Hiệu Ứng Gợn Sóng – Thời Tinh Thảo
Thời Tinh Thảo
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 81: PN14: Tuyết rơi suốt một đêm, tình yêu của họ, bền lâu một đời.
Cô khẽ gật đầu, ngước nhìn anh:
“……”
“Được.”
Ngoài cửa sổ, tuyết vẫn rơi lặng lẽ.
“……”
Chương Uẩn Nghi nhỏ giọng: (đọc tại Qidian-VP.com)
—— Vợ yêu, năm mới vui vẻ, thân thể khỏe mạnh.
Chương Uẩn Nghi trừng mắt nhìn.
Dạo một vòng, về đến nhà đã muộn, họ lại cùng nhau tắm rửa, chuẩn bị đi ngủ. Chương Uẩn Nghi rúc vào lòng anh, khe khẽ kể chuyện công việc, thỉnh thoảng anh lại đáp lời, giọng trầm ổn. Trong gian phòng nhỏ, chữ “ấm áp” như lan tỏa khắp nơi.
Chương Uẩn Nghi vui sướng, kéo anh đứng trong sân ngắm một lúc lâu mới lưu luyến trở vào.
“Quà năm mới,” anh nói, “Anh chọn cho em một chiếc xe.”
Cơm nước xong, Chương Uẩn Nghi cùng Chu Đình Tắc đi dạo một vòng. Trên phố vẫn còn gánh hàng nướng khoai lang. Cô rõ là no rồi, nhưng vẫn thấy thèm. Thế là hai người mua một củ, vừa đi vừa ăn, thong dong trong gió lạnh.
—— Năm mới, chúng ta tiếp tục yêu nhau.
Ngày hôm sau, mùng Một, cả hai nghỉ ngơi trọn vẹn. Có đi về thăm người lớn, cùng ăn một bữa cơm đoàn viên, rồi lại quay về căn nhà riêng. Qua mấy ngày nghỉ, họ lại quay trở lại với guồng công việc.
Ngoài kia hai người chẳng hề hay biết.
Cô nhướng mày cười: “Năm nay em cũng có sao?”
“Về nhà ăn nhé?” anh lại hỏi.
“Cũng có hơi.”
Anh lấy bật lửa, cúi đầu tiếp lửa.
Câu này làm cả đám cười ầm.
Chương Uẩn Nghi ngẩn ra, rồi mỉm cười:
Mạnh Tuy khẽ hừ: “Không phải cậu ta thích trò này đâu, mà là có vợ rồi, tâm tính cũng trẻ lại.”
Chương Uẩn Nghi dở khóc dở cười, trêu anh: “Xem ra Tổng giám đốc Chu năm nay thưởng hậu hĩnh nhỉ.”
“Hoàn thành nhiệm vụ mỹ mãn.”
Khi về đến nhà, tuyết rơi rõ ràng hơn.
“Làm sao vậy anh?” Uẩn Nghi ngạc nhiên.
“…” Anh thoáng im lặng, rồi chắc chắn hỏi: “Là ai trước ba mươi lăm tuổi?”
“Thư Yểu sắp kết hôn với Mạnh tổng thật sao?”
Lúc này, anh khẽ đặt một nụ hôn lên trán cô, giọng dịu dàng:
—
“Được, thế thì về nhà.”
“Mới đầu ba mươi thôi,” Đoạn Yến Hà lập tức sửa lời cô.
Anh lại cong môi, cúi xuống hôn lên khóe môi cô, thì thầm:
Chương Uẩn Nghi sững lại, nghi hoặc:
Ăn xong, dọn dẹp gọn gàng, Chương Uẩn Nghi chợt đề nghị:
Trên đường trở về, Chương Uẩn Nghi dần bình tâm lại từ cơn hỗn loạn ban nãy, nhân lúc rảnh tay, cô nhắn tin cho Lư Tĩnh Mạn hỏi thăm tình hình sự kiện.
Khi cả nhà về đến nơi, bữa tối đã bày sẵn trên bàn.
