Hiệu Ứng Cánh Bướm - Thị Chanh
Thị Chanh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 57
Thẩm Tường Ý bị anh nói như vậy khiến lòng cô cũng áy náy, lời chưa kịp qua đầu đã thốt ra: “Vậy… hay là anh cắn lại?”
Nhưng kỳ lạ là, rõ ràng trong lòng cực kỳ phê phán, nhưng phản ứng lại càng lúc càng mãnh liệt.
Đá văng tay anh đang xoa chân cho cô.
Thực tế chứng minh là Thẩm Tường Ý nghĩ nhiều rồi, với loại người lão luyện như Hạ Tĩnh Sinh sao có thể hiểu lầm lời của cô.
Cô không cảm thấy răng anh mà chỉ có đôi môi mềm mại lướt trên da cô, nhưng lần này khác, không chỉ là hôn mà anh còn thêm chút lực, khẽ m*t.
Buổi hẹn hò đầu tiên sau khi họ phát triển một mối quan hệ yêu đương bình thường. Tất cả đều là một khởi đầu tốt đẹp.
Sau đó ôm eo Thẩm Tường Ý nhấc cô từ bàn làm việc xuống, cùng anh ngồi xuống ghế văn phòng.
Anh lại với tay định mở ngăn kéo để lấy thứ gì đó.
Hỏi mãi không ngừng, ẩn ý sâu xa, dịu dàng mà phóng túng.
Anh không mảy may quan tâm, nhún vai: “Không sao.”
Bởi vì cô càng kiềm chế, Hạ Tĩnh Sinh càng dữ dội.
Cô đã khó khăn lắm mới quen được kích thước của anh và dần dần hòa hợp.
Đến khi bên tai vang lên tiếng thở dài trầm đục của anh, tất cả mới hoàn toàn trở lại yên tĩnh.
Thẩm Tường Ý vẫn còn ôm chặt lấy Hạ Tĩnh Sinh, người còn run rẩy.
“Anh Sinh.”
Anh lại cúi xuống hôn đôi môi đã bị anh hành hạ không ít của cô, như muốn xả bớt uất ức, nhưng cũng không nỡ cắn mạnh hơn. Anh thở dài, trách móc: “Ăn no rồi em liền không nhận người.”
Cô còn nói: “Em nghe nói gần đây có chiếu phim ngoài trời dưới chân vòng quay Ferris.”
Thẩm Tường Ý nhìn lên trần nhà, những cuốn sách trên giá sách xoay chuyển, cho cô cảm giác như chúng có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, đè lên cô.
Cả gương mặt nhăn lại, chân cong lên bị tay anh đè xuống ép sát vào mặt bàn, mức độ này với cô vốn dĩ không có gì là khó khăn nhưng lúc này chân lại cứng đờ không thể cử động, gân cơ ở bắp chân cũng giống như bị chuột rút, từng cơn đau bị kéo căng.
Tai anh vẫn đeo một tai nghe Bluetooth.
“A, xin lỗi.”
Bàn tay vẫy gọi cô đang nắm lấy cổ họng cô, không bóp chặt mà chỉ nắm hờ như để ngăn không cho cô lùi lại, đến một điểm nào đó không chịu đựng nổi thì cũng sẽ hơi dùng sức.
Hạ Tĩnh Sinh cũng sờ cổ mình, cảm nhận rõ ràng vết răng trên da.
“Có thể dùng trang điểm để che lại mà.” Thẩm Tường Ý lơ đãng nói, “Với lại sân khấu ở xa, khán giả cũng không thấy đâu.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Trán Thẩm Tường Ý đã đổ mồ hôi, gò má đỏ ửng như lên cơn sốt cao.
Cô chưa nhận ra sự chiếm hữu của mình đã mạnh đến mức này.
Trong lúc này không muốn bị làm phiền, nhưng dù sao trước đó vẫn đang trong công việc.
Vì phản ứng đầu tiên là sợ rằng sẽ ảnh hưởng xấu đến anh, cô đưa tay lau xem có làm mờ đi được không, rồi lại nghĩ có vết in cũng hay, để người khác biết anh có bạn gái, đỡ cho những phụ nữ khác bận tâm về anh.
