi trầm nhìn bầu trời:

Ngươi nói có tức hay không!

Mộ Hoài im lặngmột lúc, ngồi đối diện Minh Thù:

Đội quâncủa bọn họ ngày càng lớn mạnh, từ lúc mới bắt đầu liên tục thắng trận, đến áp chếyêu rời khỏi phạm vi của con người.

"Ngươi nghe qua yêu chưa?"

"Vương gia, trời sinh hiện tượng lạ, sợ là sắp xảy ra chuyện."

Đây là một thôn xómcách hoàng thành rất gần, Diệp Tùng hỏi thôn dân muốn một ngôi nhà làm điểm dừng chân.

Để phòng ngừa yêu tiếp tục đi ra gây họa, hoàng đế khai triều tập hợp kỵ sĩ có khảnăng đặc biệttrong thiên hạ, đem tất cả yêu trấn áp ở một chỗ.

Không hề dự liệu được thất bại.

Ngoại trừ bảo vệ hoàng thất, bọn họ còn có nhiệm vụ quan trọng hơn, canh giữ long mạch trấn áp yêu thú.

"Chắc chắn thái tử là mấu chốt."

"Vương gia, làm sao bây giờ?"

"Vương gia, ngườimau ra đây xem."

Cảnh thứ nhất trong tiên đoán ứng nghiệm.

Nhà tiên tri đời trước vì phá hủy tình thếnày, liềnnhìn trộm thiên cơ, lấy vị trí thái tử đặt điều kiện cho hoàng đếmới có ba phần cứu vãn.

Diệp Tùng hít phảimột ngụmbụi, mang theo những người còn lại đi về phía Mộ Hoài:

Minh Thù đột nhiên nói: "Ngươi chắc chắn nhà tiên tri đời trước, vào năm đócó nhắc đến cụm từ yêu nghiệt hoành hành chứ?"

Nhưng mà...

Mộ Hoài đang xem "Tam Tinh Cao Chiếu" mà Từ chủ đưa cho hắn, kỳ thực bức tranhkhông có gì để xem, bức tranh phải gặp lửa mới lộ ra hoa văn.

Tức c·h·ế·t hắn!

Diệp Tùng cau mày, bọn họ còn chưa từng gặp qua cảnh tượng quáidị như vậy.

Cứu nàng vài lần, đều không chiếm được chỗ tốt nào, sao mạng lão tử khổ như vậy.

A a a! Ta phải đổi chủ nhân, lập tức đổi, một giâycũng không muốn ở với nàng ta.

Hình như g·i·ế·t nam chính không được...

Cho ta một miếng!

Mộ Hoài lắc đầu: "Hẳn là g·i·ế·t không được." (đọc tại Qidian-VP.com)

Còn thả ra một đám tiểu yêu tinh, thật làphá phách quá. (đọc tại Qidian-VP.com)

Diệp Tùng: "..."

Sắp xảy ra chuyện.

Nhưng mà hắn không làm.

Hiện tại thất bại.

Mộ Hoài nhìn chằm chằm Minh Thù, nói:

Tình cảnh nàyvới cảnhtiên đoán của Minh Thù, giống nhau như đúc.

Bằng mắt thường có thể nhìn thấy, tất cả đều màu đỏ.

Minh Thù ngồi trong cái sântồi tàn, cầm một túi bánh ăn, Diệp Tùng và Mộ Hoài đứng ở cửa viện nói chuyện mơ hồ có thể nghe được vài câu.

Cho rằng lão tử muốnôm ngươi sao?

"Nói như vậy có người tìm được long mạch?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhiều năm như thế, hoàng đế không phế bỏ thái tử, cũng là có nguyên do.

Minh Thù thu lạitầm mắt, nhìn nam nhân ngồi đối diện.

G·i·ế·t không được.

Giọng nóicủa Diệp Tùng từ bên ngoài vang lên, dường như thấy chuyện gì khó tin.

