Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 95: Công Chúa Trấn Quốc (1)
Sau đó, kẻ mặc đồ đendường nhưthấy thứ gì đáng sợ, trong đôi mắtdần bị kinh hoàng và sợ hãi thay thế. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chủ nhân giọng nóiim lặng, một lát sau lưỡi kiếmlóe lên, hoàn toàn phá hỏng con đường quay về xe ngựa của Minh Thù:
[Kỹ năng bảo mệnh của ký chủ rất đặc biệt.]Nhân vậttrước nó đã muốn nói, nhưng đối với chuyện này ký chủ có chút qua loa và làm liều.
Hiển nhiên đối phương không đồng ý.
Trong lúc này, tình hìnhtrong triều chuyển biến. Thái tử ngốc xoay người làm chủ, khiến một đám quần chúng đang cắnhạt dưa,kinh ngạc đến ngây người, trở thành người thắng cuối cùng.
Một đôi tay run rẩy đỡ lấy nàng, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi lạnh, có thể thấychủ nhân của đôi tay này đang rất sợ. Minh Thù ngẩng đầu,nhưng chỉ thấy được một thân hìnhmỏng manh, gầy yếu.
Để trẫm c·h·ế·t trên đồ ăn vặt.
Chút điểm tâm này, nhét kẽ răng cho Minh Thù cũng không đủ. Chút sức lực cuối cùng, đãdùng để g·i·ế·t người áo đenlúc nãy, lúc này nàng thầm nghĩ, muốn tìm một chỗ an tĩnh ăn một bữa.
Một lúc lâu,nàng mới thở dài, tùy tiện túm túm y phục, từ dưới đất đứng dậy, dùng cả tay chân leo lên xe ngựa.
Khỉ thật, trẫm không có kịch bản, không thể đưa cho trẫm kịch bản sao? Ăn chút gì rồi hãy nói đi.
Minh Thù đói bụng đến ngay cả cốt truyện cũng không muốn biết, nhưng không ngăn đượccốt truyệntruyền vào đầu nàng.
...
Kết quả Trình Cẩm Vân thật lònggửi gắmcho tên nam nhân xấu xa, đối phương chỉ là nhìn trúng quyền lực Trình gia của nàng ta. Dưới sự giúp đỡ của Trình gia, tên nam nhân xấu xatừng bước thăng tiến, ở bên ngoài ăn chơi đàn đúm, lời thề non hẹn biển ban đầuđều trở thành trò cười.
Minh Thù ôm ngực dựa vào thành xe th* d*c, ở trong xe ngựa lục lọi trong chốc lát, mò lấy túi giông giống thức ăn được bọc giấy dầu. Minh Thù mở ra ngửi ngửi, xác định là thức ăn, cũng không quản là có độc hay không, ăn trước hẵng hay.
Tiểu nha đầu lập tức hoảng sợ lên tiếng.
Kẻ mặc đồ đencười lạnh: "Công chúa điện hạ, muốn trách thì trách ngươi sinh không đúngthời, cản đường." (đọc tại Qidian-VP.com)
C·h·ế·t rồi, c·h·ế·t rồi!
Cần đồ ăn vặt, mới có thể thỏa mãn tâm hồn bị thương của trẫm.
Chương 95: Công Chúa Trấn Quốc (1)
Hừ, đi cái đầu nhà ngươi ấy.
"Ào ào!"
Đây không phảilà tương đương với người chơicó đượchồi mạng tuần hoàn, tự do tàn sát, cuồng bạo lũy thừa bão táp, qua ải cũng chỉ là chuyện vài phút sao?
Xe ngựa chạymột quãng dài, xung quanh ngoàitiếng mưa rơi đã không còn tiếng chém g·i·ế·t. Xóc nảy dần giảm bớt, dường như lên đường lớn, lại một trận xe chạy như điên,rồidừng lại.
"Ngươi muốn g·i·ế·t ta?"