Khoảnh khắc này cô dường như yếu đuối đến cực điểm.
Hạ Tĩnh Sinh không những không kiềm chế lại mà còn càng thêm mạnh bạo, vẻ mặt vẫn giữ nguyên dáng vẻ chính nhân quân tử, giọng khàn khàn mà dịu dàng: “Sẽ không đâu, bảo bối.”
“.”
Cô không thích làm móng tay, móng tay sạch sẽ lại tròn trịa, nhưng đầu móng tay nhọn lại đâm sâu vào mu bàn tay anh.
Hạ Tĩnh Sinh cúi xuống nhìn cô.
“Là Trần Gia Sơn gọi tới.” Giọng cô vẫn còn rời rạc, khó khăn nói hết câu.
Theo nhịp điệu của nụ hôn, cô có thể cảm nhận được sự thay đổi của anh.
Hai người ôm lấy nhau, nhịp thở và nhịp tim rối loạn không chịu nổi. Giữ nguyên tư thế đó hơn mười giây, Hạ Tĩnh Sinh mới chậm rãi ngồi dậy, hơi lùi lại một chút.
Anh như một ma cà rồng, từ từ tìm kiếm nơi mạch đập của con mồi, từng chút một thăm dò. Khi xác định được mục tiêu, anh dừng lại.
Cô đã bảo rằng không sợ người khác thấy, vậy mà anh lại chọn ngay nơi dễ thấy nhất để lưu dấu.
“Không sợ.” Cô trả lời dứt khoát.
Hẹn hò.
Thẩm Tường Ý còn chưa hiểu được “nhịn chút” anh nói là có ý gì, chỉ thấy ngay khoảnh khắc tiếp theo anh liền mở máy tính xách tay, kết nối vào cuộc họp, mở micro.
Dù cơ thể anh vẫn căng cứng, anh cũng không đành lòng ép buộc.
Tay Hạ Tĩnh Sinh đang đè chân cô lúc này mới nhanh chóng dời ra: “Xin lỗi xin lỗi.”
Anh nói: “Chúng ta đi hẹn hò.”
Ý tứ trong lời nói đã lộ rõ, chẳng phải là muốn nhắc nhở anh đừng lãng phí thời gian nữa sao.
Anh nói bằng tiếng Pháp.
Khi nhìn anh, cô chớp chớp mắt, vẻ yếu ớt, đáng yêu khiến lòng người mủi lòng.
Một từ quá đỗi bình thường giữa các cặp đôi, nhưng khi từ miệng anh thốt ra, lại khiến trái tim cô rung động.
Thẩm Tường Ý cuối cùng đã vượt qua được cơn cao trào vừa rồi, vẫn còn nấc nghẹn, cả người mềm nhũn.
“Ngon không?”
Hạ Tĩnh Sinh không hề nghe thấy. Vẫn chuyên tâm không phân tâm.
Chỉ là lúc nãy trong đầu cô thoáng qua một ý nghĩ, nổi lên một hứng thú bất chợt.
Thật ra từ lúc mới bắt đầu bên anh vẫn chưa ngắt kết nối, cũng có thể nghe được nội dung cuộc họp, không biết sao lại ngắt.
“Muốn nói gì sao?”
Chuột rút ở chân quả thực đã có chuyển biến tốt, nhưng Thẩm Tường Ý không cảm thấy đỡ hơn chút nào, lòng như ngứa ngáy như có hàng ngàn móng vuốt cào xé, kiềm chế không được, vẫn không nhịn nổi, giọng mũi trầm thấp phát ra một tiếng nghe có vẻ ấm ức lại bất lực: “Anh đang làm gì thế.”
Cuối cùng gương mặt Thẩm Tường Ý cũng hiện lên vẻ đau đớn khó chịu.
Điều này khiến giọng của Thẩm Tường Ý đột ngột nghẹn lại trong cổ họng.
Điều đó có nghĩa là cô không còn lo ngại về sự tồn tại của anh, về mối quan hệ của hai người.
Anh không muốn phân tích hay đoán xem sự thay đổi đột ngột của cô là vì lý do gì, liệu có mục đích nào không.