"Mấy trăm năm trước, vương triều Võ Thương còn chưa có thành lập, khi đó yêu còn tồn tại. Bọn họ lấy con ngườilàm thức ăn, săn bắt con người, dẫn đến dân chúng lầm than, tai họa nổi lên bốn phía."

Đóchính là bản đồ long mạch vương triều Võ Thương.

"Trước tiên tìm chỗ dừng chân."

"Đều điên rồi sao?"

"Bởi vì lần tiên đoán kia, thái tử bị coi là yêu nghiệt chuyển thế, hoàng đế kiêng kỵlại không đành lòng."

Thần Thiên Từ, đó là nơi hoàng đế khai triều,năm đó thành lập những kỵ sĩ có khả năng đặc biệtcùng đánh bạiyêu, bày mưu lập kế.

Bầu trời nhuốmđỏduy trì liên tục một khoảng thời gian rất dài mới biến mất, trong thời gian này, các loại động vật giống như bị điêntập thể, xao động không ngừng.

"Chuyện gì xảy ra?"

Bốn bức tranhtạo thành bản đồ long mạch đã bị hủy một bức, một bức hiện tại đang nằm trên tay hắn, còn có một bức không rõ đang nằm ở đâu, long mạch là được tìm thấy như thế nào?

Minh Thù mỉm cười: "Giao dịch của Từ chủ và hoàng thúc thực thâm sâu nha."

Mộ Hoài bình tĩnhliếc mắt nhìn nàng, hai tay chắp lại phía sau, trong lòngbắt đầu phun trào.

Lão tử cũng không phải cố ý.

Mộ Hoài vén màn xe lên, xa xa một mảngđỏ tươinhư bị máu nhuộm đỏtừ phía xa tràn tới, nhanh chóng bao phủ khắp bầu trời. (đọc tại Qidian-VP.com)

Minh Thù nhướng mày.

Mộ Hoài suy nghĩ gật đầu.

"Sao trời lại biến thành màu đỏ?" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Xảy ra chuyện không bình thường, tất có yêu."

...

Chỗ đó...

Minh Thù đẩy tay Mộ Hoài: "Hoàng thúc, ôm đến nghiện sao?"

Minh Thù ngồi trongxe ngựa cũng không ngoại lệ, Mộ Hoài phản ứng nhanh nhạy ôm Minh Thù nhảy xuống xe ngựa đang phát điên.

Nơi đóđược gọi là long mạch vương triều Võ Thương.

Mộ Hoài liếc mắt nhìn Minh Thù, thấy nàng cũng không có phản ứng gì kỳ lạ, chủ động nói thêm một câu:

Không giống giọng mỉm cười trước đây, nhưng không phải lạnh lùng và nghi ngờ, càng giống như là tìm tòi nghiên cứu.

Trong cốt truyện trước kia là Thẩm Từ mất tích, chứ không phải c·h·ế·t. Còn lúc Thẩm Từ mất tíchcó Trình Cẩm Vân theo cô, vì vậy thái tử không làm chuyện gì khác thường.

"Thái tử."

Thú nhỏtừ trong tay áo Minh Thù chui ra ngoài, dùng miệng cắn cổ tay Minh Thù.

Thú nhỏ: "..."

Tán cây lay động về phía trướckhông khíđầy bụi bặm, ngựa giống như bị kinh hoảng, không an phận hí lên, mặc cho người quát lớn như thế nào đều không thể bìnhtĩnh, cuối cùng giương móng, chạy tứ tung.

Người cưỡi ngựa không khống chế được, chỉ có thể bỏ ngựanhảy xuống.

Hừ!

Minh Thù ngừng động tác cắn bánh bột ngô: "Yêu?"

Minh Thù dường nhưkhông nghe thấy, thú nhỏcố sức cắn một cái, tay Minh Thù run lên, suýt chút nữa bánh bột ngô rơi xuống đất.

"Bây giờcó thể nói cho ta biết,đãxảy ra chuyện gì không?"

"Tiên đoán kia của ngươi, trước đây rấtlâu có một người đã tiên đoán qua, nhưng lần này của ngươi càng rõ rànghơn."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 123: Công Chúa Trấn Quốc (29)