Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 240: Tụ Chúng Tu Tiên (Hết)
"Sư phụ... Huyền Cơ sư tônđi rồi."
Trên một tảngđá lớn bằng phẳng ở sau núi,Minh Thù lười biếng ngồi phía trên.Nhạn Dẫn xuất hiện bên cạnh nàng, nàng cũng chỉ mỉm cười.
"Ngươi cảm thấy hiện tại đã có thể tùy hứng làm bậy ở trước mặt ta sao?"
Để có sự riêng tư, có một sốthời điểmký chủ có thể lựa chọn chặn nó.
"Ta mong ngươi sẽ hỏi ý kiến của ta."
"Ta muốn nhìn thấy cảnhtiếp theo." Minh Thù đột nhiên nói.
...
Đáp lại hắn là nụ hôn có chútcuồng dã của Minh Thù, cho đến khi hắn sắp không thở nổi, Minh Thù mới buông hắn ranằm trên người hắn, nhẹ giọng nói nhỏ:
"Ừ."
Nhạn Dẫn nuốt một ngụm nước bọt: "Vì... Vì sao lạihỏi thế?"
Nhạn Dẫn nhếch môi: "Kỳ... Kỳ Ngự."
Nhạn Dẫn hôn một cái lên trán Minh Thù: "Chờ ngươi thích ta, chúng ta tiếp tục."
Nam nhâncười nói: "Mấy trăm năm còn chờ được, huống chi chỉmột chút thời gian như thế này."
"Ta nói chính là..."
"Nói cho ta biết tên của ngươi có được không?"
Chưởng môn thảo luận chuyện này với Minh Thù, ngay cả Lâm Cẩn cũngđã lêntrúc cơ, nàng vẫn chưa lên trúc cơ khiếnchưởng môn tức đến giậm chân.
Minh Thù ôm trái cây có hình dạng như dưa hấu tiến đến, thấy Nhạn Dẫn ăn mặc mát mẻ, dựa bên giường nhìn nàng một cáchthâm tình. Loáng thoángnàng có thể thấy được cảnh bên trong ngực ẩn chứavài phần mê người.
Nhạn Dẫn quay đầu lạithấy Lâm Cẩn đứng cách đó không xa. Hiện tại Lâm Cẩn đã là đệ tử tinh anh, thành thụchơn không ít so với trước.
Bàn tay nắmlấy tay Nhạn Dẫn chợt rớt xuống. Không khí tràn vào, bàn tay Nhạn Dẫn vô cùnglạnh lẽo. Cả người hắn đều cứng đờ.
Nhạn Dẫn tỏ vẻ chẳngsao cả, nàng không lên trúc cơ thì vẫn rất lợi hại. Đặc biệt là thời điểm gây chiến với hắn...
Giọng củaMinh Thù bình tĩnh: "Loại việcnày, ta nghĩ là người yêu nhau mới có thể làm. Nếu như ngươi không ngại, ta cũng không ý kiếnbởi vì chúng tabầu bạn, ta cũng không ghét ngươilàm chút chuyệnthân mật cũng được, nhưng ngươi muốn ta thích ngươi, ta tạm thời không làm được."
Nhạn Dẫn trở mìnhôm Minh Thù vào lòngnhưng rất quy củ, chẳnglàm gì cả.
Nam nhânkhom lưngđối diện với Vân Dao: "Tiểu cô nương, nên trả cho tađồ của ta."
"Tên rất êm tai."
Tử Lạc nhìn vềhướng của Linh Kiếm Phongtrên người còn mặc y phục của đại lễkết đan, thần sắc nàng ta ngây ngẩn, giọng nói khô khốc:
Vân Dao có cảm giác trong cơ thể có thứ gì đó biến mất, năng lựcvà sự sốngcủa nàng ta...
Thanh kiếm trong tay Tử Lạc cũng có chút mất khống chế, cuối cùng Quân Thanh phải ra tay mới ngăn chặn được.
Trong lòng Nhạn Dẫn có chút hoảng hốt. Lần đầu tiên hắn làm nhiệm vụ lại gặp tình huống như thế này. Ngón tay Minh Thù dán vào mặt hắn, giọng nóinhẹ nhàng chậm rãi:
Mặc dù biết nàng và Lâm Cẩn không có gìnhưng vẫn có chút khó chịu.