“Chu Đình Tắc.”
“Thế… em thật sự không thích sao?”
“Ừ. Hôm trước cô ấy nói vẫn chưa chắc, giờ là chắc rồi à?”
Chương Uẩn Nghi mệt đến chẳng còn chút sức lực, chỉ khẽ liếc anh một cái. Cô có sao, anh rõ ràng là người hiểu nhất.
“Anh đại khái đoán được rồi.”
Tối đến, cả nhà bốn người cùng sang nhà ông bà nội Chu Đình Tắc ăn bữa cơm đoàn viên. Không ngoài dự đoán, trên bàn tiệc, Chương Uẩn Nghi lại nhận được một xấp lì xì dày dặn. Đối diện những gương mặt hiền hòa phúc hậu, cô chỉ mỉm cười rạng rỡ, lễ phép nhận lấy rồi chúc Tết từng người.
“Ừ, ngày mai nghỉ ngơi cho thoải mái, có việc gì cứ đẩy sang cho tôi.”
Đoạn Yến Hà hiểu ý con, bèn nghiêm túc đáp: “Trong mắt bố mẹ, cho dù con và Chu Đình Tắc có năm mươi tuổi đi chăng nữa thì vẫn là trẻ nhỏ. Huống chi nào có quy định chỉ trẻ con mới được mặc đồ mới ngày Tết, còn người lớn thì không?”
“Chúc anh ngủ ngon, ông xã.”
“Ừ, đều là của em cả.”
Cô cẩn thận xé bao lì xì, ngoài một khoản tiền mừng tuổi cố định, còn có một chiếc chìa khóa xe cùng một tấm thiệp.
Cô cười trong lòng anh, mở tấm thiệp.
“Không lạnh à?” Chu Đình Tắc hỏi.
Tiếng chuông xa xăm ngân vang, báo hiệu một năm mới sang trang.
Cô nghe vậy chỉ bặm môi, chẳng buồn đáp. Thử hỏi, làm cái chuyện đó ngay trong văn phòng, đổi lại là ai mà chẳng căng thẳng?
Theo lẽ thường, trẻ con mới cần quần áo mới đón năm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô đã nói thế, anh sao có thể từ chối:
Chương Uẩn Nghi ngắm đứa trẻ của bạn bè đang chơi đùa cách đó không xa, bỗng nhiên bật ra một ý nghĩ: “Chúng ta… trước ba mươi lăm tuổi, sinh một đứa con nhé?”
Anh nhàn nhã: “Năm nào mà chẳng có.”
Ngày mai sẽ bắt đầu cập nhật câu chuyện của Chung Linh, chắc chỉ hai ba chương thôi [cho bé ngó với] Bạn nào không thích đọc cp phụ thì có thể dừng tại đây. Một lần nữa cảm ơn mọi người đã đồng hành và ủng hộ~ [hôn hôn][tim hồng]
“Anh quá đáng lắm rồi đấy…”
“Dạo này Mạnh Tuy bị thúc ép chuyện cưới xin. Hôm trước, trong một buổi tiệc rượu, anh còn nghe người ta bàn tán về chuyện Mạnh gia và Thẩm gia có thể sẽ liên hôn.”
Thực ra có biết thì cũng chẳng bận tâm.
“Ra ngoài đi dạo một chút nhé?”
Lư Tĩnh Mạn nhắn lại:
Chương Uẩn Nghi:
Cô bật cười, giơ que sáng lên ra hiệu: “Vậy anh châm thêm cho em đi.”
“Sao lại hồi hộp thế?”
Ngày tháng cuốn trôi, chưa mấy chốc đã sắp đến kỳ nghỉ Tết. Năm nay, Chương Uẩn Nghi không đợi đến tận ba mươi mới nghỉ. Làm xong ca trực ngày hai mươi tám, cô theo Chu Đình Tắc về nhà họ Chu.
“Hy vọng chẳng có việc gì, để bọn tôi được nghỉ trọn một ngày.”
