Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 228: Tụ Chúng Tu Tiên (28)
Nàng vươn tay cởi y phục của Nhạn Dẫn, đểlộ ra vết thương phía sau, mũi tên kia đã hoàn toàn biến mất, giờ này chỉ còn lại vết thương sâu đến tận xương và khí đenquanh quẩn xung quanh vết thương.
"Huyền Cơ sư tôn, Nhạn Dẫn sư tônngười ấy..."
Trước tiên Dương Kỳ chongười đi xung quanh xem xét, sau đó mới dẫncác đệ tử còn lại chạyđến. Thấy dáng vẻ kia của Nhạn Dẫn, hắnliền biến sắc:
Trong lòngDương Kỳ lo lắng, nhanh chóng động nãođưa ra đềnghị:
"Keng!"
Nhạn Dẫn lộ nửa gương mặt tái nhợt ra ngoài, sau lưng hắn bịmột mũi tên c*m v**. Mũi tên này không giống như mũi tên trên đất, khí đenvờn xung quanhlúc này đang chậm rãi biến mất.
Minh Thù im lặngmột lúc: "Thôi khỏi."
Dương Kỳ gấp đến đỏ cả mắt: "Thời gian ma khí ở trong người càng dàithì càng khó thanh trừ. Nhạn Dẫn sư tôn..."
Hắn nghiêng gò má: "Ngươi muốn nghĩ thế nào cũng được, dù sao..."
Hắn muốn nói lại thôi, cuối cùng dứt khoát im lặng. Minh Thù nhìn lại, hơi thởcủa hắn đã ổn định, đoán chừng lần này là ngủ thật.
"Dìu hắn."
Nhạn Dẫn lấy ra một lọ thuốc trong tay áo đưa cho Minh Thù: "Tạm thời sẽ không khuếch tán nhanh như vậy."
Nếu hiện tại nàng đâm thêm cho hắn một đao thì sao nhỉ?
Nhạn Dẫn không có phản ứng gì, dường như đã ngủ mất. Minh Thù vươn tay sờ mặt nạ của hắn, đầu ngón tay lạnh như băng xẹt qua mặt nạ, sau đónhẹ nhàng nâng lên.
Dương Kỳ vốn định dẫn người xông ra từ nơiđó,nhưng bọn họ vừa đi qua thì càng có nhiều mưa tên kéo tới.
Ma khí bình thường còn có thể épra được,nhưng đây không phải bình thường.
"Ưm..."
Dương Kỳ có chút khẩn trương: "Nhạn Dẫn sư tôn, đây là ma khí gì bây giờphải làm sao?"
[Ký chủ, cô cho hắn thêm một đao, hắn sẽchết.] Hài Hòa Hiệu nhắc nhở Minh Thù.
Minh Thù dừng lạimột chút, chờ phản ứng Nhạn Dẫn giảm bớtmới tiếp tục bôi thuốc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trẫm đói quá! Vừanãy mới ra tay, bây giờ lạicòn không có cơm ăn.
Minh Thù muốn giaoNhạn Dẫncho Dương Kỳ, nhưng Nhạn Dẫn lại gắt gao túm lấy y phục nàng.
Tay Minh Thù khoác bên hông hắn phòng khi hắn ngã xuống, nàng cúi người dán bên tai Nhạn Dẫn:
Minh Thù im lặngbôi thuốc cho Nhạn Dẫn, thuốc bột màu trắng rắc vào miệng vết thương, cả người Nhạn Dẫn đều co lại, Minh Thù ôm hắn có thể cảm nhận rõ ràng.
Nhạn Dẫn thở dài đè tay Minh Thù lại,không cónói: "Sư muội, nhìn mặt của ta rồi thì sau này ngươi sẽphải chịu trách nhiệm."
"Là... Là ma khí."
"Nhạn Dẫn, tốt nhất là ngươi đừng để lộsơ hở. Nếu để ta phát hiện ngươi cố ý bị thương, ta đảm bảo ngươi cả đời này cũng không muốn bị thương nữa."
Chương 228: Tụ Chúng Tu Tiên (28)
Minh Thù phất tay, lúc này Dương Kỳ mới không lên tiếng.
Nhạn Dẫn cười khổ: "Tình huống lúc đó nếu ta không cứu ngươi, người bị thương chính là ngươi, ta không muốn ngươi bị thương."
Mưa tên đồng thời biến mất, bốn phía liền khôi phục sự yên tĩnh.
Mũi tên trước mặt Dương Kỳ đột nhiên bị gãy, tia sáng lạnhtừ bên ngoài chợt hiện lên, mưa tên trong không khí đều bị gãyrơi xuống đất. Cách đó không xa có một thiếu nữđang đứng.
Minh Thù buông tay: "Vừa nãy ta nói ngươi nghe thấy không?"
Âm thanh mũi tênđâm vào thân thể.