Người có sự nhạy bén như Hạ Tĩnh Sinh, sao có thể không nhận ra cô có chuyện muốn nói nên mới hỏi thế này, anh không trả lời thẳng mà hỏi lại: “Sao vậy?”
Thẩm Tường Ý nghe xong giống như đột nhiên bị chạm đúng vào điểm nào đó k*ch th*ch toàn bộ thần kinh trên cơ thể, tay cô bối rối vươn ra giữa không trung, tìm kiếm một thứ gì đó để bám lấy nhằm tìm kiếm cảm giác an toàn.
Rõ ràng anh cũng không khá hơn là bao.
Liên tục xin lỗi, tay anh lại đưa qua.
“Có thể?”
Hạ Tĩnh Sinh nhìn thấu sự ngập ngừng của cô, hứng thú dò hỏi, “Đổi ý rồi à?”
Không kiểm soát được lực, khi buông ra thì phát hiện có vết răng.
“Rõ ràng là anh làm mà.” Nói được một nửa lại cảm thấy càng nói càng không đúng, như kẻ cố chữa sai mà im miệng.
Hạ Tĩnh Sinh từ trên cao nhìn xuống thấy rõ ràng liền dừng lại, trầm giọng nói ra một chữ: “Đau?”
Câu trả lời này của Thẩm Tường Ý đúng là ngoài dự đoán của Hạ Tĩnh Sinh, thật ra anh chỉ định trêu cô một chút, muốn thấy vẻ mặt xấu hổ, ửng đỏ đầy đáng yêu khi cô phụng phịu nói “Không chịu!”
Chẳng biết được.
Rõ ràng đã vượt quá phạm vi nhưng lại không thể phát ra một tiếng nào, đầu óc ngay lập tức trở nên trống rỗng như cả người bị ném vào một căn phòng trắng xóa xung quanh, linh hồn cứ lơ lửng, hồn không xác.
Khi phát biểu, anh vẫn giữ vẻ mặt bình thản như cũ, dù đang làm việc có thể gây k*ch th*ch cảm xúc mãnh liệt đến não, anh vẫn giữ được sự tỉnh táo lý trí vào những thời điểm quan trọng, hoàn toàn không ảnh hưởng đến tiến trình cuộc họp.
Đôi môi vốn đã hồng như cánh hoa giờ đây càng thêm đỏ thắm sau khi anh hôn, đôi mắt long lanh ướt át, giọt lệ lăn dài trên má trong giây phút cuối cùng, lông mi dính chặt vào nhau, trông thật đáng thương.
Thấy cô đã nói vậy, anh cũng chẳng kiềm chế nữa.
Dưới sự nhắc nhở của anh, hương vị trong miệng bắt đầu lan tỏa.
“Muốn ăn thêm chút nữa không?” Hạ Tĩnh Sinh cúi người, hôn lên môi cô, đầu lưỡi anh chạm vào đầu lưỡi cô, như muốn nếm thử hương vị thuộc về mình trên đầu lưỡi cô.
Vậy mà anh vẫn ung dung, nhàn nhã.
Trần Gia Sơn trừ khi bất đắc dĩ sẽ không liên lạc với anh.
Thẩm Tường Ý không thể làm ngơ như anh được.
Nhưng lần này thật sự quá dài, cô có chút không chịu nổi.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, linh hồn bị đợt sóng đẩy mạnh trở lại vào cơ thể, Thẩm Tường Ý bỗng mở mắt, sau một lúc mơ hồ.
Thẩm Tường Ý theo bản năng nuốt khan, không thể kiểm soát nhịp tim vừa căng thẳng vừa mong đợi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh dụ dỗ, quyến rũ, bóng gió khiến phản ứng đầu tiên của Thẩm Tường Ý là muốn từ chối, nhưng lại chợt nhớ ra anh đã giúp cô bao nhiêu lần.
Phải rồi.
Nói đến đây, chân còn không kiên nhẫn mà đá một cái.
“.”
Hạ Tĩnh Sinh trầm ngâm nhìn cô hai giây, hỏi thẳng: “Em muốn hẹn hò với anh?”
Hạ Tĩnh Sinh cúi người, ôm cô vào lòng thật chặt.
Thẩm Tường Ý nhắm mắt lại.