Chương Uẩn Nghi:
Chu Đình Tắc nhìn kỹ, quả nhiên thấy những hạt tuyết lả tả bay.
“Biết rồi.”
Tết Nguyên đán năm nay rơi vào đầu tháng Hai. Trước khi tháng Hai tới, cả hai đều bận rộn đến nỗi không kịp về thăm nhà họ Chu, ngày ngày chỉ quanh quẩn giữa công ty và nhà riêng.
Chuyện Thẩm Thư Yểu và Mạnh Tuy có kết hôn hay không, tất cả vẫn còn bỏ ngỏ, chưa có định luận. Chương Uẩn Nghi không muốn gặng hỏi thêm, tránh làm người khác thêm phiền não.
Nghe cô ấy kể, Chương Uẩn Nghi thấy lòng mình chùng xuống, thương cảm mà không biết phải an ủi thế nào, chỉ có thể lặng lẽ ở bên, cùng uống thêm vài chén để cô ấy nhẹ nhõm hơn.
Thẩm Thư Yểu thở dài:
Hai người ngồi đối diện, bữa tối không phải quá cầu kỳ, nhưng hương vị ngon, mà người ngồi bên kia lại càng khiến lòng an yên. Vừa ăn vừa trò chuyện, không khí ấm áp và dễ chịu, đủ để xua đi mỏi mệt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô đỏ mặt, vội đưa tay đẩy gương mặt anh đang kề sát, thẹn thùng thì thào:
Tuyết rơi suốt một đêm, tình yêu của họ, bền lâu một đời.
“Ơi?” Anh mỉm cười nhìn cô, mắt mày dịu dàng, “Sao thế?”
“Đúng, anh phiền.”
Chương Uẩn Nghi thở ra một hơi: “Không nghiêm trọng chứ?”
“Không sao, dạo này cúm nhiều, mày với Chu tổng cũng nên chú ý một chút.”
Anh bật cười, chẳng những không giận mà còn ngoan ngoãn gật đầu:
Anh nghiêng đầu nhìn cô: “Em muốn thấy tuyết sao?”
Cứ thế đi dạo hai, ba tiếng đồng hồ, cuối cùng Chương Uẩn Nghi được mua cho ba, bốn bộ liền.
Quả nhiên, phán đoán ấy không sai. Chuyện hôn sự này, không chỉ là tin đồn.
Hai mẹ con đi dạo phố, còn Chu Đình Tắc và viện trưởng Chu ở nhà nấu cơm tối.
Chương Uẩn Nghi cong khóe môi, vòng tay ôm cổ anh: “Chu Đình Tắc.”
Trên đó vẫn là nét chữ quen thuộc, ngắn gọn mà chân thành:
Phố xá ngày lễ, dù tiết trời buốt giá, nhưng người qua lại vẫn tấp nập, tiếng cười nói rộn rã. Họ cứ đi được một lúc lại dừng, khi thì ghé vào một quán nhỏ, khi lại đứng bên vệ đường xem các bà các cô đang nhảy múa ngoài quảng trường. Lặng lẽ cảm nhận nhịp sống đang cuộn chảy, bình yên mà thân thuộc. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đói chưa?” Anh nhẹ nhàng siết tay cô, kiên nhẫn hỏi.
Dạo này bé không có nhiều cảm hứng, nên tạm thời chưa viết thêm. Sau này sẽ cân nhắc viết vài phiên ngoại nho nhỏ tặng mọi người.
Rồi anh bế cô lên, giọng đầy thương lượng:
“Không, tôi đang ở nhà rồi, sao thế?”
“Cô định đi đâu?”
Nhưng Thẩm Thư Yểu thì nhìn như khổ tâm lắm. Dù lần này có thể tránh, nhưng lần sau, lần sau nữa thì sao?
“Anh chẳng phải đã hứa sẽ làm tôm chiên mù tạt cho em mà?”
“Nóng đấy, thổi rồi hãy uống.”
