Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 207: Tụ Chúng Tu Tiên (7)
Minh Thù gật đầu, bày tỏđã biết: "Trước tiên ta dạy ngươi trúc cơ."
Lâm Cẩn mang theo sưđệ trèolên sau núi, chống đầu gốithở hổn hển, hỏi người đang ngồi xếp bằng gặm chân thỏ trên tảng đá lớn cách đó không xa.
*** (đọc tại Qidian-VP.com)
"Bắt ở ngọn núi bên cạnh."
"Hài Hòa Hiệu,ngươi nói cho ta biết,ta không phải ký chủ ruột của ngươi đúng không? Nói ký chủ của ngươi như vậy màđược à?"
Minh Thù nghiêng đầu, nghi hoặc: "Không thể xuống núi sao?"
"Những người đó dạy không thú vị, ta dạy cho ngươi không giống bọn họ."
"Được." Lâm Cẩn đồng ý.
"Hay là ngươi chọn một cái ta vừa vặn biết đi."
[Phụ nữ b**n th** hung bạo.]
Từ khi Vân Dao bị Minh Thù đánh, nàng ta cũng không dám tìm Minh Thù, đôi khi gặp Minh Thù liền đi đường vònggiống như sợ Minh Thù đi đếnđánh nàng ta.
"Vậy ngươi nói ngọn núi bên cạnh là ngọn núi nào?"
"Cho nên chàng trai trẻ, đến hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt đi."
"Thời kỳ mãn kinh, thông cảm điđừng để ý tới hắn ta."
Minh Thù gật đầu: "Có muốn học không?"
Minh Thù từ chỗ Vân Dao đi ra, cố ý đi qua chỗ nam chính một vòng, không thấy người đâu, không biết là bị ai nhặt đi rồi.
Minh Thù nghĩ,có thể nữ chính giả này khá sợ hãi... Cũng có thể là tích góp từng chút từng chút nănglực ở trong bóng tối. Mặc kệ như thế nào, Minh Thù đều mất đi mục tiêu giá trị thù hận, nàng cũng không thể ngày ngày đều chui vào phòng của nữ chính giả chơi đùa với người ta được.
...
"Được, không thành vấn đề."
Ngọn núi bên cạnh.
"Ngươi không bị người của Thất Phong phát hiện sao?" Lâm Cẩn tò mò hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ta không vào Thất Phong thìlàm sao màbị phát hiện được chứ."
Vì vậy, Minh Thù không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng bắt đầu tu luyện.
Sắc mặt Lâm Cẩn đỏ ửng, tim đập hơi nhanh. Khó khăn lắm mới làm cho tâm trí rối loạn của mình bình tĩnh lại.
Kỳ thực Lâm Cẩn không thích tu luyện, hắn lên núi hoàn toàn là vì trưởng bối trong tộc quyết định, hắn không phản đối được cho nên mới đến đây.
Mang chút đồ ăn với hắn mà nói thì không khó. Đạt đượcđiều kiện hợp tác, Minh Thù cũng không cần vì ăn mà rầu rĩ.
"Ngươi xuống núi sao?"
Lâm Cẩn suy tư hồi lâu, hắn nói: "Ta muốn học trận pháp."
Thật ra trẫm muốn bay xuống, nhưng nănglực có hạnkhông bay nổi.
"Nếu quả thật dễ dàng như vậy... Đệ tử nội môn cũng không ít thế."
Thái độ Minh Thù thờ ơ: "Ngươi chọn đi, dù sao ta cũng không biết." (đọc tại Qidian-VP.com)
Không phải là hắn không tin, nhưng một chút lý do khiến hắn tin tưởng cũng không có.
Hắn vẫn nên xuống núi tìm chấp sự trưởng lão thì hơn.
"Không giống sao?"
Hiện tại, bọn họ đang ở bên ngoài Thất Phong, không phải là đệ tử nội môn thì không được phép bước vào phạm vi Thất Phong.
"Đệ tử ngoại môn không thể tùy tiện xuống núi, hơn nữa cửa núi có bố trí trận pháp, ngươi xuống như thế nào?"
"Huyền Cơ, không phải là ngươi đang trêu ta chứ?"
Minh Thù vỗ vỗ vai Lâm Cẩn, giọngđiệu khuyên nhủ.
Vẻ mặt Lâm Cẩn sợ hãi, biểu cảmnhư đang bị đùa giỡn.
"Huyền Cơ, không phải ngươi nói dạy ta sao?"
"Ừ."
... (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đi xuống thôi."
Bỗng nhiên, đôi mắtMinh Thù phát sáng mong đợi nhìn Lâm Cẩn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Minh Thù quay đầu lại, suy nghĩ một hồi: "Ngươi muốn học cái gì?"