Nhạn Dẫn hít sâu một hơi đi tới bên cạnh nàng: "Sao lại tới nơi này? Còn để Lâm Cẩn... Cho ta biết."
Nhân viên công tác nhìn vài lần, nhỏ giọng nói: "Cửu thiếu có chút không khỏe, lát nữa nhớ báo cáo cho cục trưởng."
...
Đây là tin tức màthanh kiếm truyền lại cho nàng.
Thiếu niên trong khoang thuyền trong suốt mở mắt ra, đôi mắtđen láy như hố đen nổi cơnlốclàm người sợ hãi.
Nhạn Dẫn cầm tay Minh Thù, không tự chủ siết chặt.
Thân thể Nhạn Dẫn cứng đờ. Trongphòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn âm thanh tuyết rơi ngoài cửa sổ.
"Ngoại trừ nơi này, những nơicòn lại tùy ý ngươi giải quyết."
Thiếu niên gật đầu: "Biết rồi."
Bởi vì đại lễTử Lạc lên kết đan, từ trên xuống dưới Ẩn Tông đều hoan hỉ vui mừng. Nhạn Dẫn lại thấy có chút chướng mắt.
Người truy đuổi Vân Dao cũng đến trước mặt, thấy Vân Dao bị người khácchặn đường, tưởng rằng đến tranh đồvớibọn chúng chonênlập tức hét lớn một tiếng.
Dưới Linh Kiếm Phong có không ít người đứng đó, bao gồm cả chưởng môn và phong chủ các phong.
Tử Lạc bị thương, Quân Thanh cùng những người còn lại chống đỡ kết giới, hiển nhiên Ma tộc chiếm thế thượng phong.
Hắn vừa lên tới, Thái Diễn kiếm liền kêu lên.
"Có việc gì sao?" Nhạn Dẫn hỏi.
Nhạn Dẫn không nghe tiếp, xoay người lên Linh Kiếm Phong. Quyết chiến ngày ấy, dường nhưtoàn bộ thế giới đều sụp xuống... Chỉ còn lại bóng tối vô tận.
Minh Thù không lên tiếng, nàng dựa vào ngực Nhạn Dẫnnghe nhịp tim của hắn. Một lúc sau nàng nhắm mắt lại, cánh tay khoác lên hông Nhạn Dẫntìm một vị trí thoải mái ngủ.
Nam nhânvẫn cười như cũ: "Coi như là ta trả nợ ân tình của Huyền Cơ. Tiểu cô nương, mơđẹp."
Khi mọi người đặc biệt ở đây vây xem Linh Kiếm Phong, Nhạn Dẫn ôm một ngườitừng bước từng bước đi tới.
"Rầm!"
Sắc mặt Lâm Cẩn có chút không tốt, như là nhẫn nhịn gì đó.
Quân Thanh khôngphản ứng gì, vươn tay sờ sờ đầu Tử Lạc, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Người không nên xuất hiện, số mệnh nên như vậy."
Thiếu niên cúi đầu: "Tôikhông sao."
Trong đầu Nhạn Dẫn phảng phất có pháo hoa nở rộ. Ngoại trừ lần kia... Đây là lần đầu tiên nàng chủ động như thế. Nhạn Dẫn có chút choáng váng.
"Không đúng... Cửu thiếu lại phá sập thế giới."
Vân Dao trợn to mắt, nàng ta nhớ giọng nóinày. Mặc dù giọng nói có hơi khácnhưng điệu bộsẽ không sai. Chính là Ma tộctrongsơn động hôm đó.
Quả nhiên hắn vừa ra ngoài nhìn liền thấy trong lò luyện đan đều là tro, không biết là làm cái gì.
Hài Hòa Hiệucàng thấy kỳ quái, nó đoán không ra tâm tư của ký chủ nênchỉ có thể để Minh Thù nghỉ ngơi.
"Tôicũng thấy có chút không thích hợp."
Tiếng gió thổi rì rào trên núi nhưngkhông ai đáp lại hắn.