Sáng hôm sau, Chương Uẩn Nghi được Chu Đình Tắc gọi dậy cùng dán câu đối. Hai người dán xong ở nhà, lại lái xe đến căn biệt thự song lập đang ở, dán hết câu đối mới quay về ăn cơm trưa.
“Anh… vẫn phải tiếp tục tăng ca cùng em chứ?” Cô thử thăm dò.
Tác giả có lời muốn nói:
Cơm đoàn viên xong, ông bà cũng không giữ vợ chồng trẻ ở lại bầu bạn. Đúng lúc ấy, Mạnh Tuy gọi ra ngoài, Chương Uẩn Nghi liền cùng Chu Đình Tắc ghé qua căn viện mà đám bạn đã tìm sẵn để tụ tập. Một nhóm người quây lại, ríu rít náo nhiệt.
Cô kiễng chân, khẽ hôn lên môi anh, giọng ngọt ngào: “Năm mới vui vẻ.”
Anh vòng tay ôm lấy cô, cúi đầu khẽ hôn.
Chương Uẩn Nghi khẽ chớp mắt, cười: “Ừ, được thôi.”
Dù gì thì anh cũng sắp ba mươi lăm rồi.
Anh nhướng mày: “Muốn nói gì?”
Đến khi Chương Uẩn Nghi hoàn hồn, ngoài cửa sổ trời đã tối mịt, những tòa cao ốc xa xa sáng rực đèn. Mồ hôi lấm tấm trên người cô, nhưng gương mặt lại đỏ ửng một cách khác thường.
Trong viện tuy cấm pháo hoa, nhưng vài cây pháo sáng nhỏ thì chẳng ai ngăn cản. Trong tay Chương Uẩn Nghi bất ngờ bị nhét một nắm lớn, cô liền đưa cho Chu Đình Tắc châm lửa. Ánh sáng lấp lánh tỏa ra, cô và anh vô tình chạm ánh mắt, cùng nhau nở nụ cười.
Đoạn phu nhân mỉm cười đáp: “Năm mới vui vẻ, mai gặp lại.”
Chương Uẩn Nghi đáp:
Anh cười khẽ, xoa đầu cô: “Được.”
Đoạn phu nhân mắt nhìn tinh tế, cũng hợp với gu thời trang trẻ trung, những món mà Chương Uẩn Nghi thấy có hơi táo bạo thì bà lại không ngại, còn hăng hái giục con: “Con thử đi, chắc chắn mặc vào sẽ rất đẹp.”
Chu Đình Tắc còn chưa kịp trả lời, điện thoại Chương Uẩn Nghi lại reo lên.
Hai người tay trong tay trở về, từ cơn gió lạnh ngoài trời bước vào hơi ấm trong nhà. Thấy họ vào, Đoạn phu nhân cùng Chu Lý Đàn ngoái lại: “Lại đây, sưởi cho ấm.”
Chiếc xe trước của cô đã đi nhiều năm, anh vốn muốn đổi sớm nhưng cô cứ bảo không cần. Năm mới, anh quyết định làm cô bất ngờ.
Chương Uẩn Nghi bật cười, nhắc khẽ: “Mẹ à, con đã hơn ba mươi rồi.”
Khóe môi anh cong lên: “Anh thấy được, nhưng anh còn muốn thêm hai năm thế giới chỉ có hai chúng mình.”
Chương Uẩn Nghi cuộn trong lòng Chu Đình Tắc, cùng anh hẹn ước và mơ về tương lai.
Chương Uẩn Nghi vòng tay ôm lấy cổ anh, để mặc anh bế vào phòng tắm trong văn phòng. May mà nơi này có sẵn chỗ rửa ráy, bằng không cả hai đã chật vật đến khó coi. Chỉ là, đôi tất mỏng của cô không thể giữ lại, váy thì miễn cưỡng vẫn tạm ổn.