Minh Thù không hề phản ứng Hài Hòa Hiệu, nguyên nhân chủ yếu là nói nhiềutiêu hao tinh lực, thứ yếu là nàng quá đói.
Tia sét trên bầu trời đánh xuống, dường như muốn xé rách bầu trời, trời đất đều hơi run rẩy.
Đây là thế giới cổ đại.
Mấu chốt là cơthể này vốn dĩkhông có võ công. Thân thể mảnh mai, công phu mèo ba chân xem chừng cũng không có. Nàng thậm chí nghi ngờ,động tác mạnhmột chút có thể làm thân thể này nát luôn.
Giọngnói run rẩy không ngừng,trong tiếng mưa rơi ầm ầm, càng tăng thêm điểm tuyệt vọng.
Minh Thù sặc nước bọt, đẩy kẻ mặc đồ đenđang đè nặng chân nàng. Nàng đưa tay sờ sờ ngực, tay ướt đẫm, cũng không biết là máu hay nước mưa.
Đói quá, không có sứcđể mà đánh nhau.
"Trở lại ngủ, ngươi có tin không?"
Đừng hỏi nàng sao lạicó thể g**t ch*t người áo đen kia, nàng nói hắn tự sát c·h·ế·t, có tin không?
Cản đường? (đọc tại Qidian-VP.com)
Bên ngoài, không biết ai hét lớn một tiếng, xe ngựa đột nhiên chuyểnđộng. Minh Thù bị ngã về phía sau, tiếp đếnlà một trận long trời lở đất, xe chạy như điênso với ngồi xe nhún còn mệt hơn nhiều.
Trời mưa càng lúc càng lớn.
Ý thức Minh Thù mơ hồ, một lúc sau mới tỉnh.
Tuy rằng trước kia, nàng từng trải qua thời gian não tàn, nhưng bây giờ nàng không não tàn.
Xung quanh tối như mực, từng tầng mưa cảntrở tầm mắt, chỉ có thể nhìn ra một ít bóng cây,cùng hình dáng của núihoàn toàn không nhận ra đây là đâu.
"Phụt!"
Nàng chậm rãi vươn tay, cầm mũi kiếm.
Ngoàitiếng mưa rơi, còn có tiếng bước chân lộn xộn và âm thanh va chạm của binh khí.
Nữ chính giả Trình Cẩm Vân, trước khi trọng sinh bởi vì đã có người mình thích, không muốn gả cho Thái tử ngốc. Dựtính để muội muội thứTrình Cẩm Tú, cũng chính là nữ chính của thế giới này, gả thay mình.
Nước mưa làmnàng lạnh thấu tim, y phục nặng trĩu,dán chặt trên người, chặt đến khó chịu.
Minh Thù xoay người, chuẩn bị quay vàobên trong xe ngựa, xuất hiện ánh sáng của lưỡi kiếmcản đường Minh Thù. Giọng nói kỳ quáixuyên qua màn đêm:
"Công chúa, công chúa..."
Mũi kiếm hạ xuống.
"Ào ào!"
Một kiếmđâm vào cơthể, thời gian như thoáng dừng lại tại hình ảnh này.
Thật là đói quá! (đọc tại Qidian-VP.com)
"Mau đưacông chúa đi."
"Công chúa điện hạ, hay là cùng ta tìm nơi khác ngủ đi, đảm bảo không ai quấy rầy công chúa."
Phải mất rất nhiều thời gian,nàng mới đẩy đượccửa xe ra. Cửa xe vừa mở, nước mưa liền xốivào, nửa người bị tạt ướt đẫm. Mưa gió quá to, Minh Thù đưa tay che chắnđôi mắt, đẩy ra cửa xe bị kẹt, khom lưng ra ngoài.
Khỉ thật,không cần tặng quà gặp mặt lớn nhưthế chứ!
Minh Thùđứng lên,nhìn chằm chằm màn mưa đến ngây ra một lúc, trong đôi mắthoàn toàn là bóng đêm tĩnh lặng.
