Hiệu Ứng Cánh Bướm - Thị Chanh
Thị Chanh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 38
“Chân bị lạnh dễ dẫn đến khí huyết không đủ, làm mạch máu co lại, tê mỏi, ảnh hưởng đến tuần hoàn máu.” Anh dặn dò giống như một người lớn đang khuyên bảo trẻ con: “Đặc biệt là em thường xuyên dùng chân để nhảy, càng phải chú ý giữ ấm.”
Anh nắm lấy đôi tay không chịu hợp tác của cô, đè chặt l*n đ*nh đầu, lại tiếp tục hôn lên nhịp tim của cô: “Nói đi.”
Chương 38 (đọc tại Qidian-VP.com)
Lần này, anh nói: “Anh muốn nhìn rõ hơn một chút.”
Anh giống như người đang khát nước đi giữa sa mạc, cuối cùng cũng tìm được nguồn nước, chờ thêm một giây nữa cũng là sự khinh thường mạng sống của chính mình. Anh sẵn sàng vứt bỏ kính, đắm chìm ở nơi này mà không cần lên bờ.
“Anh tôn trọng em.”
Dù sao… cô ta đã từng thẳng thắn bày tỏ tình cảm với Hạ Tĩnh Sinh.
Thế nhưng kết quả xét nghiệm lại cho thấy, đứa trẻ đúng là con ruột của ông ta.
Ngay lập tức, anh cúi người tới gần.
Đầu của anh cuối cùng cũng rời khỏi cô, nhưng lại không thật sự rời đi mà chỉ chuyển sang vùng khác.
Cô luống cuống chỉ còn biết túm lấy tóc anh. Đẩy sang một bên.
Chỉ khác là lần này không phải nắm mắt cá chân, mà là toàn bộ bàn chân cô.
“Nếu gõ cửa thì phải chờ em hỏi ai rồi mới được vào khi có sự cho phép chứ.” Thẩm Tường Ý mạnh mẽ lý lẽ: “Nhỡ như có ai khác xông vào thì sao?”
Thẩm Tường Ý âm thầm than thở trong lòng, nhưng không nói ra.
Bác sĩ thấy Hạ Tĩnh Sinh cười mà hai tai ửng đỏ, sắc mặt cũng không tự nhiên.
Cô vô thức xoay cổ chân, định tránh né: “Không cần xoa bóp nữa……”
Hạ Tĩnh Sinh lặng lẽ nhìn cô mấy giây. Đồng tử dưới ánh đèn sáng dần dần sâu hơn.
Anh nắm lấy đầu gối tròn trịa của cô, xoa bóp vài cái, thuận thế ấn sang một bên: “Em nói đi.”
Hạ Tĩnh Sinh thở dài, cười khẩy, giọng điệu nhẹ nhàng mà khinh bỉ: “Có lẽ ở Úc mỗi ngày buồn chán chỉ còn biết cho kangaroo ăn, muốn tìm chút việc làm thôi.”
Thẩm Tường Ý tò mò hỏi: “Cái gì?”
Thẩm Tường Ý nhíu mày, đôi mắt dần trở nên mờ mịt, cổ thiên nga vươn dài: “Tin tưởng lẫn nhau.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Toàn thân như một cánh diều nhẹ bẫng, nếu không có sợi dây buộc lại, giây sau sẽ lập tức bay đi mất.
“Chườm đá tốt nhất nên quấn một lớp khăn, đừng để trực tiếp tiếp xúc với da, nếu không sẽ rất lạnh.” Hạ Tĩnh Sinh dùng khăn quấn quanh túi đá, nhẹ nhàng đặt lên mắt cá chân của cô, giọng nói trầm ổn, dạy bảo từng li từng tí: “Đặc biệt là bàn chân, không được để bị lạnh.”
Nếu kết quả không phải là con ruột, thì cả mẹ và con đều không giữ được mạng.
Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, giống như màn hình tivi không có tín hiệu, chỉ còn lại một mớ lộn xộn: “Còn nữa… anh…”
Cô nghiến chặt răng, đứt quãng nói: “Tôn trọng lẫn nhau….”