Đệ tử như bọn họ không có cách nào éploại ma khí này ra. Về phần Huyền Cơ sư tôn, căn bản không cần nói đến, ngoại trừ thân phận của nàng cao hơn bọn họ, tuổi tác và kiến thức không chừng còn chẳngbằng bọn họ.
Một lúc sau, Minh Thù rời mắt, nàng vươn tay xoa xoa bụngngửa đầu nhìn sắc trời dần tối.
"Trước tiên hãy áp xuống."
Minh Thù có lẽkhông nhận thấy, nàng vung kiếm ngăn cản mưa tên phía trước. Đợi đến khi nàng phát giác, mũi tên đã đến sau lưng nàng.
"Sư tôn..."
Nhạn Dẫn hừ nhẹ một tiếng, dường nhưcàng khó chịu.
Trước mắt Minh Thù là một mảnh màu lam sậm, chóp mũi ngửi thấy mùi hương hòacùng vớimùi máu tươi thoang thoảng. Nhạn Dẫn ôm Minh Thù nhảy mấy cái rồi bay lêncànhcây bên cạnh, nhờtay Minh Thù chỉ huyThái Diễn kiếm.
"Phụt!"
Kiếm khí như thiên quân vạn mã cuộn trào mãnh liệt đảo qua rừng rậm, âm thanh rừng rậm xôn xao, vô số lá xanh bị kiếm khí cắt thành mảnh nhỏ, tán loạn phía chân trời.
"Các ngươi tự sắp xếpđi, ta muốn nghỉ ngơi." (đọc tại Qidian-VP.com)
Minh Thù mím môiôm hắn nhảyxuống đất, âm thanh nghe không ra điểm gìdị thường:
"Vậy làm sao bây giờ?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhạn Dẫn hiển nhiên không tức giận, hắn dựa vào Minh Thù,sắc mặt càng ngày càng trắng bệch, dường như không có sức nói chuyện nữa. Minh Thù không cảm thấy Nhạn Dẫn suy yếu như vậy, nhưng nàng nhìn miệng vết thương đang có khí đen lảng vảng của hắn lại có chút không xác định được.
Hắn không biết giải quyết như thế nào. Mồ hôi trượt từgương mặt xuống đến cằm Nhạn Dẫn rớt trên tay Minh Thù.
Nhạn Dẫn chớp mắt, giọng nóicó chútsuy yếu: "Còn hung hăng như vậy, không thể dịu dàng với người đang bị thương một chút sao?"
Minh Thù có năng lực ngăn cản, thời điểm nàng xoay người chuẩn bị chém rớt tên, ởbên trái liền có mấy mũi tên khác bay ra. Dưới sự tấn công của lực lượng không rõ, thân thể nàng lệch đi. Nàng muốn xoay người nhưng đã không kịp. Vào lúc này, cả người nàng rơivào một cái ôm ấm áp.
Người phía sau vừa nghe thấy liền cùng lúcthay đổi sắc mặt.
Nghe vậy, Dương Kỳ nhanh chóng thu tay về.
Dương Kỳ thấy kinh hãivội vàng đưa tay áp lên vết thương của Nhạn Dẫn, nỗ lực épma khí ra ngoài. Nhưng không những không ép được ma khí này ra ngoài, ngượclại cònđi vào trong.
Một lúc sau, có đệ tử th* d*c nặng nề. Mưa tên này tớinhanh đi cũng nhanh, bọn họ không thấy ai dù chỉ một người. Minh Thù cảm giác người ôm mình vô lực ngã xuống, theo bản năng nàngvươn tay túm lấy đối phương.
Minh Thù vươn tay sờ vết thương một chút, Nhạn Dẫn như bị đau nhích lại gần trong lòng nàng. Minh Thù nhìn chằm chằm Nhạn Dẫn lộ ra nửa sườn mặt, ánh mắt mơ màng. Ngay cả Hài Hòa Hiệu Hiệu cũng không rõ lúc này ký chủ nhà nó đang nghĩ gì.
"Ai cho ngươi cứu ta?"
Minh Thù cười: "Takhông bảo ngươi cứu ta." (đọc tại Qidian-VP.com)
Có lẽ Nhạn Dẫnbiết ma khí trong cơ thể hắn cógì đó không giống,nhưng hắn không muốn nhiều lời:
Minh Thù còn chưa lên tiếng, Nhạn Dẫn đã lắc đầu trước: "Trở lại cũng vô dụng, chưởng môn sư huynh ở đây cũng không làm gì được những ma khí này."
Nhạn Dẫn tìm một vị trí thoải mái trong lòng Minh Thù, dựa vào nàng nhắm mắt lại.
"Huyền Cơ sư tôn, chúng ta đưaNhạn Dẫn sư tôn quay về tông mônsư phụ sẽ có cách."
Nhạn Dẫn thở dài: "Hừ, còn không biết ơn, sớm biết thế đãkhông cứu ngươi." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đáng tiếc, không có thuốc hối hận."
Hắn khó khăn nói: "Đừng lộn xộn, đây không phải ma khí bìnhthường."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.