Ngày thường đều là Nhạn Dẫn ôm Minh Thù ngủ, đột nhiên không có gối ôm cỡ lớn, Minh Thù chọt chọt hắn.
Nhạn Dẫnkhông hề nghĩ ngợi gìchạy vội ra ngoại môn.
Họ tên: Minh Thù
Minh Thù lắc đầu: "Ta muốn nghỉ ngơi một lúc."
"Sư tôn..."
Tỷ số nhiệm vụ thất bại cao tới chín mươi phần trăm, mà tiến độ của nhiệm vụ thất bại đó rất ít khi đạt được năm mươi phần trăm.
"Cảm động cái gì chứ? Thời gian của ngươi vốn thuộc về ta."
Khóe miệng Nhạn Dẫn co lại. Lão tử mặc thành như vậy, một chút phản ứng nàng cũng không có sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn mạnh mẽ mở cửa khoang, từ bên trong đi ra.
Màn hình mây trắng tự động chuyển đổithành hình ảnh.
Giọng nóicủa nàng chợt hạ xuốngkhiếnNhạn Dẫn kinh hãi.
"Ma quân, kế hoạch của chúng ta..."
Ngẩng đầu liềnthấy một nam nhânđứng trước mặt, quần áo màu đen, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹpđang nhếch môi mỉm cười nhìn nàng.
Đi vào đường hầmkim loại, thiếu niên dùng vân tay mởmột gian phòng rồiđi vào.
Một nhân viên chỉ vàomàn ảnh, quang cảnh biến thành tro bụi.
Nam nhânáo đen cười: "Ân cứu mạng, ta nể mặt nàng."
"Sư muội, hôm nay là đại lễTử Lạc lênkết đan, ngươi đi..."
Dường như hắn không phát hiện ra những người này, trực tiếp đi lên Linh Kiếm Phong.
"Kẻ nào?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Nam nhânnhìn thi thể trên mặtđất rồi nhìn về phương hướng của Ẩn Tông.
"Thứthuộc về ta."
Trong phòng kim loại, các loại máy móc điên cuồng kêu tích tắc.
"Nghe nói ngươi khi dễ Huyền Cơ sao?"
Hắn phất tay, Ma tộc lui xuống.
Linh Kiếm Phong phong bế lần thứ hai.
Hành vi của Nhạn Dẫn quábá đạothậm chí mang theo vài phần sắc bén, Minh Thù không thích loại cảm giác này. Nàng giãy giụa mấycáibị Nhạn Dẫn ép mạnh mẽ, nàng bất động:
Nam nhânáo đen nhìn Nhạn Dẫn: "Nàng ở trên núi sao?"
Trong Ma tộc, nam tử áo đen dẫn đầu đội ngũ.
"Nhạn Dẫn."
...
Đầu ngón tay nam nhânđặtở chính giữa trán, một luồngkhí đen từ mi tâm Vân Dao tràn ra, theo ngón tay nam tử hoàn toàn đi vào cơ thể:
Cửa kim loại màu trắng đồng thời bị người khác đẩy ra, mấy nhân viên lục đục tiến đến: "Cửu thiếu, cậu..."
Nhóm đệ tử đồng lứa với Minh Thùtừ trúc cơ đến kim đan... Phi thăng một mạch,nhưng Minh Thù vẫn không lêntrúc cơ, ngược lại thì Linh Kiếm Phong trở thành nơi tu luyện màđệ tử các phong thích nhất.
Nhiệm vụ nhánhlại là chưa hoàn thành. Minh Thù không có cảm giác gì, dường như Hài Hòa Hiệu cũng không để ý.
Huyền Cơtừ ngoại môn thăng lênphong chủ Linh Kiếm Phong, bây giờ lại kết làm đạo lữ vớiNhạn Dẫn của Ly Hồn Phong. Nàng phải gọi là một bước lên trời. Tuy nhiên thực lực của nàng có hơi kém một chút... (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn cúi thấp đầu đi ra ngoài, sau khi hắn rời khỏinhân viên kiểm tra máy.
"Tiểu cô nương, không cần phản kháng, ngoan ngoãn giao đồ ra đâymấy người chúng ta sẽ đối tốt với ngươi."