Bàn tay anh nóng rực, nhẹ nhàng ấn xoa từ gan bàn chân đến các ngón chân.
Nếu kể ra những vết thương mà anh từng chịu, thì vết thương này chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc đến, cô sẽ có phản ứng thế nào đây.
“….Đau quá!” Thẩm Tường Ý đột nhiên kêu lên. Nâng chân lên đá, nhưng đá vào không khí.
“Anh nghe rõ đây.”
“Từ khi lão Diệp qua đời, cậu đã thấy anh ta tìm Diệp Minh Châu lần nào chưa?” Hạ Tĩnh Sinh hừ lạnh, không mấy bận tâm: “Chỉ là một chiêu tung hỏa mù để quay lại Hồng Kông mà thôi.”
Hạ Tĩnh Sinh không né tránh, để mặc cô cầm lấy.
Anh còn thích… không mặc gì cả.
Thật khó tin, một người cao cao tại thượng như anh, lại có thể làm ra hành động này.
Không kìm lòng được mà co chân lại.
“Chân em,” giọng anh thản nhiên, tốc độ nói chậm rãi.
Cô cao, chân cũng không nhỏ.
Anh dùng hành động để chứng minh.
“Đi đâu rồi?” Hạ Tĩnh Sinh không thay đổi sắc mặt hỏi.
Rõ ràng là anh tự mình không cho bác sĩ xử lý, nhưng khi trả lời thì chỉ có vỏn vẹn hai chữ: “Không có.”
Diệp Diệu Khôn vui mừng khôn xiết, lập tức đưa tình nhân đến Hồng Kông để chăm sóc cẩn thận. Mặc dù không cho cô danh phận, nhưng cô nhờ con mà được nâng đỡ, trở thành nữ chủ nhân được mọi người công nhận. Sau đó, khi biết đứa bé là con gái, Diệp Diệu Khôn càng thêm vui mừng. Bởi lúc đó các con nuôi đã ổn định, nếu là con trai, ông đã lớn tuổi nên cũng không có thời gian và sức lực để dốc sức bồi dưỡng, ngược lại có con gái thì đỡ tốn công hơn.
Nghĩ đến đây, khóe môi Hạ Tĩnh Sinh bất giác cong lên, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ, giọng nói vốn trầm thấp giờ đây lại ẩn chứa nụ cười, nghe ra lại càng dịu dàng hơn.
Anh dường như nhận ra, kịp thời kéo sợi dây, giữ cô lại: “Vẫn chưa nghĩ ra sao?”
Chân cô đạp lên vai anh, những ngón chân bị hôn qua, từng ngón đều co quắp lại.
Thẩm Tường Ý bắt đầu không kiểm soát được mà bật khóc.
Thì ra cô lấy một miếng băng cá nhân, cẩn thận dán lên tay anh, tránh phần vết thương, ấn nhẹ cho miếng băng dính chặt vào.
Cẩn thận vẫn hơn, sự an toàn của cô là trên hết.
Bởi vì Hạ Tĩnh Sinh đã nâng lòng bàn chân cô lên, cùng lúc đó anh cúi đầu xuống, hôn lên mu bàn chân cô.
Răng anh như đang nghiến lại: “Còn gì nữa.”
“Nghĩ ra rồi….. Đó là phải cho nhau không gian riêng…. Em không cần lúc nào cũng phải ở bên cạnh anh….. Tất nhiên, anh cũng vậy…..”
Đặc biệt là khi đột nhiên anh nói vậy, cô càng nhạy cảm hơn.
“Anh.” Anh đáp ngắn gọn, dừng một chút rồi tự giới thiệu: “Bạn trai của em.”
Kẻ đã bị loại bỏ thì không thể làm nên chuyện lớn. Hạ Tĩnh Sinh hoàn toàn không để tâm, ngược lại còn muốn xem thử, Diệp Lâm Chu có thể giở trò gì, hiện tại anh ta còn có thể làm được gì.