“Nếu ngày mai anh không đi,” Thẩm Tường Ý hơi ngại ngùng, cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ mời anh, “Hai giờ rưỡi em diễn xong, anh có muốn đi xem phim cùng em không?”
“Mệt quá.” Thẩm Tường Ý hơi nhăn môi, ngón tay nắm lấy áo sơ mi của anh mềm nhũn, “Em muốn về ngủ rồi.”
Lần này, Thẩm Tường Ý bắt đầu phản đối.
Anh vẫn hỏi: “Anh đang làm gì nhỉ?”
Tim Hạ Tĩnh Sinh như bị một cú va đập mạnh, khiến trái tim anh rạo rực, cả dòng máu cũng như đang sôi trào.
Tối nay anh bảo cô uống nước cũng bị sặc, giờ thì mượn cớ để trêu chọc cô.
Thì… ai bảo anh ham ăn đến vậy, dù thế nào cũng không thể thỏa mãn được.
Tiếng lẩm bẩm của Thẩm Tường Ý đổi giọng gần như hét lên.
Cô mím chặt môi, lẩm bẩm như một chú mèo con.
Anh rất giỏi mượn chuyện để phát huy.
Hôn cũng sâu, Thẩm Tường Ý hoàn toàn không có sức phản kháng, không chịu nổi động thái mạnh mẽ như thế của anh.
Cô không nói được lời nào, nhưng không thể kìm nén, liếc anh một cái đầy tức giận, vẫn thấy chưa đủ, cô nhào tới ôm lấy cổ anh rồi cắn một cái.
“Ngày mai anh có về Paris không?” Thẩm Tường Ý khẽ hỏi, như thể muốn dò xét.
Cô theo bản năng nhắm mắt chặt lại.
Hạ Tĩnh Sinh đưa tay mình tới, Thẩm Tường Ý lập tức nắm chặt. Cô đã đến cực hạn, đầu vô thức ngửa ra sau, cổ thiên nga lộ rõ, xương quai xanh lõm sâu, bờ vai run rẩy như đôi cánh bướm ướt đẫm sau cơn mưa.
Anh nhận ra rõ ràng rằng mình đang chìm sâu vào vòng xoáy không lối thoát, ngày càng sa đà.
Mặt Thẩm Tường Ý cũng đỏ theo.
Anh tháo kính ra, hôn càng thêm mãnh liệt, từ từ trượt xuống cổ cô.
Rõ ràng hai người đã làm những chuyện thân mật hơn rất nhiều, và giờ đây quần áo cũng xộc xệch, vậy mà cô lại thấy ngượng ngùng vì dấu vết anh để lại trên cổ.
Cuối cùng cũng hiểu vì sao vừa rồi Hạ Tĩnh Sinh lại khuyên cô nhịn một chút.
Hạ Tĩnh Sinh từ trên người lấy ra một chiếc khăn lau vết nước trên bàn, vừa động tác vừa kéo máy tính xách tay gần lại một chút, cúi đầu hôn l*n đ*nh tóc cô, nhẹ nhàng an ủi: “Nhịn chút, sắp xong rồi.”
Không dám nói.
Nhìn chằm chằm vào bụng nhỏ của mình đang phồng lên rõ ràng mà hét lên: “Muốn, muốn đâm thủng rồi, anh đừng mà.”
Hạ Tĩnh Sinh định lấy khăn tay lau đi, chỉ thấy Thẩm Tường Ý chống tay nửa ngồi dậy, dùng ngón trỏ lau qua.
Nhưng khi cô vừa định gật đầu.
Nhưng ngay lúc này một tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, phá vỡ cảnh xuân tràn ngập trong căn phòng.
Thẩm Tường Ý không hề đổi ý, giờ cô mệt đến mức chân cũng không nhấc nổi, còn mệt hơn cả khi nhảy múa cả ngày, cô thực sự cần một bồn tắm thư giãn và một giấc ngủ ngon.
Cô áp tai vào ngực anh, khi anh cười, giọng nói trầm thấp thông qua lồng ngực truyền ra rung động vào tai cô, làm cả vành tai cô như tê liệt.
Mặt biển vừa lặng yên giờ lại dậy sóng.
Trước đây anh đã từng nói những chuyện như thế này không thể để một người hưởng thụ.