Câu hỏi ấy làm cô nghẹn lại, không biết phải trả lời thế nào. Nói là không thích thì không đúng, chỉ là… quá k*ch th*ch, quá dữ dội, vượt quá sức chịu đựng. Trước kia cũng từng có hai lần mạo hiểm, nhưng chưa lần nào trọn vẹn. Nên lần này, dư chấn mạnh hơn gấp bội.
“Còn chịu được không?”
“Từ trước đến giờ tôi đâu có thấy Chu Đình Tắc thích mấy trò này?”
Nếu không, Mạnh Tuy đã chẳng rủ anh ra ngoài uống rượu.
“?”
Chu Đình Tắc ngắm vẻ mặt cô, cố tình gặng hỏi:
Chương Uẩn Nghi “à” một tiếng, quay sang cười với anh: “Thì là em chứ sao. Thế nào?”
“Vậy anh cho tôi mượn vợ yêu Uẩn Nghi nhà anh vài tiếng được không?”
“Đi tắm nhé?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chu Đình Tắc khựng lại, mặt toàn vẻ kinh ngạc: “Em nói gì cơ?”
Là Thẩm Thư Yểu gọi, hỏi cô tối nay có phải tăng ca không.
Buổi sáng loay hoay mua sắm xong, buổi chiều, Đoạn phu nhân còn lôi cô ra phố, nói rằng: “Năm mới rồi, cũng phải sắm mấy bộ đồ mới.”
“Thơm quá.”
Thẩm Thư Yểu cười khẽ:
Hai người thay đồ, khoác áo phao dài, quấn mình thật kín rồi ra ngoài.
Hai người say mê nghịch đám pháo sáng, khiến những người trong nhà nhìn qua cửa sổ cũng phải bàn tán:
“Không chắc.” Nhưng anh đoán, nếu cả hai gọi điện cầu cứu, chắc hẳn là đang do dự.
Chương Uẩn Nghi ngồi bên cạnh, thấy anh cúp máy, bèn hỏi:
Về đến nhà, Chương Uẩn Nghi vào phòng tắm gội đầu, tắm rửa lại một lượt. Trong khi đó, Chu Đình Tắc đã đi thẳng vào bếp, chuẩn bị bữa tối cho hai người.
Rửa mặt xong, Chương Uẩn Nghi nhận được một phong bao đỏ từ Chu Đình Tắc.
Tiện thể bật mí, Tần Tranh chính là chị gái của tổng giám đốc Úc trong Biết rõ cố hãm sắp ra mắt. Nhân vật này cũng từng xuất hiện trong Tín Hiệu Tình Yêu và Ôn Nhu Tập Kích.
Đến khi cơn buồn ngủ kéo tới, cô ngái ngủ thì thầm:
Mùa đông, bóng đêm buông xuống rất nhanh.
Trước khi rời đi, cô còn nghiêm giọng bắt anh phải dọn dẹp sạch sẽ văn phòng. Chỉ đến khi anh lau chùi gọn gàng, cô mới ngập ngừng theo anh ra ngoài.
Sáng hai mươi chín, cả nhà bốn người cùng nhau đi siêu thị sắm Tết. Thực ra, vợ chồng giáo sư Đoạn đã lục tục mua kha khá, nhưng vẫn còn thiếu thứ này thứ kia. Hơn nữa, đã lâu lắm rồi Chương Uẩn Nghi không trải qua cảm giác đi siêu thị, đi chợ cùng người nhà để chọn mua đồ Tết, nên ba người mới cố ý chờ cô, muốn để cô cùng tham dự.
Chu Đình Tắc cười khẽ:
“Quán nhỏ lần trước cô đưa tôi tới. Ở đó kín đáo, cũng chẳng sợ bị chụp ảnh.”
“Anh phiền c·h·ế·t đi được…”
Chương 81: PN14: Tuyết rơi suốt một đêm, tình yêu của họ, bền lâu một đời.
