Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 14: Em thích tôi sao?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Em thích tôi sao?


Đường Vực sải bước dài tiến vào,ánh mắt lướt qua cô, bước chân bỗng nhiên dừng lại, nghiêngđầu nhìn côgái nhỏ đangđứng cách anh một khoảng, cóchút ngạc nhiên hỏi:“Chờtôi sao?”

Nhưng thời gian côthầm yêuĐường Vực làdài nhất từtrước tới nay.

Minh Chúc lại nói:“Không phải cậu nói sếpĐườngđãnhận ra cậu thích anh ta sao? Cậu vẫnđịnh kiên nhẫn chờ à?”

Câu tiếp theo.

Côcóthểtưởng tượng ra vẻmặt vừa lạnh nhạt vừa cóphần châm chọc của anh khi nhắn những lời này. Nhìn lại bốn chữkia, tựdưng côlại thấy cóchút ngọt ngào.

“Rất ngoan, nhưng chắc không hợp vía vớiĐường Vực, hôm qua còn cào anhấyđến nỗi phảiđi bệnh viện tiêm vắc-xin.”

_“Nhật kýnữ đại gia”_

Đường Hinhđứng lên, tiến lên trước vài bước.

Lần trướcđãnói rồi, cũngđãbịngười ta từchối rồi,Đường Hinh sẽkhông chủ độngđềcập tới chuyện này nữa.

Cao Hằng thành thậtđáp:“Vì đeo kính sát tròng quálâu nên mắt bịnhiễm trùng.”

Sắp xếpđồ đạc vừa mua xong xuôi, cônhìn mèo conđang mảiđùa nghịch, suy nghĩmột lúc lâu rồi quyếtđịnhđặt tên cho nólàBánh bao cuộn.

Anh hỏi em thích anh từbao giờ? Câu hỏi này em không trảlời.

Côbước tới trước mặt anh, nhíu mày nhìn anh, không lẽanhđịnh lật mặt sao?

Minh Chúc cũng không cốkhuyên nhủcô, chỉcười nói:“Nếu buồn thìqua chỗmình chơi.”

Đường Hinh bước lại gần,đứng trước mặt anh, ngẩngđầu cườiđáp:“Vâng.”

*****

“Không cầnđâu.”

Đường Vực ngẫm nghĩlại, xoay người từtrong ngăn kéo lấy ra một quyển vở, trênđócónét vẽnguệch ngoạc của cô, nói:“Ýtôi nói làthứquái quỷnày cơ.”

Đường Hinh chẳng hềkhách khí, quayđầu nhìn anh ta mỉm cười nói:“Thêm một ly nước trái cây nữa. Cảmơn!”

Đường Hinh nhìnđồng hồ,đãlàbốn giờchiều, cônhìn thưkýTrần mỉm cười nói:“Vậy lát nữa tôi quay lại.”

Đường Vực khôngđể ýmànhận lấy,ánh mắt vẫn dừng trên tập tài liệu, nhìn hai dòng ghi chúrồi cuối cùngđưa bút, không do dựxoáhai kýhiệu gạch chéo màuđỏ, viết lại hai chữ.

Nghe anh nói cóvẻrất vội vã.

“Tuy rằng mỗi lầnĐường Hinh lênđây nhìn thấy chúng tađều tươi cười nhưng tôi cảm thấy côta làngười rất mưu mô!”

Côgái nhỏkhông che giấuđược cảm xúc,đôi mắt lấp lánh nhìn anh, hỏi nhỏ:“Thật sao?”

“Ừ, vềhai ba ngày.” Đường Hinh gậtđầu, nghĩtới bàChung lại bĩu môi ca cẩm:“Mẹmình lại bắt mìnhđi xem mắt. Mình còn chưa tới 25 tuổiđâu! Tuổi còn trẻ, mặt cònđẹp, còn cónhàcóxe, vìsao phảiđi xem mắt chứ?”

Chương 14: Em thích tôi sao?

…Gia hạn.

ThưkýTrần chuđáo rót nước cho cô,đểcôngồiđợi trong phòng tiếp khách.

Đường Hinh cườiđáp:“Vâng.”