Nhưng anh không muốn đấu tranh, đắm chìm thì cứ đắm chìm thôi, còn cần gì lý trí nữa.
Anh chỉ muốn tự nhủ rằng cô nói cô không sợ người khác thấy.
Như thế càng sâu hơn, Thẩm Tường Ý không tự chủ nhíu mày, nắm chặt cánh tay anh. Mặt cũng vùi vào vai anh, thở từng hơi lớn như cá mắc cạn.
Anh không tiếp tục nữa, ngực như bị khoét một lỗ lớn, trống rỗng vô cùng, cả người như bị hàng ngàn con kiến bò qua càng thêm khó chịu, đau khổ, cô trước tiên lắc đầu, hối thúc nhấc eo lên một chút.
Chương 57
Có lẽ lần nào cũng vậy.
Cô cảm nhận được sự nguy hiểm c·h·ế·t người từ anh, nhưng lại càng cảm nhận được sức hút c·h·ế·t người từ anh.
Cô thật sự không hiểu sao anh lại tràn đầy năng lượng đến vậy.
Dù cô có cố tình bày trò với anh giống như lần trước cũng chẳng sao.
Chỉ trong vài giây, một vết đỏ nhỏ đã xuất hiện.
Cô chỉ biết thầm than, đúng là gần mực thì đen gần đèn thì sáng, ở bên Hạ Tĩnh Sinh lâu rồi, cô cũng bắt đầu học hư, những lời mờ ám cũng có thể hiểu ngay.
Hạ Tĩnh Sinh chống tay hai bên người cô, hoàn toàn bao vây cô lại, cô không còn đường lui.
Đôi khi ôm còn thân mật hơn cả nụ hôn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô cắn chặt môi, nhịn đến mức sắp sụp đổ, sợ phát ra tiếng.
Anh cười khẽ, mặt không biết xấu hổ, còn tỏ vẻ tự đắc: “Đúng vậy, là anh làm.”
Hạ Tĩnh Sinh quay lại hôn lên môi cô, vành môi cô cũng bị anh m*t đến tê dại.
Nhưng sự sống và cái c·h·ế·t của cô dường như nằm trong tay anh, chỉ cần một chút thủ đoạn là có thể khiến cô phải giơ cờ trắng đầu hàng, nhưng cô vẫn không trả lời câu hỏi của anh mà chỉ vô vọng kinh hoàng mở to mắt, đưa tay nắm lấy cánh tay anh.
“Ừ.” Sau một tiếng thở ngắn gọn liền nhanh chóng cúp máy.
Giọng nói nghi hoặc của Trần Gia Sơn truyền đến, nhắc nhở: “Bên anh bị ngắt kết nối rồi.”
Đừng nhìn cô ở Tây phương cởi mở đã lâu, cô vẫn không bị ảnh hưởng, trong xương cô vẫn là một người khá bảo thủ truyền thống, cho cô cả trăm lá gan cũng không dám làm ra loại chuyện “trái với đạo đức” này.
Thân hình khỏe khoắn như vậy, lại đi cùng một gương mặt ôn hòa nho nhã, nhưng làm việc thì nho nhã cũng có thể trở nên phong lưu.
Hạ Tĩnh Sinh đột nhiên hỏi.
Không biết còn bao nhiêu bất ngờ cô dành cho anh.
Hạ Tĩnh Sinh nhìn cô không nói một lời, hơi nhíu mày, ánh mắt phức tạp khó lường, không biết anh đang nghĩ gì.
Anh cúi mắt nhìn cô, khẽ cười, nhưng không nói gì, lại nắm lấy chân cô tiếp tục xoa bóp bắp chân cho cô, một bên khác cũng tiếp tục.
Không biết cô phải chủ động bao nhiêu lần thì anh mới không ngạc nhiên nữa.
Anh nghĩ rằng cô sẽ dùng tay để lau, kết quả lại thấy cô đưa ngón trỏ vào miệng, như nếm thử mà mím môi.
Anh đồng ý ngay không chút do dự, dù lý trí nhắc nhở rằng anh vốn định đợi cô ngủ say rồi sẽ bay về Paris ngay trong đêm.