Thẩm Tường Ý không thể vùng vẫy, chỉ còn cách buông xuôi che mặt.
Môi anh vẫn chưa dừng lại, tay dần đẩy ống quần cô lên cao, hôn lên làn da mịn màng thon dài của bắp chân.
Nhịp tim là minh chứng cho sự thay đổi của bầu không khí.
Thẩm Tường Ý hoảng sợ, mắt mở to trừng trừng nhìn anh: “Anh làm gì thế…..”
Nghĩ lại gần đây chuyện của anh và Thẩm Tường Ý không phải là bí mật, dù cho cách nhau một đại dương thì muốn biết cũng không khó. Không thể đảm bảo rằng, hành động của Diệp Lâm Chu lần này nhắm vào ai, có mục đích gì.
Bác sĩ nói chân cô không sao, nhưng cô vẫn thấy hơi khó chịu, bác sĩ bảo có thể chườm đá.
Thế nhưng Hạ Tĩnh Sinh lại không liếc nhìn cô ta lấy một cái, cứ thế bước thẳng lên lầu.
Cứ nhìn chằm chằm chân cô như vậy, Thẩm Tường Ý cảm thấy khó chịu vô cùng.
“Anh không quên.”
Đi ra khỏi phòng, xuống lầu.
Vô ích.
Cô thế mà hiểu được ẩn ý của anh.
Thực tế là, nếu thật sự đến tìm Diệp Minh Châu, chắc chắn cô ta sẽ thông báo cho Hạ Tĩnh Sinh ngay lập tức.
“Chờ một chút.”
“Uống thuốc chưa?” Anh đi tới.
“Đưa tay đây.”
Thẩm Tường Ý bỗng nhớ lại ánh mắt ghét bỏ của Cao Du Lâm khi nhìn thấy chân cô.
Thẩm Tường Ý đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, cô lập tức rút chân lại, chân trần giẫm lên tấm thảm mềm mại, mắt cá chân lộ ra ngoài, trắng trẻo và mảnh mai. Cô chạy đến tủ đầu giường, lục tìm trong chiếc túi vải của mình, rồi lại chạy trở lại.
Đồng tử Thẩm Tường Ý vẫn không ngừng co rút, tim đập loạn nhịp đến mức khó mà tả xiết.
Dopamine tiết ra dễ dàng khiến con người nảy sinh ảo giác, cũng dễ khiến người ta mất đi khả năng phán đoán, mất đi tất cả những giới hạn mà bản thân đã cố gắng giữ vững.
“Rất đẹp.” Anh từng từ từng chữ nói ra.
Vẫn là nụ hôn mãnh liệt và bá đạo như trước, cô bị hôn đến mức đầu ngửa ra sau, lưỡi bị anh khuấy đảo, chỉ còn lại những tiếng r*n r* yếu ớt.
Lời còn chưa dứt, cô lập tức hít mạnh một ngụm khí lạnh, không thể tin nổi mà trừng lớn mắt.
“Được.”
“Chỉ là vết thương nhỏ, không cần xử lý. Cô có thể về được rồi, hôm nay vất vả rồi.”
“Y Y.”
Giọng anh thật sự quá dễ nhận biết, đặc biệt là khi nghiêm túc gọi tên cô như thế này, êm tai đến mức có thể mê hoặc lòng người.
Thẩm Tường Ý không nhịn được mà ngước mắt nhìn anh.
Anh giữ chặt đôi tay đang phản kháng của cô, kéo l*n đ*nh đầu, lại hôn
Anh nói: “Nhưng anh thì không cần.”
Nghe tiếng nức nở của cô, đầu anh cuối cùng cũng ngang tầm với cô, trán chạm vào trán cô, cúi đầu hôn đi những giọt nước mắt, cuối cùng lại hôn lên môi cô.
Thẩm Tường Ý cứ nghĩ anh đã nghiêm túc trở lại, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại thấy như có điều gì trống rỗng.