Ởtrong cùng công ty,Đường Hinh trực tiếp lên tầng tìm GiámđốcĐỗhỏi thăm.

Cao Hằngđáp:“Vâng”rồi cầm tài liệuđi ra ngoài.

Đến sáu giờ,Đường Hinh lại lên tầng lần nữa.

“Ừm, tôi cũng cảm thấy côta làngười khôngđơn giản. Chẳng phải sếp tổng lợi dụng côtađểtheođuổi Minh Chúc sao, nhưng giờMinh Chúc cóbạn trai rồi. Quan hệgiữaĐường Hinh với sếp tổng lại tốt nhưvậy, thậm chíngày càng thân thiết hơn. Thật khó đoán nha.”

Minh Chúc cũngđưa tay sờsờ, Vưu Hoan cũng vươn tay ra, ba người cùng v**t v* sờsờBánh bao cuộn, con mèo nhỏthayđổi sắc mặt, nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm dài trên bàn, chỉcó đôi mắt nheo nheo vẻkhông hài lòng. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Thực sựlàbạn giường sao? Sao tôi thấy không giống.”

Đường Vực hơi cụp mắt, vẻmặt lạnh nhạt, không nói gì.

Đường Vực mớiđiđến cửa phòng làm việc, nghe thấy cônói thìbước chân dừng lại, quayđầu nhìn côrồi liếc nhìn Cao Hằng.

“Lần trước sếpđãnói rồi.”

Cao Hằng lặng lẽ đánh giásắc mặt sếp tổng, rồiđưa một cây bút cho anh.

Trướcđây côthường xuyên lên tầng này, thỉnh thoảng cònởlạiăn cơm, Cao Hằng cũng không phải lầnđầu gọi cơm cho cô, không cần hỏi cũng biết cômuốnăn gì, liềnđi thẳng ra ngoài làm việc.

Buổi chiều, cô đưa Bánh bao cuộn tới cửa hàng của Vưu Hoan, Minh Chúc cũngở đó, ba người cùng tụtập.

Một ngày trước kỳnghỉ,Đường Hinh nhậnđược tin báo từGiámđốcĐỗ,ông ta nói muốn bàn với côvềchuyện gia hạn bản quyền tiểu thuyết.

Vưu Hoan vừa ngạc nhiên vừa thích thúreo lên:“Con mèo này ngoan quá!”

Cao Hằng không hiểu nổi tháiđộcủa Tổng giámđốcđối với cô Đường.

Đúng lúc này, bài hát“Theođuổi giấc mộng thờiấu thơ”vang lên.

Côthực sựbất ngờ, côvẫn cho rằng Thời Quang sẽkhông gia hạn bản quyền cho tiểu thuyết của mình. Rõràng làkhông có ý định sẽcải biên thìviệc gìphải phímột khoản tiền. Trướcđây việc mua bản quyền còn chưa phổbiến nhưng giờthịtrườngđãphát triển hơn nhiều rồi. Hiện giờcôcũngđãlàmột biên kịch, không phải không cóchút tiếng tăm gì,độhot củaĐường Tâm vẫnđủlớn, nếu kýhợpđồng gia hạn thìgiábản quyền cho hai bộtiểu thuyết sẽkhông dưới mười triệu.

Hồi học cấp ba,Đường Hinh cũng từng thầm thích bạn học nam, nhưng màcôvẫn luôn tin vào nguyên tắc“Yêu trước làthua trước”, thếnên dùcóthíchđối phương tớiđâu côcũng nhất quyết không chịu thổlộ. Dùcho cóthổlộ, côcũngđưa ra những lýdo rất kỳquái khiếnđối phương hoài nghi:“Rốt cuộc cô ấy cóthực sựthích mình không vậy?”

Lúc GiámđốcĐỗlấy lại văn kiện cũng cảm thấy bất ngờ. Tuy rằngĐường Hinh làbiên kịch của công ty họnhưng hai bộtiểu thuyết nàyđãbị “ngâm”nhiều năm nhưvậy vẫn khôngđược chuyển thể, hơn nữa Tổng giámđốc thực sựkhông thích nhữngđềtài nhưthếnày, vậy nênông ta mới quyếtđịnh không gia hạn.