"Được rồi, Từ trưởng lão nhiều lần tìm ngươi, không thấy mặt ngươi, Từ trưởng lão tức đến muốn đuổi ngươi ra khỏi tông môn."
Lâm Cẩn càng nói càng kích động.
Những thứ chấp sự trưởng lão dạy cho hắn, hắn cũng chỉ là hoàn thành nhiệm vụ, cho tới bây giờ vẫn không chủ động đi tu luyện.
[Ký chủ, cô có biết vừa nãy cô giống cái gì không?]
Lâm Cẩn cảm giác mình lại mở ra cánh cửa của thế giới mới: "Còn có thể tự chọn sao?"
"Mệt c·h·ế·t ta."
Trước khi đệ tử ngoại môn tiến vào nội môn có thể tụ nguyên đã là quá tài giỏi rồi, nàng lại bảosẽ dạy hắn trúc cơ sao?
Hắn vừa nói vừa phất tay với sưđệ ở phía sau. Đám sưđệ thở hổn hển, kéo một bao tảiđể trước mặt Minh Thù. Minh Thù ném xương xuống, đi mở bao tải rồi nói:
Nó muốn suy nghĩ xem làm sao đểkéo giá trị thù hận.
"Bên ngoài Ẩn Tông."
Thật sự là hắn đã nghĩ nhiều rồi. Không đúng.
Cho nên nàng thực sự phá trận xuống núi, đi qua ngọn núi bên cạnh một vòngvẫn không bị người trong tông môn phát hiện. Kỳ thực đây mới là cao thủ ẩn nấp trong biển người. Tam linh căn cũng không cản nổi sức mạnh của nàng.
Minh Thù vẫn ở trên núi, mỗi ngày trừ ănthì chính là đờ người ra. Vài người ngồi bên cạnhđờ người ra theo nàng.
Minh Thù cắn một viên trái cây, mơ hồ nói: "Thế giới này linh khí tràn đầy, trúc cơ là chuyện rất dễ dàng."
Lâm Cẩn không nói nổi: “Không phải ngươi vẫn đang ăn sao? Nói, ngươi lấy chân thỏ ở đâu? Ta nhớ gần đây không có động vật."
Minh Thù liếc hắn một cái, mỉm cười: "Các ngươi bị điềukhoản trên lý thuyết trói buộc quá nhiều, tu đạo là dựa vào lĩnh ngộ và thiên phú."
"Cái... Cái gì?"
Đột nhiên, Minh Thù nhảy xuống tảng đáđứng trước mặt Lâm Cẩn, cúi người nhìn thẳng vào mắt hắn:
Trên mặt Lâm Cẩn viết hai chữ kinh ngạc.
Lâm Cẩn cùng các sưđệco giật khóe miệng, hấp thu tinh hoa nhật nguyệt cái gì? Nàng muốn thành tinh sao?
(*) Tinh hoa nhật nguyệt: là linh khí của mặt trời và mặt trăng.
"Huyền Cơ, ngươi cả ngày ngồi ở chỗ này làm gì?"
Minh Thù trả lời một tiếng: "Hấp thu tinh hoa nhật nguyệt (*)."
Lâm Cẩn phát điên: "Vậy ngươi muốn ta chọn cái gì?"
Minh Thù cười: "Yên tâm chọn, chỉ cần khẩu vị không quá nặng, dù ta không biết cũng có thể nói bừa cho ngươi."
Hài Hòa Hiệu lựa chọn câm miệng, không đấu võ mồm với Minh Thù nữa.
Hắn cũng không có ý định ở Ẩn Tông lâu dài, một năm sau không vào được nội môn liềnxuống núi làm một tênăn chơi thoải mái, tiêu phí thời gian. Thế nhưng, lúcMinh Thù hỏi ra câu kia, Lâm Cẩn đột nhiên bắt đầu sinh ra một ướcvọng. Hắn muốn tu tiên.
Nụ cười Minh Thù như làn gió mát khiến người ta không nhịn được mê mẩn.
Nụ cười Minh Thù như tỏa nắng: "Thế nhưngcó một điều kiện, mỗi ngày ngươi phải đưa đồ ăn cho ta."
Chương 207: Tụ Chúng Tu Tiên (7)
Hài Hòa Hiệu cắt ngang suy nghĩ của cô.
Nàng không phải đến để tu tiênthế nhưng nếu không tu tiên, nữ chính giả chạy đến nội môn, nàng vẫn ở ngoài ngoại môn. Chính vì vậy màkhông kéo được giá trị thù hận.
"Thiếu niên, tu tiên không?"
Nghĩ lại sao thấy mệt tâm vậy?
Là ngọn núi bên cạnh hắn đang nghĩ tới sao?
"Mang thức ăn không?"
Lâm Cẩn nhớ đến mục đích mình tới đây.
Côtò mò hỏi: "Giống cái gì?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.