Vị mặn tràn ngập, như thể cắn một miếng muối biển thật lớn, hơi thở anh đều mang theo hương vị ấy, phả lên mũi cô, giọng khàn khàn, trầm thấp vô cùng: “Em muốn không gian riêng của em, anh có thể cho em.”
“Anh sẽ không bao giờ lừa em.”
Vừa lúc thấy Thẩm Tường Ý đang kéo váy ngủ lên người, nhìn thấy Hạ Tĩnh Sinh bất ngờ xuất hiện, cô sợ hãi theo phản xạ kéo váy che chắn trước người: “Sao anh không gõ cửa!”
Thẩm Tường Ý ngồi xuống ghế sofa cạnh đầu giường, cầm túi đá bác sĩ đưa đặt lên mắt cá chân: “Uống rồi.”
“Ai đó?” Thẩm Tường Ý cũng phối hợp.
Cô cuối cùng cũng hồi phục một chút ý thức, run rẩy không ngừng.
Diệp Minh Châu từ nhỏ đã được nuông chiều hết mực, danh xứng với thực là một thiên kim tiểu thư, là viên ngọc quý trên tay Diệp Diệu Khôn.
Đi ra khỏi thang máy, Hạ Tĩnh Sinh bước thẳng ra ngoài. Trần Gia Sơn không theo, chuẩn bị xuống lầu.
“Anh đã gõ rồi.” Hạ Tĩnh Sinh biện minh.
Phán đoán của Hạ Tĩnh Sinh chưa từng sai, Trần Gia Sơn lập tức hỏi: “Vậy có cần tiếp tục cho người theo dõi không?”
Anh rửa qua loa vết máu đã khô trên vết thương, nhanh chóng tắm sơ qua rồi mặc áo choàng tắm, lau đầu đến khi không còn nhỏ nước nữa thì thôi.
Cô hít sâu một hơi.
Diệp Diệu Khôn cả đời không kết hôn, bản tính phong lưu, mê đắm nữ sắc, tình nhân khắp nơi trên thế giới, còn Diệp Minh Châu là con của ông ta với tình nhân ở Bắc Kinh. Lý do Diệp Diệu Khôn nhận nuôi nhiều con nuôi chính là vì ông ta mắc chứng t*ng trùng yếu, không thể có con ruột của mình. Nhưng đến năm sáu mươi tuổi, ông bất ngờ nhận được tin tình nhân mang thai. Vốn là người đa nghi, khi tình nhân báo tin có thai, điều đầu tiên Diệp Diệu Khôn nghĩ đến là cho rằng tình nhân phản bội mình, mang thai đứa con hoang để chiếm đoạt tài sản, vì thế ông ta đã nổi cơn thịnh nộ, định bỏ đứa trẻ trong bụng. Chỉ có sự van xin tha thiết của người tình, cùng lời thề sẽ lấy mạng sống ra đảm bảo sự chung thủy với ông, mới khiến ông tạm thời tin tưởng, cho cô ả một cơ hội: khi thai được hai tháng, sẽ làm xét nghiệm ADN trước sinh.
Anh vẫn đang mặc một bộ áo choàng tắm màu đen, lúc này đã đeo kính, sợi dây kính đung đưa theo từng động tác tay của anh.
Không biết đã nghĩ bao lâu, có thể là một phút, cũng có thể là mười phút, cô nghĩ đến rất nhiều chuyện, nhưng chẳng điều nào phù hợp với tiêu chí của một mối quan hệ bình thường. Trong lúc đó, cô như thấy được biển mây, thấy được pháo hoa, thấy được thế giới bồng lai tiên cảnh.
“Hả?” Thẩm Tường Ý lập tức hiểu nhầm: “Không phải em đã bảo cô ấy rồi mà?”
Anh đứng lên, việc đầu tiên là nhặt cặp kính trên sàn, đeo lại.
Anh ta hiểu rõ người mà Hạ Tĩnh Sinh nhắc đến là Thẩm Tường Ý.
“Được.” Anh vẫn đồng ý: “Còn gì nữa không.”