GiámĐốcĐỗ đương nhiên không thểnói thẳng mình vốn không có ý định gia hạn hợpđồng với cô, chỉcườiýnhịnói:“Là ýcủa sếp tổng.”

Cao Hằngđẩyđẩy mắt kính, nhìnông ta hỏi vặn lại:“Sếp tổng cólúc nào sai sao?”

Đường Hinh quay lại nhìn anh, chớp chớp mắt nói:“Không saođâu, sếp cứcởi khuyáođi,đằng nào em cũng từng thấy qua rồi.”

Đường Hinh mỉm cườiđáp:“Đúng vậy, sếp khôngở đây sao?”

Tính sơsơcũngđã được bốn năm, thật không thểtinđược.

… Đương nhiên làkhông.

ThưkýTrần nói:“Sếp tổngđãra ngoài rồi, cólẽphải chiều mới về.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tay phảiĐường Vựcđút túi quần, dáng vẻcàng thêm phần biếng nhác nhưng sắc mặt so với khi nãy càng lạnh lùng hơn. Anh quay mặtđi, không biểu lộgìnhìn ra ngoài cửa sổ.

Đường Hinh cười tủm tỉmđáp:“Đúng thế.”

Cômuốn hỏi anh vìsaođột nhiên thayđổiý định, cóphải anh thực sựthích côkhông? Dùchỉmột chút thôi? Vìthếanh mới tựphávỡnguyên tắc của bản thân.

ThưkýTrần vừa nhìn thấy cô, mỉm cườiđứng lên chào hỏi:“Cô Đường, côtìm sếp tổng sao?”

Đường Hinh biếtông ta nói lời thật lòng nhưng côvẫn còn thắc mắc:“Vậy vìsaoông vẫn còn muốn cùng tôi bàn chuyện gia hạn bản quyền?”

Đường Hinh nhìn trợlýCaođangđeo kính, nhướng mày hỏi:“Sao trợlýCao phảiđeo kính vậy?”

“Sếp hoàn toàn hết cơhội rồi.”

Sắc mặtĐường Vực càng thêm lạnh lùng, anh cúiđầu nhìn cô, nhíu mày nói:“Đường Hinh, chuyện không nên nói màvẫn nói, emđang cốtìnhđúng không?”

Đường Hinh rời khỏi bộphận bản quyền, lập tức lên tầng tìmĐường Vực.

Đường Hinh im lặng một lúc, nhìn chằm chằm sô-pha trước mặt, vẫn hùng hồnđầy lýlẽmàbiện giải:“Sếp không hiểu sao, cái này gọi là ‘thuốcđắng giãtật’, nói thêm vài lần nữa không chừng sếp sẽquên hẳn luôn. Sếp thấyđúng không?”

Đường Hinh bỗng cảm thấy bất an, côquay lại nhìn anh, thìthầm gọi anh:“Đường Vực…”

“……”

Tiếng gọi này, vào thời khắc này có ýnghĩrất khác biệt.

Đường Hinh nhớtớiánh mắt khódòcủaĐường Vực, cúiđầu hừmột tiếng, nói:“Cólẽanhấy muốnép mình tựbiết khómàthoái lui. Mình lại muốn xem xem anhấy cóthểnhẫn nhịn tới bao giờ, muốnđẩy mình ra nhưthếnào.”

Tuy rằng làcâu hỏi nhưng giọngđiệu của anh hoàn toàn là ýkhẳngđịnh chắc chắn, khiến côkhông còn cóthểche giấu.

Đường Hinh bĩu môi, bỗng nhiên nghĩtới chuyện gì, côchậm rãi nói:“Sếpơi, sếp biết không? Minh Chúc và đội trưởng Lụcđã đăng kýkết hôn rồi.”

Nói xong côliền xoay người rờiđi.

Ngày hôm sau,Đường Hinhđưa mèo conđi muađồ,đệm ngủ, cầu trượt,đồchơi cùng bao nhiêu cáhộp và đồ ăn ngon cho mèo, so với Tuyết Cầu chỉcóchiều chuộng hơn chứkhông kém.

Cạch.

