Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 230: Tụ Chúng Tu Tiên (30)
"Vân Dao, Ma tộc nhiệt tình khoản đãi, hẳn là ngươi sẽ thích."
Trong nháy mắt, Vân Dao ngâyra, sau đó chính là kinh hoàng: "Ngươi, ngươi là ma..."
Minh Thù g**t ch*t hai Ma tộc, quay đầu liền lấy Nhạn Dẫn đột nhiên ngã khỏi vòng bảo hộ, mấy tên Ma tộc đánh về phía hắngiương nanh múa vuốt muốn xé xáchắn.
Việc này có chút không giống vớimưa tên lúc trước,cho nên có thể là hai phekhác nhau. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng lúc này tất cả mọi người không có tâm tình suy nghĩ chuyện này, phải lên toàn bộ tinh thần đểứng phó với Ma tộc trước mặt. Minh Thù phải che chở cho Nhạn Dẫnđộng tácbị hạn chế. Mấy tên Ma tộctấn công cônhưng không giống nhưmuốn lấy mạng cô,mà giống nhưmuốn bắt sống hơn.
Vân Dao vội vàng đứng lên, hét lớn: "Huyền Cơ, nếu ta xảy ra chuyện gì ngươiăn nói thế nàovới chưởng môn chứ?"
Tay Minh Thù hơi mỏi, máu lả tả rơi xuống. Nàng chống Thái Diễn kiếm th* d*c. Ta không muốn chém, bây giờ ta chỉ muốn ăn!
...
Tiếng la của Vân Dao xuyên phá tầng tầng lớp lớp Ma tộcrơi vào trong vòng vây.
Lúc này Minh Thù mới nhướng mày nhìn Vân Dao rơi xuốngmột cách thê thảm, giọng nói nhẹ nhàng:
"Vân Dao, có nạn cùng chịungươi chạy nhanh như vậy làm gì?"
Minh Thù ấn Nhạn Dẫn đứng yên ở một bên, cầmThái Diễn kiếm tiến lêntrong nháy mắt đãgiải quyết hai Ma tộc.
Đúng vậy! Làm sao Ma tộc biết bọn họ sẽ đi qua đây, màmai phục ở chỗ này đượcchứ?
Minh Thù bắt buộc phảinhảy xuống đất, người phía sau cũngbị ngã xuống dưới,lúc này đang giao chiến với Ma tộc.
Minh Thù và Nhạn Dẫn đang nói chuyện, đột nhiên bị tấn công. Ma tộc không biết chui từ đâu ra, không nói không rằng liền tấn côngbọn họ.
"Không chơi không chơi!"
Giọng nóicủaDương Kỳ biến mất, tiếp theo là Vân Dao chỉ huy mọi người rút lui.
Khỉ thật!
"Làm sao Ma tộc biết chúng ta sẽ đến đây..."
Thú vị!
Mỗi lần giá trị thù hận đầy, ký chủ liền không chơi với nữ chính giảnữa.
Ma tộc bị Thái Diễn kiếm chém tớicó chút kinh hãi, không xông đến một cáchhung hăngnhư ban đầunhưng cũng không tản ra.
Ánh sáng của Thái Diễn kiếm hiện lên trong mắt, thiếu nữ chạy về phía hắnvươn tay đỡ lấyhông hắn, xoay tròn một vòng rơi vào giữa mấy tên Ma tộc. Côlại nâng kiếm, Ma tộc dường như tản rahết.
Minh Thù thuận tay đánh ngã một tên Ma tộc tới gần nàng, đạp cho một cước, chĩaThái Diễn kiếm vào tên Ma tộc đangnỗ lực xông lên, Ma tộc này đi qua đi lạibộ dạng muốn tiến lên nhưng không dám. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ma tộc quá đông, chúng ta đi vào chỉ có c·h·ế·t, đi mau! Sư tôn bọn họ lợi hại như vậysẽ không saođâu."
Sắc mặt Vân Dao xấu đi, trong đôi mắt đẹp đầy thù hận,khiếnkhuôn mặt nàng ta nhìn qua có chút dữ tợn.
Minh Thù đá văng Ma tộc dưới chân, kéo Nhạn Dẫn lui về phía sau, mỉm cười quay sang nói vớiVân Dao:
Nhiều Ma tộc như vậynàng ta không tinHuyền Cơ còn có thể sống sót.
Minh Thù không có thời gian để ý tới Vân Dao, quay về bên cạnh Nhạn Dẫndùng Thái Diễn kiếm ngăn cản ma khí xung quanh. Ma khí không tấn công được Nhạn Dẫnliền xông lên trời. Mặt trời bị mây che khuất, trời đất tối sầm lại.
Chính là đồ chơi này... Nó đột nhiên xuất hiện, sau đó nàng ta đã bịquăng trở lại. Thú nhỏlóc cóclănđến bên chân Minh Thù, nhanh như chớp liềnchuivào tay áo nàng.
"Sư huynh, đi mau!"
