Hồ Đào Cái Kẹp - Sấn Vãn Thính Chu
Sấn Vãn Thính Chu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 27
Hồ Đào lắc đầu: “Không có nguyện vọng gì.”
“Wow, biệt thự hướng biển!” Vân Hàm hưng phấn mà đánh giá.
Hồ Đào chỉ chỉ trên lầu: “Cậu có thể chạy lên lầu lấy một chiếc áo khoác khác mà?”
Cậu ta dường như có thể nhìn thấy hình bóng của mình phản chiếu ngược lại trong đôi mắt to xinh đẹp của Vân Hàm, sau đó mới hồi phục lại tinh thần nhớ tới chuyện quan trọng, thở dài cảm thán đúng là sắc đẹp hại người.
Biết được là pháo hoa mọi người đều thực nóng lòng muốn thử, rốt cuộc mấy năm nay pháo hoa pháo ống trúc đều được quản rất nghiêm muốn nghe tiếng pháo hoa đêm Tất niên cũng hiếm.
Hồ Đào ghé vào trên bàn, chỉ chừa lại cho Tiết Vọng một cái ót: “Uk.”
Tống Phong vô cùng ủng hộ: “Đi biển rất tốt, đúng là Tiết Tổng ra ý tưởng rất tốt!”
Tiết Vọng nhìn biển rộng, cười mở miệng: “Hy vọng năm mới, tiếp tục làm bạn cùng bàn với Hồ Đào.”
Sau một hồi chuẩn bị, nguyên liệu cũng đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Hồ Đào cùng Tiết Vọng ngồi ở phía trước, Vân Hàm và Tống Phong ngồi ở giữa, Triệu Lễ bị Tống Phong đuổi đến xuống dưới ngồi cùng với Tiêu Lâm Thất. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tống Phong xuy một tiếng: “Cậu nghĩ đi đâu vậy, đây là pháo hoa. Hiện tại thành phố đều không cho nổ, tôi rất vất vả mới mua được đó.”
“Tiết Vọng cậu thuê cái này sao, chắc đắt lắm ?” Tống Phong hỏi.
“A, bởi vì mình nghĩ muốn trải qua đêm giao thừa với những người bạn tốt.”
Giờ phút này bọt sóng từng lớp xô vào bờ, ánh hoàng hôn trên biển màu hồng tím vô cùng đẹp mắt.
Vẻ mặt Tiết Vọng hiên ngang lẫm liệt: “Không có sao cả, tôi không sợ lạnh.”
Hồ Đào sững sờ một lúc, đợi đến lúc cô quay lại thì Tiết Vọng đã đi xa. Dường như anh biết cô đang nhìn liền vừa đi vừa vẫy vẫy tay.
Buổi sáng lúc cô tới cũng không có lạnh như vậy, trước đó ở trong nhà họ Tiết có máy sưởi ấm nên cũng không có phát hiện, hiện tại gió rét mãnh liệt như vậy Hồ Đào chỉ mặc có một chiếc áo dệt kim có chút không chịu đựng được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiết Vọng dẫn mọi người đến một biệt thự gần biển có nhất nhiều phòng, đủ cho cả 6 người. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Vậy mình cũng là bạn tốt của cậu sao?” Tống Phong có chút ấp úng.
Mấy người nghe vậy cũng càng thêm cảm thấy giờ phút này phá lệ năm tháng trầm lặng, nhưng nhìn Tống Phong đang gặm dở cái cánh gà, lại đột nhiên cảm thấy bầu không khí bị phá vỡ.
Tống Phong mua pháo hoa tiên nữ, sau khi đốt lửa một đám thiếu niên lại cùng nhau cầm đứng ở bờ biển.
Hồ Đào gật gật đầu: “Được.”
Gần tối, Tiết Vọng nhìn đồng hồ trên tay: “Tôi đưa cậu về trước, buổi tối chắc bố mẹ tôi sẽ về.”
Tống Phong thu liễm: “Bởi vì, trước đó cậu toàn từ chối lời mời của bọn mình thôi.”