Minh Thù nhìn về phía màn hình mây trắng thổi qua, nói sâu xa: "Làm chút chuyện riêng, chẳng lẽ còn phải cho ngươi xem sao? Hài Hòa Hiệu, ngươi là cái dạng này sao?"
Thời điểm Ma tộc sắp phá tan Linh Kiếm Phong, thân ảnh màu lam sậm đột nhiên xuất hiện ở chân núi, mặt nạ bạc rạng rỡ tỏa sáng, lẳng lặng nhìn nam nhânáo đen một cách chăm chú.
Bên ngoài còn đang có tuyết rơi!
Nam nhânáo đen nhìn Quân Thanh: "Quân Thanh, ân oán giữa chúng ta cũng nên tính một lần. Ba ngày sau, quyết chiến công bằng..."
Hình ảnh là Ẩn Tông. Trên đỉnh Linh Kiếm Phong, Thái Diễn kiếm lẻ loi cắm ở đó, có tiếng kiếm phát ra theo sau là toàn bộ kiếm ở Linh Kiếm Phong cũng bắt đầu đáp lại.
Minh Thù cũng theo lên giường.
Minh Thù đột nhiên đẩyhắn té nhào trên tảng đá, nàng vươn tay gỡmặt nạlộ ra gương mặt củaNhạn Dẫn.
"Sư đệ..."
Nam nhân vung tay áo, mấy kẻphía sau như bị bóp chặt yết hầu, giãy giụa một lúc rồi ngã trên mặt đất.
Nhạn Dẫn xoay người lạikéo Minh Thù vào trong ngực, cúi đầu nói một tiếng: "Xin lỗi, sau này sẽ không thế nữa."
Minh Thù tựa trên người hắn: "Yêu cầu Lâm Cẩn tránh đi, thời gian cuối cùng dành cho ngươicó phải rất cảm động không?"
Hắn vươn tay kéo y phụcđàng hoàng, xoay người nằm vềmép giường bên kia.
...
Hắn có thể cảm giác được gần đây nàng có chút kỳ lạ,nhưng nàng không nói hắn sẽ không hỏi.
...
Đáy mắt Vân Dao tràn đầy sự thù hận, nỗ lực chạy về phía trước. Nàng ta phải sống.Nàng ta phảibáo thù. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Sư tôn ở sau núingoại môn chờ ngài."
Đối với lần này Nhạn Dẫn có kín đáo phê bình, nhưng lại không dám ngăn cản Minh Thù nhận hối lộ, chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt.
Làm sao... Làm sao có thể như vậy?
Nhiệm vụ nhánh: Chưa hoàn thành.
Nhạn Dẫn vội vã chạy đến phòng Minh Thù: "Sư muội, ngươi thấy lò luyện đan của ta không? Hôm qua ta đặt trong đại điện kia."
Nàng hơi nhướng mày, giọng nói mang theo ý cười: "Ngươi không lạnh sao?"
"Chỉ cần hầu hạ chúng ta cho tốt, sau này cơm ngon rượu say cũng không phải không thể."
Giọng nóicủaVân Dao run run.
"Ừ."
Được một lúc, Nhạn Dẫn bắt đầu táymáy chân tay.
Nhân viên công tác nhìn số liệu đã khôi phục bình thường, máy móc không kêu nữa, vẫn nói:
Vân Dao đụng vào mộtthứ lạnh như băng, thân thể lui về sau một bước.
"Ừ."
Không đợi Minh Thù đáp lại, Nhạn Dẫn trực tiếp lấp kín môi nàng.
"Ngươi tên gì?"
Lực phá hoại của Cửu thiếuthật là đáng sợ. Không làm được nhiệm vụ cũng không cần phá sập thế giới chứ?
Nhạn Dẫn bình tĩnh. Tốt! Có lý do chính đángđể không luyện đan rồi.
Hoàn thành thế giớithứ bảy.
"Ma quân." Mấy tên Ma tộc đột ngột xuấthiện.
Lúc tỉnh, trí nhớ của hắn đã bị xóa sạch,nhưng thời điểm ký ức bị xóa, hắn cố gắng giữ lại ký ức này. Chuyện này rất không bìnhthường. Nhiệm vụ này nhất định đã xảy ra vấn đề.