Xa xa, càng nhiều Ma tộc hơntrànvề phía bọn họ, đông đến nỗikhông nhìn thấy giới hạn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bánh trôi đủ loạimàu sắc lóccóc lăn qua trước mắt nàng ta.
"Nhưng mà..."
"Đứng yên, đừng động đậy."
"Sư muội, ngươi còn chống đỡ được không?"
Theo sự rút lui của Minh Thù, Ma tộc tới gần Vân Dao. Đó là một loại ánh mắt tham lamgiống như Vân Dao làthức ăn mỹ vị.
"Sư tôn bọn họ..."
Đôi mắtMinh Thù ngày càng sáng, đôi khi tham gianáo nhiệt cũng là trảinghiệm tốt.
Khi hai người đang thảo luận là ai sẽ lên, một bóng đen từ trên trời rơixuống. Nói chính xác hơnlà bị ném xuống. Không phải ai khác chính là Vân Dao.
Ngay khi hắnnghi ngờnhiệm vụ củamình sẽ thất bại, mấy tên Ma tộc trước mặt đột nhiên hóa thành sương đen bay lên trên không.
Minh Thù cười: "Bịa đại một lý do là được, cùng lắm ta không quay về đó nữa."
[Giá trị thù hận đã đầy.]
Dương Kỳ tranh thủ quay sang Minh Thù nói: "Sư tôn, Ma tộc quá đông, hình như là bọn chúng ở chỗ này đợi phục kích chúng ta."
Huyền Cơ, đừng trách ta, muốn trách thì trách ngươi chọc ta trước. Lần này ngươi đi c·h·ế·t đi! (đọc tại Qidian-VP.com)
Khó khăn lắm mới bổ sung được chút máu, tự dưng không biết ở đâu ra mấy kẻ ngu này, Minh Thù vừa buồn bực vừa có chút hưng phấn không rõ ràng. Lãng phí đồ ăn vặt là đáng xấu hổ. Đánh c·h·ế·t đám yêu tinh này!
"Ngươi tới thay ta sao?"
Vân Dao quay đầu nhìn Minh Thù và Nhạn Dẫn sắp bị Ma tộc bao phủ, trong lòng cười nhạt.
Chương 230: Tụ Chúng Tu Tiên (30)
Hỏi cũng không đượchỏi, không phải là lão tử đang quan tâm ngươi sao? Hung dữ như vậybảo sao không tìm được đối tượng.
Minh Thù vung Thái Diễn kiếm lên, chỉ tay về phíaVân Dao hét lớn một tiếng: "Chúng tiểu nhân, lên cho ta!"
"Vậy ngươi hỏi làmgì?"
Nhạn Dẫn quan tâm hỏi một tiếng.
Nhạn Dẫn túm lấy Minh Thùđưa côné qua một bên.
Trẫm đánh c·h·ế·t đám yêu tinh các ngươi, dám lãng phí đồ ăn vặt. Ma tộc ngã xuống đất, trong nháy mắt biến thành vô số ma khíùn ùn kéo đến phía Nhạn Dẫn. Có một phầnvọt tới chỗ Vân Dao.
"Đánh tới cửa rồi ngươi còn đứng đờ ra đấy."
Có lẽ là ảnh hưởng đến vết thương, sắc mặt Nhạn Dẫn trở nên khó coi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bị Ma tộc bao vây, biểu cảm của Minh Thù cũng không thay đổi là bao. Chỉ là thời điểm nghe được giọng nóicủa Vân Dao, cônở nụ cười sau đó vung kiếm chém g·i·ế·t Ma tộc.
Bọn họ bị bao vây.
Có người nói một câulại làm cho cả đoànđều im lặng.
Không thấy tung tích của những người còn lại, chỉ có một mình Vân Dao.
Nhạn Dẫn bị ngã ra saonàng không thấy được, nhưng lúc đó Vân Dao đứng cách Nhạn Dẫn không xa, nàng thấy Vân Dao thu tay lại. Nàng không muốn đòi công bằng gì đó cho Nhạn Dẫn, nhưng nàng ta dám tính kế mình ngaychỗ này, vậy cũng chỉ có thể đểnàng ta ở lạithuận tiện kéo một ítgiá trị thù hận.
Khi nàngvung kiếm, thú nhỏrớt xuống mặt đấtlăn lônglốcsang một bên, nhảy mấycái liền biến mất trong bụi cỏ. Nhạn Dẫn liếc mắt thấythú nhỏkhông hiểu sao lại thấy quen thuộc, nhưng không nhớ rõ mình đã gặp ở đâu.
"Sư muội, ta là người bị thương." Nhạn Dẫn nói rấthợp tình hợp lý.
Chỉ cần giá trị thù hận đầycôquay về Ẩn Tông làm gì, ởđó ngoàimón ăn đặc sắc còn có thể chấp nhận ra, chủngloại đồ ăn vặt quá ítảnh hưởng đến sự phát triển của cô.
Ôi chao! Rốt cuộc cũng đầy! Phải chạy nhanh lên, trẫm sắp c·h·ế·t đói rồi!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.