Không nói nên lời, nhìn nhau không chút tiếng động.
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Tường Ý là phủ nhận: “… Anh bớt lừa người đi.”
Đang định ấn nút đóng cửa thì thấy Hạ Tĩnh Sinh đột ngột dừng bước, dường như nghĩ đến điều gì.
Đồng thời, anh hôn lên môi cô.
Nụ hôn còn nóng hơn cả lòng bàn tay.
“Dán vào sẽ không bị nhiễm trùng.” Thẩm Tường Ý trên mặt không trang điểm, sạch sẽ và thanh khiết, đôi mắt tròn xoe ánh lên chút đắc ý như đang khoe công: “May mà em luôn mang theo băng cá nhân trong túi.”
Giây tiếp theo anh lập tức tháo kính, ném xuống đất.
Không biết cô có đau lòng hay không.
Hạ Tĩnh Sinh lần nữa mở cửa bước vào, Thẩm Tường Ý đã mặc xong váy ngủ, một bộ lụa dài tay dài chân, che kín kẽ. Có lẽ vì vừa tắm xong, mái tóc dài mềm mượt xõa xuống, đuôi tóc vẫn còn ướt, đầu đội một chiếc băng đô lông xù màu vàng tươi, trên đó còn có hai con mắt to.
“Có…. Để em nghĩ thêm.”
Đeo kính vào rồi, nhưng lần này dây kính không chạm vào cô vì anh chỉ đang ngắm nhìn, giống như ngắm nhìn một tác phẩm nghệ thuật.
Ngừng lại một chút, Hạ Tĩnh Sinh hơi quay đầu nhìn Trần Gia Sơn, hạ thấp giọng: “Đừng để cô ấy phát hiện.”
Cho nên đeo kính vào.
Anh giống như đang trêu đùa, nhưng cũng rất nghiêm túc: “Anh vẫn thích em mặc áo hai dây hơn.”
Thật hiếm khi.
Đến trước phòng Thẩm Tường Ý, anh gõ cửa hai cái lấy lệ rồi đẩy cửa bước vào.
Suy nghĩ vài giây, Hạ Tĩnh Sinh ra lệnh: “Tìm vài người có thân thủ tốt, thời gian này canh giữ ở nhà hát, theo sát cô ấy, bất kỳ động thái nào cũng phải báo cho tôi.”
Anh cúi đầu, một lần nữa nâng chân cô lên: “Để anh xoa bóp cho em, giúp tuần hoàn máu.”
Ánh mắt cô vô thức rơi vào lòng bàn tay anh.
Chỉ là vừa rồi đầu óc hơi ngưng trệ nên mới hỏi vậy thôi.
Thế nhưng vẫn bị nắm trọn trong lòng bàn tay anh.
Nói là nói vậy, nhưng cô đã đưa tay ra nắm lấy cổ tay anh.
Hạ Tĩnh Sinh không nói gì.
Bác sĩ gia đình vẫn đang chờ ở đại sảnh, nhưng không thấy bóng dáng Thẩm Tường Ý đâu.
Tim Thẩm Tường Ý vô cớ đập loạn nhịp.
Thần sắc anh khó đoán.
Chưa kịp nói xong.
Đầu óc cô lại một lần nữa trống rỗng, chỉ trong tích tắc khi cô chớp mắt, bóng dáng cao lớn và rộng lớn của Hạ Tĩnh Sinh đã phủ lấy cô. Điều đầu tiên chạm vào cô là sợi dây kính lạnh lẽo, lướt qua má cô, vừa ngứa vừa lạnh, cô vội né tránh.
Toàn thân Thẩm Tường Ý như mất hết sức lực, ngã xuống sofa, nằm bẹp.
“…” Thẩm Tường Ý cao giọng: “Vào đi.”
Rõ ràng mọi thứ đều rối loạn, nhưng vẻ mặt anh lại luôn bình tĩnh và vững vàng đến vậy, dễ dàng nhìn ra cả sự chân thành.