Thẩm Tường Ý bị ánh mắt nóng rực như dò xét của anh nhìn cho tỉnh lại, ý thức được mình vừa làm gì đó lố bịch, xấu hổ và ngượng ngùng đến không còn mặt mũi nào gặp ai.
Cô khép chân, định nhảy xuống khỏi bàn làm việc nhưng bị cánh tay lực lưỡng của anh ngăn lại.
Dù Thẩm Tường Ý có ngây thơ đến mấy cũng bị anh làm cho trở nên hư hỏng, gần như ngay lập tức hiểu ra một nghĩa khác khi ngắt câu trong lời này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô muốn hẹn hò với anh.
Nhưng Hạ Tĩnh Sinh bỗng nhận ra, không biết từ lúc nào mà anh ít khi nghe thấy những lời từ chối hoặc phủ nhận từ Thẩm Tường Ý nữa.
“Vừa rồi có chút việc, ngắt kết nối rồi. Bây giờ tiếp tục.”
Lời chưa dứt, không biết nghĩ đến điều gì mà ánh mắt đen láy của anh thoáng qua chút ranh mãnh, anh hơi nhướng mày, lộ vẻ khổ sở, nhưng lại có chút gì đó không tốt lành: “Nhưng em làm vậy khiến anh cảm thấy bất bình đấy, phải làm sao đây?”
Thẩm Tường Ý chịu k*ch th*ch chưa từng có, không kể là thân thể hay tinh thần, đều khiến cô không thể chịu nổi.
Hạ Tĩnh Sinh nhận lấy điện thoại từ tay cô, tiện tay bấm nút nghe rồi ném điện thoại sang một bên.
Xô tới không phải là sóng mà là Hạ Tĩnh Sinh.
Cô nằm úp trong lòng anh, cắn mạnh vào vai anh.
Anh không thể kìm lòng mà lại gần, nâng mặt cô lên hôn: “Ngày mai em diễn thế nào?”
“Không phải anh muốn giữ dáng sao?” Hạ Tĩnh Sinh nghiêm túc nói, “Đây cũng là một cách rèn luyện mà.”
Lực này đối với anh chẳng đáng gì, nhưng anh cũng hơi nhíu mày, cảm giác đau nhẹ trên mu bàn tay vào lúc này lại trở thành một loại chất xúc tác.
Thẩm Tường Ý bị anh cười mà đỏ mặt, quay đầu nhìn về hướng khác.
Cô không thể chịu nổi, cũng không thể kiềm chế.
“Được.”
Mùi vị khó tả nhưng cô không hiểu sao lại không thấy khó chịu.
Lời đã ra đến miệng nhưng cô lại nuốt ngược trở vào.
“Em đoán xem anh đang làm gì?”
Dù anh hỏi với giọng lịch sự, thực tế đã lập tức hành động.
Đến khi gần chạm đến khoảnh khắc cuối cùng, anh mới bắt đầu không kiên nhẫn, tùy tiện nói vài câu rồi vội vã cúp cuộc gọi, thậm chí còn không kịp tháo tai nghe, đẩy máy tính sang một bên, ôm lấy Thẩm Tường Ý mà ép xuống, siết chặt eo cô.
Chân giống như bị kéo căng rồi lại vội vã gật đầu, khó khăn nói: “Chân chuột, chuột rút rồi.”
“Không sợ để lại dấu sao?” Hạ Tĩnh Sinh nhắc nhở đầy ý tứ, “Không sợ người khác nhìn thấy à?”
Thẩm Tường Ý nhận ra Hạ Tĩnh Sinh là kiểu người thích đặt bẫy cho người khác.
Khoảng trống trong lòng cũng theo từng chút từng chút mà được lấp đầy trở lại.
“Em nhìn em đã làm ra chuyện gì rồi.” Tay Hạ Tĩnh Sinh nhẹ nhàng nắm lấy gò má cô, nâng mặt cô lên, chỉ dẫn cô quay lại nhìn: “Anh còn làm việc sao được đây?”
Tay anh giữ lấy sau gáy cô, kéo cô lại gần, cúi đầu xuống, môi không vội cắn lên cổ cô mà l**m nhẹ lên vành tai cô, sau đó kiên nhẫn từ từ di chuyển xuống dưới, chỉ khẽ khàng hôn. Tóc anh lướt nhẹ qua má cô khiến cô bất giác ngẩng cao cằm, mím chặt môi, cố điều chỉnh nhịp thở.