"Thái Diễn kiếm xảy ra chuyện gì?"
"Nói cho ta biết, ngươi tên gì?"
"Cửu thiếu, tâm tình của cậudao động quá lớn, cậucần phải đến phòng phụ đạo tâm lý."
Minh Thù và Nhạn Dẫn kết thành đạo lữ, chưởng môn Ẩn Tông và phong chủ các phong kín đáo phê bình, những đệ tử còn lại chính là ước ao đố kỵ.
...
Nhạn Dẫn ở trên đócũng không làm gì, cả ngày ở Linh Kiếm Phongtrông giữ thi thể. Minh Thù để Hài Hòa Hiệu tua nhanh, hình ảnh đột nhiên biến thành Ma tộc công phá Linh Kiếm Phong.
Tin tức chiếcvòng tay của Vân Dao không biết bị truyền đi như thế nào, sau khi nàng ta rời khỏi Ẩn Tôngđã bị người ta truy sát.
Chưởng môn thở dài. Đây có lẽlà chủ nhân có tuổi thọ ngắn nhất của Thái Diễn kiếm.
"Coi như nể mặt nàng."
Mọi người tiến tới nhìn, tiến độ nhiệm vụ quả nhiên đi tới năm mươi phần trăm.
Minh Thù ngả úptrên bànnghe được âm thanh, nàng hơi hất cằm: "Ta chuyển rangoài rồi."
Vân Dao cố gắng giãy giụa, nhưng nàng ta hoàn toàn không có cách nào nhúc nhích. Vòng tay mơ hồ nóng lên, dưới ánh nhìn hoảng sợ của nàng, vòng tay rắc một tiếnggãy rơi xuống đất. (đọc tại Qidian-VP.com)
Minh Thù trở lại phòng mây trắng, Hài Hòa Hiệulập tức hiệnra.
"Đừng lộn xộn."
Minh Thù chuyển động theo hắn, ánh mắt nhìn thẳng vào đáy mắt hắn, hiển nhiên cái tên đó không phải là tên nàng muốn. Nàng cố chấp hỏi:
Bây giờ, Nhạn Dẫn và Minh Thù là phu thê chính thức, đương nhiên ở chung một phòng nhưng Nhạn Dẫn vẫn có chút buồn bực. Minh Thù ngoại trừ để hắn ôm, đôi khi có thể hôn một chútchứ cũngkhông tiến thêm một bước.
Nhạn Dẫn đẩy cửa vàolại phát hiện trong phòng không có một bóng người.
"Ta không lấy đồ của ngươi, Bích Hải Thạch ở trong tay Huyền Cơ!"
"Huyền Cơ đâu?"
Sau khúcnhạc đệm này, Nhạn Dẫn không còn tâm tư gì nữa, cả ngày cùng Minh Thù sinh hoạt đến gà bay c·h·ó sủa.
Hắn hơihoảng, rời khỏi ánh mắt củaMinh Thù: "Nhạn Dẫn, ngay cả tên ta ngươi cũng không nhớ sao?"
Mọi người nhìn nhau, quyết định lập tức đi báo cáo.
"Nhạn Dẫn sư tôn."
[Ký chủ, vì sao cuối cùng cô lại chặn ta?]
Nam tử chắp tay đi về hướng ngược lại với Ẩn Tông: "Quay về ma giới."
"Nhiệm vụ lần này của Cửu thiếu lại hoàn thành phân nửa..."
"Sư... Sư muội."
Giá trị thù hận: 50000
Sự sốngtrong mắt Vân Dao dần dần biến mất, hơi thở dường như bị người ta bóp lại, nàng ta chật vật hô hấp.
Ánh mắt của Nhạn Dẫn nghiêng qua không nhìn Minh Thù. Minh Thù nâng cằm hắnđể hắn nhìn mình, nàng mỉm cười hôn tới.
"Ha ha đừng chạy..."
Nhạn Dẫn không đáp lại Minh Thù, lấn người lên: "Sư muội, ta muốn thực hiện trách nhiệm đạo lữ."
Chương 240: Tụ Chúng Tu Tiên (Hết)
"Không giantiếp theolà gì?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.