Diệp Lâm Chu luôn thân thiết với Diệp Minh Châu, trước đây còn từng theo đuổi cô ta. Việc đến Ý tìm Diệp Minh Châu cũng là chuyện hợp lý.
Ý anh là: Anh muốn ở bên em mọi lúc.
“Chân… chân thì sao?”
Quần dài cũng đã thất thủ.
Lúc này Hạ Tĩnh Sinh mới sải bước đi đến phòng ngủ hiện tại của mình. Phòng Thẩm Tường Ý ngủ là phòng của anh, chỉ cách vách.
Cản thì chỉ là vô ích, anh nhẹ nhàng gỡ hết cúc áo.
“Chuyến bay cho thấy đến Ý.” Trần Gia Sơn nói đến đây, cúi thấp đầu, che đi vẻ u ám thoáng hiện: “Có lẽ là đến gặp tiểu thư Minh Châu.”
Thẩm Tường Ý cuối cùng cũng mở mắt mơ hồ nhìn anh.
Lời lẽ chắc nịch, khẳng định.
“Một mối quan hệ yêu đương bình thường,”
Hạ Tĩnh Sinh thật bất ngờ.
Ban đầu cô đã chuẩn bị một loạt những điều muốn nói, bây giờ hay rồi, bị anh làm cho quên gần hết.
Anh tiếp tục, miết chặt.
Ít nhất vào khoảnh khắc này, chỉ một miếng băng cá nhân nhỏ nhoi thôi cũng khiến trái tim Hạ Tĩnh Sinh bất giác nhói lên. Một kiểu nhói đau mà vui mừng.
Bộ quần áo đắt tiền trên người bị anh ném vào thùng rác, vết thương trên tay vẫn đang chảy máu đầm đìa, nhưng anh hoàn toàn không để ý, bật vòi sen, để dòng nước ấm xối thẳng lên đầu.
Môi anh hôn từ mu bàn chân, đến những ngón chân đầy vết chai, nhẹ nhàng hôn như để xoa dịu.
Cô còn chưa kịp phản ứng lại, bàn tay to lớn của anh đã lại một lần nữa nắm lấy chân cô.
“Y Y.” Ngón tay Hạ Tĩnh Sinh v**t v* gương mặt ướt đẫm mồ hôi của cô: “Không gian riêng của anh đã trống trải hơn ba mươi năm, như thế đã đủ rồi, giờ đây, không muốn thêm nữa.”
Năm nay cô 20 tuổi, đang học hội họa tại Ý.
“Vâng.” Trần Gia Sơn gật đầu đáp.
Chỉ một khoảnh khắc đã kéo cô trở lại ký ức đêm đó trong phòng tắm, cô ngồi trên chiếc bàn lạnh lẽo, còn bây giờ lưng cô tựa vào sofa.
Thật sự nói là làm, cùng cô nói chuyện thẳng thắn.
Cô không thở nổi, luống cuống đẩy ngực anh ra, nhưng lần này anh không cố chấp giữ lấy, chỉ nhẹ nhàng cắn môi đỏ mọng của cô, khẽ hôn lên cổ cô, cảm nhận rõ nhịp đập của mạch máu nơi đó, sau đó dừng lại ở đây, không tiếp tục xuống nữa vì bị chiếc váy cản trở.
“Ừm…” Cô hít một hơi sâu, cố gắng nói hết câu trong một lần: “Không được can thiệp vào công việc của em! Hơn nữa, anh đã nói trước đó rồi, không được hạn chế tự do của em.”
“Không cần.”
Anh đóng cửa lại, ngón tay gõ nhẹ hai cái.
Một lạnh một nóng, khiến cô rùng mình, suy nghĩ bị gián đoạn trong chốc lát.
“Em muốn không?”
Câu hỏi vốn chỉ là tiện miệng, không ngờ anh lại nghiêm túc giảng giải dài dòng đến vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh cúi đầu, ánh mắt bình tĩnh mà chuyên chú.