“Hay làcậu thửtìm sếpĐường nói chuyện xem.”

Editor: Hannah (đọc tại Qidian-VP.com)

Cao Hằngđáp:“Vâng.”

“Mình biết, anh ta cũngđãnói qua.” Đường Hinh thởdài, nói:“Nhưng mình vẫn còn do dự, nếu tiểu thuyết cóthểchuyển thểthành phim, mình vẫn hy vọng sẽdo Thời Quang chếtác.”

“Đúng vậy.”Vưu Hoan vỗvaiĐường Hinh, nói tiếp:“Thếnên mình khuyên cậu nên thẳng thắnđối mặt.”

GiámđốcĐỗ đềnghịkhông tiếp tục gia hạn bản quyền.

GiámđốcĐỗcườiđáp:“Được.”

Mấy ngày nayĐường Vực cực kỳbận rộn, sắp tới anh sẽphải tới phim trường“Chống kh*ng b*” đểlàm lễkhai máy, sauđólại phải bayđi Malaysia tham dựlễkhai trương rạp chiếu phim, córất nhiều việc phải hoàn thành trước khiđi.

Côlại gọi tên anh.

Đoàn làm phim“Chống kh*ng b*”xuất phát tớiđịađiểm quay phimđểlàm lễkhai máy.Đường Hinh rảnh rỗi chạy tới sân bay tiễn Minh Chúc. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đường Hinh quayđầu nhìn, rồi lại nhìnĐường Vựcđang quay lưng vềphía cô.Đường Vực cởiáo vest, treo trên lưng phếsô-pha, trên người vẫn chỉmặcáo sơ-mi trắng sạch sẽtinh tươm cùng quầnâu màuđen. Dáng người dong dỏng cao, nhưng không gầy nhom màvững vàng. Mỗiđộng tác của anhđều mạnh mẽ, dứt khoát.

Đường Hinh uống hai cốc nước,đi nhàvệsinh một lần, chờtới bảy rưỡi, ngoài hành lang mới vang lênâm thanh“Ting”của thang máy cùng giọng nói trầmấm củaĐường Vực:“Đưa cho tôi mấyđềtài kịch bản cùng tài liệu cần ký.”

Tới khi Minh Chúc cùngđoàn làm phim rờiđi rồi,Đường Hinh mới chợt nhớra, người trong đoàn phim còn chưa biết chuyện Minh Chúcđăng kýkết hôn,Đường Vực cũng chưa biết.

Minh Chúc nhìnĐường Hinh hỏi:“Tết Thanh Minh này cậu vềnhà à?”

Cônhìn thẳng vàođôi mắtđen nhánh của anh,đột nhiên cười hỏi:“Anhđoán xem.”

GiámđốcĐỗmang theo tài liệuđi làm việc.

Cao Hằngôm cảtập tài liệu vào văn phòng,đểmộtít tài liệu trên cùngđưa cho anh, nói:“Thưa sếp,đây làtài liệu do bộphận bản quyềnđưa tới, trongđócónhững bộtiểu thuyết sắp hết kỳhạn bản quyền,đãqua khảo sát thịtrường vàphân loại, GiámđốcĐỗ đã đánh dấu những bộcótiềm năngđểgia hạn, mong anh xem qua.”

Hai bộtiểu thuyết“Dệt một giấc mộng cho anh”,‘Nhất mộng tam thế”của tác giả Đường Tâm, tên thật là Đường Hinh, trên cột ghi chúlàhai dấu gạch chéo màuđỏ.

Cửa hàngđang bật nhạc,âm thanh không quálớn, rất thích hợpđểngồi buôn chuyện.

…Dùsao thì đây cũng làmón quà đầu tiên mà Đường Vực tặng cho cô.

Côvừa không phản bácđược gìlại vừa mừng rỡphátđiên.

GiámđốcĐỗcạn lời, chỉnói:“Tôi nói, côcóthểsuy nghĩthêm.”

Tuy rằng côlàngười thích anh trước nhưng anh lại làngười trêu chọc côtrước.

Mấy thưký đãmuốn tan làm từlâu, vừa nghe anh nói thế đãvộiđứng dậy nói:“Vâng.”