Cô cắn chặt môi không chịu trả lời.
Có lẽ không có ai mất mặt như cô, vừa giận dỗi được một giây đã rụt rè xin lỗi ngay. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thẩm Tường Ý đương nhiên không hiểu anh đang nói gì, nhưng giọng điệu anh nghiêm túc lại bình tĩnh, nếu không phải là người trong cuộc, cô làm sao cũng không thể ngờ bên kia điện thoại của Hạ Tĩnh Sinh, trong giọng điệu bình thản như vậy lại đang làm việc trái đạo lý lại chẳng chút kiêng dè.
Chiếc kính lắc nhẹ trên má cô khiến cô thấy ngứa nhưng không tránh đi.
Cô biết ngay mà, vẻ nghiêm túc khi ăn tối của anh chỉ là giả vờ, cả bây giờ cũng vậy.
“.”
Rồi đột nhiên càng thêm mạnh mẽ.
Tập trung, nhìn rõ.
Thẩm Tường Ý không hiểu sao, quay đầu liếc nhìn, lập tức mặt đỏ bừng, xấu hổ vô cùng mà lại nép vào lòng Hạ Tĩnh Sinh.
Đúng lúc này, căn phòng bỗng nhiên rung chuyển dữ dội, cảnh tượng thay đổi, cô nhìn qua cửa sổ thấy khung cảnh bên ngoài là những đợt sóng dữ dội, từng đợt từng đợt nối tiếp nhau xô tới, cho đến khi tràn ngập bao phủ lấy cô.
Khi rút ra, giống lần trước, nhiều đến mức rò rỉ xuống chân cô, khiến Thẩm Tường Ý co chân lại vì nóng.
Người như Hạ Tĩnh Sinh sao có thể không hiểu chút tâm tư nhỏ của cô.
Hạ Tĩnh Sinh kiềm nén nhịp tim dồn dập, thầm hít sâu, cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, không để lộ chút sơ hở.
Anh là cố ý, cố ý “hành hạ” cô.
Cả đời cũng chỉ đắm chìm một lần, vậy thì chìm đến tận cùng đi.
Không những không hiểu lầm mà còn được đà lấn tới, mượn cớ mà phát huy. Thẳng thắn đến tận cùng.
Thẩm Tường Ý như tỉnh mộng sau cơn mê, sau khoảnh khắc mất giọng ngắn ngủi, những tiếng ngâm nga đã tích tụ từ lâu cũng liền mạch phát ra từ cổ họng và khoang mũi.
Đầu óc Thẩm Tường Ý đã thành một mớ hỗn độn, không biết là do dopamine đang chiếm ưu thế hay do cô thực sự cam tâm tình nguyện.
Dù xấu hổ, Thẩm Tường Ý vẫn gật đầu: “Ừm.”
Thẩm Tường Ý hé miệng định nói —
Lại gọi cô là “bảo bối”.
Điện thoại của anh vang ngay bên tai cô, là tiếng chuông mặc định của điện thoại, vang lên ồn ào như tiếng thúc giục.
Ví dụ như lúc này, anh vẫn đeo cặp kính viền vàng lịch sự, mắt chăm chú nhìn vào máy tính, thi thoảng còn tay gõ nhanh vài chữ trên bàn phím, rồi tay lại thuận thế giữ lấy sau đầu cô, ngẩng đầu cô lên ngậm lấy môi cô, đem những âm thanh sắp thoát ra của cô toàn bộ tiếp nhận.
Giữa lúc mơ hồ và bất lực, kịp thời xuất hiện một bàn tay vẫy gọi cô, cô đi theo hướng chỉ dẫn đó.
Cô cầm lấy điện thoại của anh nhìn vào màn hình hiển thị cuộc gọi đến.
Khuy áo sơ mi gần như cởi hết, bị cô túm lấy mà nhăn nhúm, ngực anh cũng đầy mồ hôi, cơ bắp không ngừng co lại căng phồng, làn da lạnh lẽo dính mồ hôi vẫn tràn đầy hormone.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.