Hạt mưa to như hạt đậu, đánh vào cửa sổ xe ngựa, ầm ầm như một hành khúc. Tiếng chém g·i·ế·t bên ngoàivang vọng trong đêm mưa, mùi máu tươi tràn ngập, nước mưa đều nhuộm thành màu đỏ tươi.
Trên người Minh Thù đau nhức. Nàng chống cơthể ngồi dậy, còn chưa ngồi vững, cơthể nhào về phía trước, đụng đầu vào thanh gỗ lạnh như băng.
Mẹ kiếp,đừng cản trẫm.
Minh Thù hơi tiếc hận: "Ai là ngườikhông có việc gì, lại chơi trò tự sát chứ."
Tiểu nha đầu ở cùng nàngđã sớmlắc đến ngất xỉu, trông cậy vào nàng ta là không có khả năng. Minh Thù chỉ có thể tự mình, thử đẩy cửa xe ra, tay chân mềm nhũn. Khí lực nhỏ đến mức,có thể xem như không đáng kể.
Thế nhưng, gần đây ở chung, Hài Hòa Hiệu mới phát hiện, ký chủ ngày càng bất ngờ.
"Chẳng có cách nào, đây là kỹ năng bị động."
"Ầm ầm!"
Bên ngoài chỉ có tiếng mưa rơi, không ai mở cửa xe, cũng không một người nói chuyện.
"Công chúa điện hạ, muốn đi đâu thế?"
Chẳng trách nàng vẫn luôn không sợ hãi, không sợ c·h·ế·t.
Trước kia cô chưa từng chơi trò tự sát?
Minh Thù lắc lư đến cả người cũng không ổn, nàng nắm lấy nơicó thể giữ được, miễn cưỡng ổn định thân thể.
[Kỹ năng bị động? Cô có thể sử dụng vài lần?]
Minh Thù không quay đầu lại, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi tiếp lời.
Kẻ mặc đồ đennhảy lên, mưa gió đan xen, mũi kiếm bén nhọn xé rách không khí, khí thế hung hăng chémxuống, đánh thẳng vào mặt Minh Thù.
Cản đường ai?
Kiếm thành công đâm vào ngực Minh Thù, máu tươi tràn ra, nữ nhândường như không thấy đau. Sấm sét lóe lên, hắn thấy nữ nhân đối diện, nở nụ cười kỳquái.
"Ai cho ngươi lá gan đấy?"
Trẫm muốn c·h·ế·t, muốn c·h·ế·t.
Tiếng kêu nhẹ nhàng, vang lên bên tai Minh Thù.
Vừa tới đã gặp đánh nhau, có cần k*ch th*ch thếkhông? (đọc tại Qidian-VP.com)
Đau quá!
Ngoại trừ sẽ xúi dại trẫm, hệ thống cũng không có tác dụnggì, xui xẻo.
"Công chúa!"
"Ta biết nói sao với ngươi đây, câm miệng."
[...]
Vừa mệt vừa đói, trước tiên tìm chút đồ ăn vậy.
Ban đầu, chẳng qua là nó chỉ cảm thấy ký chủ rất lợi hại, hơn nữa có thể làm được việc, tập hợphơn một ngàn người, côchỉ vì một câu nói, phù hợp với tiêu chuẩn nhận người của nó.
"Công chúa, người không sao chứ?"
Minh Thù ôm nơibị đụng phải, chống vách xe ngồi vững, cúi người nghe tiếng độngbên ngoài.
Khỉ thật,lái xe sát thủ đường phố sẽ bị tịch thu, hủy giấy phép đấy biết không hả?
Minh Thù bình tĩnhxoay người, nàng đứng trên xe ngựa, thân hình so với đối phương thì cao hơn, từ trên caonhìn người toàn thân là đồ đen,chỉ chừa đôi mắt, khóe miệng chậm rãi cong lên:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.