Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 298: Hắc Liêu Võng Hồng (18)
Cô đã nói tại sao tên này lại nghe quen tai như vậy, hai năm trước cô và anh họ về nhà ông ngoại ở thành phố lân cận, nghe người ta bàn tánLâm Vy và anh họ ở cùng một chỗ, nhưng nguyên chủ cũng không có thấy qua Lâm Vy.
Mấy người mặc áo blouse trắng sắc mặc khó coi nhìn nhau vài lần.
Lâm Vy nhanh chóng xuống theo.
"Cứu mạng, mau cứu tôi!"
Phản ứng đầu tiên không phải là cái này chứ?
"Sao vậy..." Lâm Vy sợ đến vỗ vỗ ngực.
Người kéo cô gái giải thích: "Ngại quá, chúng tôi tìm cô ấy nhiều ngày rồi, cô gái này có vấn đề."
Khi còn bé anh họ vẫn sống với ông ngoại, Lâm Vy là cháu gái hàng xóm ông ngoạinhưng vì nhỏ tuổiLâm Vy còn đi nhà trẻ, anh họ đã học tiểu học. Có người nói khi còn bé anh họ đối xử với Lâm Vy khá tốt, muốn có sao trên trời tất nhiên anh ấy sẽkhông đưa trăng, muốn trăng không đưa sao,nhưng nhanh chóng Minh Thù biết Lâm Vy đang khoác lác. Anh họ nhà người ta căn bản không để ý Lâm Vy.
Đoán chừng là Lâm Vy thấy qua cô, dù sao trên mạng toàn là hình côkhông muốn biết cũng khó.
"Cứu mạng, cứu mạng..."
"Anh Tử Khanh bảo bạn đến gạt mình đúng không?"
"Lâm Vy?"
Gương mặt này mình sẽ không nhận sai. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lâm Vy gật đầu, cườihỏi: "Ừ, là tôi. Bạn là gì của anh Tử Khanh?"
Minh Thù đưa di động cho Lâm Vy: "Cầm chắc."
Vừa nghe phát điênlàm bị thương người, đám người xung quanh đều lùi ra phía sau, ánh mắt hờ hững nhìnthậm chí có người lấy di động ra dùng, lại không ai tình nguyện tiến lên vạch trần sự thật.
Lâm Vy nhìn chằm chằm: "Em họ... Đang làm gì? Bệnh nhân tâm thần chạy ra ngoài à?"
Cô gái giãy giụa dữ dội, người qua đường vây xem nhiều hơn.
Mấy người mặc áo blouse trắng khác thấy có người ngăn cản, không có tức giận mà là nói dịu dàng:
Lâm Vy nói sau khi lên cấp hai, anh họ liền chuyển qua chỗ của nguyên chủ. Lúc anh họ đi đã đồng ý vớiLâm Vy sẽ trở lại cưới mình, đáng tiếc anh họ càng ngày càng kỳ quáihiện tại lại lạnh nhạt với mình.
Chương 298: Hắc Liêu Võng Hồng (18)
"Con gái a! Hu hu... Mấy ngày nay con chạy đi đâu, mẹ tìm con thật vất vả, con đừng sợchúng ta sẽ chữa khỏi bệnh này, con cùng mẹ quay về đi."
Minh Thù đẩy đám người vây xem ra, níu tay của cô gái, nhấc chân đá gãđứng gần nhất.
Xetaxirất cũ, khắp nơi đều là bùn đất giống như là đi rất xa đến, mơ hồ có thể thấy ngoài xe taxi có in mấy chữ bệnh viện tâm thần.
"Anh Tử Khanh thật sự là đồng tínhư?" Lâm Vy chưa từ bỏ ý định hỏi Minh Thù.
Đồ ăn vặt tức là chính nghĩa. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Chị là người của Tử Khanh."
"Mau buông cháu gái tôi ra."
Cô vừa ra taynhững người còn lại liền la hét cướp người, đánhvề phía Minh Thù muốn đoạt lại cô gái kia. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô gái khóc trốn sau lưng Minh Thù: "Tôi không biết bọn họ, tôi thực sự không biết bọn họ."
"Chị cho em gấp đôi!"
Minh Thù kéo cô gái sang bên cạnh, tách khỏi tiếp xúc với ngườiphụ nữ trung niên.
"Đúng vậy, mau buông ra, tinh thần con bé không ổn định, lát nữa xảy ra chuyện gìcôchịu tranh nhiệmđược sao?"
Minh Thù: "..."
"Tôi là bạn gái anh ấy."
Minh Thù: "..."
Người phụ nữ trung niên nhào vào khoảng không, bực bội nói: "Cô là ai, mau buông con gái chúng tôi ra! Cô muốn làm gì nó!"
"Ừ... Anh ấy nói mua cho tôi đồ ăn vặt."
"Em hoài nghi anh họ là đồng tính."
Minh Thù liếc mắt nhìn cô gái bên ngoài, tắt máy đi xuống: "Buôn người."
"Làm gì..."