Chương Uẩn Nghi chớp mắt:
Sợ hai người đàn ông ở nhà thiệt thòi, Đoạn phu nhân cũng chọn cho viện trưởng Chu một chiếc áo khoác, còn Chu Đình Tắc cũng có phần. Chương Uẩn Nghi thì tinh tế chuẩn bị cho mỗi người một chiếc cà vạt, coi như quà Tết.
Lúc quay về, Chương Uẩn Nghi ngước nhìn bầu trời: “Dự báo nói mai có tuyết, anh nghĩ có rơi thật không?”
“Hơi đói rồi.”
Đến cuối tháng Một, một cuộc gọi từ Mạnh Tuy tới tìm Chu Đình Tắc rủ đi uống rượu.
“Hửm?”
Cúp máy, hai vợ chồng liếc nhìn nhau.
Mọi người quây quần, vừa ăn vừa trò chuyện, náo nhiệt ấm cúng.
“Tôi muốn uống một chút, cô đi cùng tôi được không?”
Mãi đến khi cô năn nỉ rằng “qua Tết sẽ có mẫu mới, mẹ đừng mua thêm nữa”, Đoạn phu nhân mới chịu thôi.
“Ừ.” Chương Uẩn Nghi gật đầu.
Câu chuyện của Uẩn Nghi và Tổng giám đốc Chu đến đây là khép lại rồi~
“Còn gì nữa?” anh gặng hỏi.
“Chắc chắn sẽ vậy.”
“Khoác thêm áo là được mà.” Cô mỉm cười, “Anh đi không?”
“Được,” giọng anh thấp ấm, “nếu mai không có tuyết, thì mấy hôm nữa chúng ta sẽ đi ngắm tuyết.”
Tối hôm đó, cả nhà ai nấy đều sớm rửa mặt, yên giấc.
“Được, tôi qua ngay nhé.”
Thân Thành cấm đốt pháo hoa, vậy mà trong lúc cả nhà ngồi trong phòng, thỉnh thoảng vẫn nghe vẳng lại tiếng pháo nổ ngoài phố.
Lư Tĩnh Mạn:
Bữa trưa ăn ở nhà.
Lời ấy quả thật chí lý, Chương Uẩn Nghi không cách nào cãi lại, đành gật: “Vậy thì con sẽ xem thêm một chút.”
Chương Uẩn Nghi và Chu Đình Tắc không phải người trong cuộc, bỗng thấy chẳng biết nên nói gì. Huống hồ, dẫu có nói cũng vô ích, đó là việc của hai nhà Mạnh – Thẩm. Tất nhiên, nếu cả hai đương sự không đồng ý, e rằng cha mẹ hai bên cũng đành bất lực.
“Có chuyện gì vậy?”
Thấy chìa khóa, cô ngẩng đầu kinh ngạc: “… Đây là gì vậy?”
Đó chỉ là một đoạn xen nhỏ trong guồng công việc tất bật của hai vợ chồng.
“Lần sau không thế nữa, được không?”
Trên đường về, Chương Uẩn Nghi nhìn ra ngoài cửa kính, chợt reo khẽ: “Anh ơi!”
Chương Uẩn Nghi vừa vận động kịch liệt, bụng đã sớm réo cồn cào, lúc này càng nóng lòng muốn được ăn.
Những lúc rảnh rỗi hiếm hoi giữa công việc bộn bề, cả hai đều rất trân quý khoảng lặng giản dị mà bình yên ấy.
Hai người im lặng vài giây, rồi cô hỏi:
Hóa ra dự báo cũng có lúc chuẩn xác.
Chung Linh nói: “Vừa nãy cô ấy đến bệnh viện, tao có gặp và trò chuyện một chút. Cô ấy cũng không nói chắc chắn, chỉ bảo là có thể thôi.”
Khi đã ngồi yên vị trong xe, Chương Uẩn Nghi mới thở phào một hơi dài. Chu Đình Tắc bật cười trước vẻ căng thẳng của cô, khóe môi khẽ nhếch:
Cả hai hôm nay đều kỳ lạ thế này…
“Ngủ ngon, bà xã.”