Nói xong, cônhìn Vưu Hoan, kêu lên:“Đốtđi!”

“Hừ,đànôngđều làmột lũmóng heo.”

Đường Vực…Vìsao anh lại muốn giữlại bản quyền tiểu thuyết của cô? Muốn quay phim thật sao?

Đúng cái con khỉ.

Vưu Hoan:“……”

Đường Hinh biết anhđang bận, cũng không muốn làm lỡviệc của anh, côhít một hơi thật sâu rồi bước tới hỏi thẳng:“Sao sếp lại muốn gia hạn bản quyền tiểu thuyết của em? Rõràng không muốn cải biên thìgia hạn làm gì?”

***** (đọc tại Qidian-VP.com)

Đường Vực quay lại nhìn cô, hỏi:“Tìm tôi cóchuyện gì?”

Anh buông bút,đưa lại tài liệu cho Cao Hằng, lạnh nhạt nói:“Nói với bên bộphận bản quyền nhanh chóng gia hạn hợpđồngđi.”

Đường Vực lại buông tay xuống, chống lên cạnh bàn.

GiámđốcĐỗgậtđầu:“Đúng vậy.”

“……”

Thếnhưng cóngười vẫn cố ý đâm chọc anh.

Bánh bao cuộnđột nhiên nhảy từtrên bàn xuốngđất, thân mình lắc lưtòmòkhám pháxung quanh. Vèo một phát nó đãnhảy lên quầy hàng, suýt chút nữa làm mấy mónđồthủcông bày trênđórơi hết xuốngđất.Đường Hinh vội vàng kêu to:“Bánh bao cuộn,đi xuống!”sauđóchạyđến bắt mèo.

Nói xong, anh cũng không nhìn cômà đi vềphía bàn làm việc.

Mấy thưkýngồiđónhìn nhau, thấy côvừa khuất dạngđãbắtđầu sôi nổi tám chuyện:“Rốt cuộc sếp tổng với cô Đường Hinhđócóquan hệgì? Cóbiết không?”

Đường Hinh không nhịnđược bật cười.

Vừađi ra khỏi thang máy, côbước thật nhanh.

“Không biết.”

Đường Hinh:“……”

Anh nhìn những thưkýcònđang chờngoài cửa nói:“Các côcứvềtrướcđi.”

Đường Vực cóchút bất lực,đôi mắt nheo lại, quay lại nhìn cô, từng lời anh nói dội thẳng vào tim cô:“Em thích tôi sao?”

Đường Hinh:“……”

Cửa phòng làm việcđóng lại.

Đường Hinh lại gần,đặt Bánh bao cuộn trên bàn, v**t v* lớp lông trên người nó.

Đường Vực cũng không hỏi côtìm anh cóchuyện gì, xoay người bước vào phòng làm việc, giọngđiệu cũng thoải mái hơn, nói:“Vàođi.”

Đường Hinh ngẩn người, chớp mắt hỏi lại:“Là ýcủa sếp tổng?”

Nhưng anh cũng không vội vàng, anh chậm rãi xoay người, cảngười tựa vào bàn làm việc, tay phải chống lên cạnh bàn, thảlỏng tưthế. Anh nhìn thẳng vào cô, khoémiệng khẽnhếch lên, nói:“Sao em biết tôi khôngđịnh cải biên?”

Bước chân anh khựng lại, anh dừng lại trước bàn làm việc, cảm thấy côtới không phải chỉ đểnói chuyện phiếm với anh.

Đường Hinh kểvới cô ấy chuyện Lục Chi Hành muốn mua bản quyền tiểu thuyết của cô. Minh Chúc nhìnĐường Hinh nói:“Vậy cậu nghĩsao?Đạo diễn Lục sẽkhông‘ngâm’bản quyền, mua rồi thìsẽtiến hành cải biên nhanh thôi, muộn nhất làsang năm cóthểkhai máy rồi.”

Cô ôm lấy Bánh bao cuộn, xoay người lại, nói:“Cứníu giữchút hơi tàn nhưbây giờ, chẳng thàmột mồi lửa thiêu cháyđi!”