"Cô gái nàymắc bệnh tâm thần nênchúng tôi mang cô ấy về bệnh viện, côkhông nên ngăn cản chúng tôi làm việcđược không?"
Lâm Vy lập tức ôm cánh tay Minh Thù: "Anh Tử Khanh mua chuộcem điềutốt gì, chị cho em gấp đôi."
"Buông ra, tôi không biết bọn họtôi thực sự không biết bọn họ, cứu tôi với!"
Đám nam nữ mặc blouse trắng đều cỡ chừng ba mươi đến bốn mươi tuổi, hoàn toàn không nhìn ra là bác sĩ hay điều dưỡng, giống như làquần áo được ăn trộm mặc vào.
Xe đột nhiên dừng lại, thân thể Lâm Vy nhào ra phía trước, nếu không nhờ đai an toàn Lâm Vy phải đập vào cửa kính phía trước.
Minh Thù cười không có ý tốt, nhìn Lâm Vy.
"Tôi chỉ là giúp anh họ."
Lâm Vy hạ vốn ngốc: "Sau này đồ ăn vặt của em, chị bao!"
Cô gái ngoài cửa xe đã bị mấy nam nữ mặc áo blouse trắng vây quanh, kéo tay cô muốn ném lên xetaxicách đó không xa.
Anh họ, đừng trách trẫm!
Trong nháy mắt khuôn mặtLâm Vytrắng bệch đi: "Không thể nào... Anh Tử Khanh làm sao sẽ... Tôi là... Không đúng, bạn là Tô Mãn!Bạn là em họ anh ấy, tôi đã thấy bạn, mười tám đời tổ tông nhà anh Tử Khanh tôi đều biết, bạn đừng gạt tôi!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Người đi cùng phụ nữ trung niênđồng loạt tới gần Minh Thù, mỗi người một câu, hoàn toàn không cho Minh Thù cơ hội nói chuyện.
Minh Thù đạp tới lần hai, người mặc áo blouse trắng vốn không muốn buông, nhưng lực đạp củaMinh Thù kinh người bị ép buông cô gái kia ra.
Minh Thù có hơi không vui, dầu gì cũng là đáp ứng anh họ trướcvẫn nên đánh ngất rồi đưa lên xe về đi.
Minh Thù ném bảng tên xuống, hiệnra gương mặt xinh đẹp: "Anh Tử Khanh gửi lời cho cô, đừng tới tìm anh ấy."
"Hắt xì..."
Bị vạch trần, Minh Thù lập tức đùn đẩy tội: "Là anh họ không muốn thấy cô cho nên côđừng làm khó dễ tôi, nhanh ngồi tàuquay về đi."
Lâm Vy nói đến phần sau liền kích động.
Khóe miệng Lâm Vy giật một cái, sao có cảm giác lên thuyền giặc?
Cho nên Lâm Vy dự định tới nơi này tìmngười.
Sau khi Minh Thù xuống xe, không lập tức tiến lên, trái lại lấy điện thoại mở livestream.
Minh Thù cầm bảng tên quay sang Lâm Vy, chặn nửa khuôn mặtchỉ hiệnra một đôi mắttrong trẻo mỉm cười.
Không đợi Minh Thù trả lời, Lâm Vy cắn răng: "Nếu thật sự là đồng tính... Chị... Chị... đi chuyển giới là được!"
Cửa sổ xe bị đập mạnh, Lâm Vy nhìn ngoài cửa sổ, một cô bé da có hơi vàng đỏ mắt đập cửa sổ xe.
"A?"
Lâm Vy nhìn giao diện livestream, một lúc sau mới phản ứngnhanh chóng đi theo Minh Thù.
Là cô gái vượt ngàn dặm tới quá lợi hại.
Trước công chúng, bọn chúng không dám trực tiếp ra taycướp người, đe dọa nói: "Cô ta mắc chứng tâm thần nặng, thời điểm phát điênsẽ làm bịthương người xung quanh." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Chị không phải người thành phố ư? Từ sao Hỏa tới à?"
Lúc đó đột nhiên có vài người chạy ào vào, một phụ nữ trung niên bay thẳng đến chỗ Minh Thù, trong miệng không ngừng kêu khóc:
Minh Thù mang theo Lâm Vy đi lấy xe, thuận tiện nghe Lâm Vy khoe khoang ân oán của anh họ và mình.
"Chốt vậy nhé!"
Cô gái khóc lắc đầu, cầu cứu người qua đường: "Tôi không bệnh, tôi thực sự không bệnh, tôi không biết bọn họ. Buông... Buông ra!"
Lâm Vy mờ mịt: "Em... Em đừng làm chị sợ, chị không muốn đi Thái Lan chuyển giới."
"Em họ ngoan."
Minh Thù mỉm cười nhìn bọn họ, đột nhiên đổi hướng tới người gần nhất.
Lâm Vy tiếp tục vỗ ngực, quay đầu nhìn Minh Thù: "Em họ, người thành phố các em thường chơi như vậy?"
"Hôm nay livestream cho mọi người tiếp cận khoa học."
Lâm Vy nháy mắt với Minh Thù: "Không, gấp ba."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.