Túi đá sau khi được quấn khăn thì không còn quá lạnh nữa, nhưng sự hiện diện của bàn tay anh còn rõ rệt hơn, anh vẫn đặt bàn tay lên chân cô.
Anh phải nói là tâm trí mình mạnh mẽ đến mức nào, vào lúc này mà vẫn có thể không quên chuyện chính, kéo suy nghĩ của cô trở lại. Bản thân cũng kiềm chế, cổ họng khô khốc, nuốt nước bọt: “cần những yếu tố gì.”
Thẩm Tường Ý mơ màng: “Vì sao?”
“Anh đứng dậy đi.”
Hơi thở của cô dồn dập, ý thức dường như sắp sụp đổ, đôi tay bị giữ chặt, chân liền co lên đẩy ngực anh: “Chúng ta nói chuyện nghiêm túc.”
Dường như anh nhận ra động tác khẽ khàng ấy của cô.
“Anh nói về chuyện yêu đương nghiêm túc mà!” Cô nhấn mạnh.
Bác sĩ chủ động báo cáo: “Chân của cô Thẩm không sao, cô ấy đã lên phòng nghỉ ngơi rồi. Cô ấy còn dặn tôi chăm sóc vết thương cho anh.”
“Bác sĩ không băng bó vết thương cho anh à?” Thẩm Tường Ý hỏi.
Thẩm Tường Ý không đáp.
Nhưng nhìn vẻ mặt khó chịu và trách móc của Thẩm Tường Ý, cuối cùng anh vẫn nhượng bộ: “Xin lỗi, vậy thì làm lại lần nữa.”
“…”
“Trừ anh ra thì ai dám tùy tiện vào phòng em?” Hạ Tĩnh Sinh thản nhiên nói.
Anh một tay đỡ bắp chân cô, một tay cầm túi đá đã được quấn khăn nhẹ nhàng di chuyển khắp mắt cá chân, tỉ mỉ chườm khắp mọi nơi.
Thẩm Tường Ý đôi tay được giải phóng, nhưng lại càng không biết phải làm sao, túm lấy vai anh và mái tóc anh, nắm chặt chiếc gối dựa. Các đầu ngón tay đều trắng bệch.
“Lúc nãy đã nói em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được,” Giọng Hạ Tĩnh Sinh lại pha thêm chút dụ dỗ: “Giờ cho em cơ hội, trừng phạt anh đi.”
Thẩm Tường Ý sững lại, theo phản xạ định rụt chân lại, nhưng đã bị bàn tay nóng rực của anh giữ chặt, không thể nhúc nhích. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hạ Tĩnh Sinh không nói lời nào, đi vào phòng tắm lấy một chiếc khăn khô, sau đó quay lại ghế sofa, thuận thế ngồi xuống bên cạnh cô, nâng chân cô đặt lên đùi mình, cầm lấy túi đá trong tay cô.
Cô là người đầu tiên thua cuộc, quay đầu đi chỗ khác.
“Cứ từ từ mà nghĩ.” Sự kiên nhẫn của anh dường như không bao giờ cạn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhìn bề ngoài có vẻ như giao dự án ở Úc cho Diệp Lâm Chu, nhưng thực tế anh ta chẳng có chút thực quyền nào, giống như một vương gia nhàn rỗi bị lưu đày thời xưa, chỉ có tiếng mà không có miếng.
Thẩm Tường Ý ý thức được tình thế đang mất kiểm soát, vội vàng ngăn cản: “Anh có phải quên rồi không, chúng ta còn chưa bàn xong chuyện đâu!”
Nhìn ra được Hạ Tĩnh Sinh vẫn còn điều muốn nói, Trần Gia Sơn lập tức bước ra khỏi thang máy, đứng phía sau anh: “Anh Sinh, còn chỉ thị gì khác không ạ?”
Thẩm Tường Ý vậy mà còn nhớ đến vết thương của anh.
Anh lập tức cúi xuống hôn lên xương hàm của cô, hôn lên khóe môi, cuối cùng hôn đến vành tai, ghé sát hơi thở: “Em còn giận anh không?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.