Cô khẽ cười, ánh mắt cong cong:
Cô bật cười, lắc lắc phong bao: “Vậy em mở ngay nha?”
Chơi đủ rồi, họ mới trở vào, cùng mọi người ngồi trước ti vi xem Xuân Vãn. Đợi đến khuya, ai nấy cũng lần lượt ra về.
“Ý anh là… Mạnh Tuy và ngôi sao lớn nhà ta á hả?”
Chu Đình Tắc múc cho cô một bát canh, dịu giọng dặn:
Đợi đến lúc cô bước ra, mái tóc còn phảng phất hơi nước, thì trên bàn ăn cũng đã bày xong bữa cơm nóng hổi.
Rõ ràng cô đã nói sợ, vậy mà anh vẫn cố chấp.
Kẻ gây chuyện ôm lấy cô, đặt cô ngồi lên bàn làm việc, vẫn chưa nguôi cơn lưu luyến mà khẽ hôn lên đôi môi đỏ mọng còn sưng, vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi, giọng khàn khàn:
Vài ngày sau, Chương Uẩn Nghi đã nhận được tin nhắn của Chung Linh:
Trong phòng, đèn sáng vàng ấm áp, hơi thở ngập tràn tình yêu.
Chung Linh đáp: “Cảm lạnh mấy hôm chưa khỏi, trợ lý lo lắng nên đưa đi khám. Tao vừa khéo gặp được.”
Chu Đình Tắc xoa thái dương, khẽ nói:
Huống hồ, chủ quán lại quen thân với họ.
Chu Đình Tắc cũng ngẩng theo: “Có thể lắm, năm nay vẫn chưa có tuyết.”
Chương Uẩn Nghi nghĩ một chút:
Chương Uẩn Nghi khẽ nhíu mày: “Cô ấy đến bệnh viện? Sao thế?”
Cô hiểu, Chu Đình Tắc trong chuyện này luôn mang chút ngang ngược, thậm chí có phần tàn nhẫn. Nhưng dẫu vậy, cô vẫn đánh giá thấp anh. Nghĩ tới đây, giọng cô nhỏ xíu, run rẩy:
Lúc đó đã hơn chín giờ tối.
Chương Uẩn Nghi cười đáp: “Vâng, con tới đây.”
Chu Đình Tắc thì khác, vốn để sẵn quần áo trong công ty. Áo sơ mi của cô thì nhăn nhúm cả, cuối cùng đành mặc tạm chiếc sơ mi rộng thùng thình của anh. Cũng may là mùa đông, áo khoác ngoài của cô đủ dày, chẳng lo ai nhận ra điều gì bất thường.
Chu Đình Tắc cũng tự biết mình lấn lướt, lập tức cúi đầu nhận sai, giọng dịu hẳn:
“Cả năm ngoái cũng chẳng có.” Cô khẽ thở dài.
Cả kỳ nghỉ Tết Dương vừa rồi, cô chưa kịp ở bên anh. Tối nay ra ngoài hít thở chút không khí, cũng xem như cùng anh đón năm mới.
“Anh ấy có chuyện gì sao?”
Cô giơ tay chỉ ra ngoài, mắt long lanh: “Hình như đang có tuyết kìa.”
Anh gật đầu.
Khóe môi Chương Uẩn Nghi cong cong: “Con hơn ba mươi rồi, Tết nhất còn phải mua đồ mới ạ?”
—
Chương Uẩn Nghi chỉ cảm thấy mình như đứa trẻ, có người lớn dắt tay, đưa đi mua hết những thứ mình thích, mình thèm.
Chương Uẩn Nghi liếc anh: “Anh nghe rồi đấy thôi.”
“Ba mẹ, chúc mừng năm mới.” Trước khi về phòng nghỉ, cô nói với Đoạn phu nhân và Chu viện trưởng, “Chúc hai người năm mới mạnh khỏe, mai con sẽ chúc Tết chính thức.”
“Đi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.