Kỳthựcđối vớiĐường Hinh mànói,đây thực sựlàchuyện tốt. Hai bộtiểu thuyết kiađều rất hot, dùchoông ta không gia hạn hợpđồng, côvẫn cóthể đem bán lại với giácao, nói không chừng còncóthểchuyển thểthành phim luôn, cònởnơi này thìkhông biết phải chờtới mùa quýt nào.

Đường Vực cũng làngười màcôthích nhất từtrước tới nay.

Đường Vực mỉm cười, biếng nhác tựa vào cạnh bàn nhưlúc trước. Cảngày nay anh bận gần c·h·ế·t, tới giờnày mớiđược thưthảmột chút. Anhđưa tay sờcổ áo,định tháo khuy cổ áo thìbỗng nhiên dừng lại.

Cao Hằng lập tức nói:“Đểtôiđi gọi cơm cho cô Đường.”

Hai người ngồiđối diện trong phòng họp, GiámđốcĐỗnói qua vớiĐường Hinh vềvấnđềhợpđồng gia hạn. Cùng làngười trong công ty,ông ta cũng không cần phải vòng vo, nhìnĐường Hinh nói thẳng:“Cógia hạn hay không tuỳvào quyếtđịnh của cô, nói sao nhỉ…Sởthích của sếp tổng chắc côcũng biết, dùcótiếp tục gia hạn với công ty cũng không chắc sẽcócơhộiđược chuyển thể.”

Đường Hinh chớp mắt, cảm thấy những lời Vưu Hoan nói rất cólý. Nếu bức tường này không bịphábỏ, cólẽ Đường Vực còn cóthểnhẫn nại tới khiđịa cầu diệt vong màvẫn cóthểbức côthoái lui, làm côtổn thương.

Đi ra khỏi phòngĐường Vực, anh ta mới cúiđầu nhìn thoáng qua, kýhiệu không gia hạn bản quyền cho hai bộtiểu thuyết của cô Đườngđều bịTổng giámđốc gạchđi.

Đường Vực trảlời:“Em vui là được.”

Vưu Hoan cũngđứng dậy bày biện lại mấy mónđồbịBánh bao cuộn làm rối tung, nhìnĐường Hinhđangôm lấy mèo, dùng kinh nghiệm của bản thânđểkhuyên nhủ:“Mình nói cho cậu nghe, trong chuyện tình cảm rất nhiều tênđànông còn nhạy bén mẫn cảm hơn cảphụnữ, họchỉgiảngu thôi.”

Đường Hinh hơi hoảng hốt, còn cóphần xúcđộng, dần dần cảm giác xúcđộng càng mãnh liệt hơn. Tai cũng không còn tập trung nghe xem GiámđốcĐỗ đang nói gì, cho tới khiông gọi tên côtới lần thứba, cômới hồi thần:“A, vâng?”

Vưu Hoan liếc nhìn cônói:“Vìmuốn thúc giục cậu tìm bạn trai chứsao.”

Cô đứng lên, cóchút vội vàng nói:“Tôiđi trước, sẽquay lại tìmông sau.”

Đường Hinh soi anh ta từtrên xuống dưới, cảm giác trợlýCaođeo kính rồi càng cóvẻtrung thành,đãtrung thành lại còn khôn khéo. Côhừmột tiếng,đi theoĐường Vực, nhẹnhàng hỏi:“Sếpơi, em còn chưaăn cơmđâu, sếpđã ăn chưa?”

Đường Vực nhận lấy, nhìn lướt qua,ánh mắt dừng lạiởhai dòng cuối cùng.

Cônhắn tin WeChat choĐường Vực, hỏi anh cái tên này có được không.

Cho dùcô đãchuẩn bịtâm lýtừtrước, giờphút này nhịp tim dồn dập nhưmuốn lấy mạng côvậy.

Đường Hinhôm mèođẩy cửa bước vào, hai người kia ngước lên nhìn cô. Vưu Hoan nhìn con mèo cô đangôm trong lòng, nhướng mày hỏi:“Thực sựlàmèo do Tổng giámđốcĐường tặng cho sao?”

Đường Hinh cười tủm tỉm gậtđầu:“Được.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Em thích tôi sao?