Tiết Vọng cũng chú ý tới quần áo mỏng manh của cô: “Sao cậu lại mặc ít quần áo như vậy?”
Đồng hồ vừa lúc chỉ hướng 0 giờ, mọi người trong tay cầm pháo hoa vẫy vẫy hô vang.
Đ* cậu có tiền cậu có lý.
Tiết Vọng thay đổi tư thế, dựa vào bàn nhìn chằm chằm Hồ Đào: “Tiểu Hồ Đào cậu có đi không?”
Tiết Vọng hiếm khi lại thống nhất ý kiến với cậu ta: “Đêm giao thừa cùng nhau ra ngoài chơi đi.”
Từng chùm ánh sáng lấp lánh soi rọi đêm đen trên bờ biển, so với ánh sáng ban ngày lại là một khung cảnh xinh đẹp khác.
“Ai nha, đừng như vậy cậu xem ở đây có biển rộng, gió nhẹ, thịt nướng còn có nhiều bạn tốt ở bên nhau, quả thực là quá lãng mạn.” Tống Phong cảm khái.
Tiết Vọng trực tiếp kêu Lão Trần lái xe thương vụ trong nhà tới, có thể đủ cho cả đồ và người cho năm người.
Nghe thấy câu trả lời này, Tống Phong vừa tan học đã chạy vọt vào WC, gửi rất nhiều tin nhắn cho Triệu Lễ nhưng lại quên đề cập tới cuộc hẹn đi chơi đêm giao thừa.
“Cậu ước nguyện cái gì vậy?” Tiết Vọng hỏi Hồ Đào.
Tiết Vọng chỉ nói một chữ: “Mua.”
Tiêu Lâm Thất: “……”
Còn có chính mình có thể theo đuổi được cô gái tốt đẹp ấy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Triệu Lễ chỉ chỉ cái giá phía dưới lò nướng: “Cái này còn không phải sao?”
Sáu người vây quanh giá nướng, cùng nhau trò chuyện chờ đồ ăn chín.
Ánh mắt Tống Phong nhu hòa mà nhìn cô cũng đi theo cầu nguyện: “Hy vọng một năm mới, mọi người đều bình an khỏe mạnh!”
Vân Hàm thấy cậu ta như vậy, nhịn không được cong môi cười: “Tại sao cậu lại vui vẻ như thế chứ?”
Triệu Lễ: “Đây là thịt nướng dưới ánh nến đi.”
Cách đó không xa thiếu niên đang đứng cùng nhau, ánh hoàng hôn phủ lên từng người thật diễm lệ, xinh đẹp.
Tống Phong cũng chọc chọc bả vai Vân Hàm, cô ấy đang sửa sang tài liệu học tập liền ngẩng đầu lên mở to đôi mắt ngây thơ nhìn Tống Phong.
Hai người cứ như vậy mặc áo khoác cùng nhau ra cửa, gian nan vượt qua gió lạnh tới nhà trọ của Hồ Đào.
Tới sau giờ học buổi tối, Tống Phong mới nhớ lại kế hoạch đêm giao thừa liền nhắn liên tiếp tin nhắn vào trong nhóm, kế hoạch như thế mà được đặt ra.
Vừa mới ôn nhu nháy mắt bị đánh vỡ.
Giao thừa trường chỉ học nửa ngày buổi sáng, buổi chiều hợp với Nguyên Đán tổng cộng được nghỉ ba ngày rưỡi.
Đôi tay Vân Hàm nắm chặt ở trước ngực, thành kính ước nguyện: “Hy vọng năm mới, việc học thành công, bạn bè đều ở bên cạnh.”
Thanh âm u ám của Triệu Lễ truyền từ đầu kia điện thoại: “Tôi không biết còn tưởng cậu ấy đồng ý làm bạn gái của cậu đấy, kết quả chỉ vì như thế này?”
Tống Phong gõ từng chữ trả lời: Cậu thì biết cái gì, từ bạn học đến bạn gái chính là một bước nhảy vọt đó.
Sau khi no bụng, Tống Phong lại lấy một cái túi đen thật lớn từ trong cốp xe ra.
Đốt xong pháo hoa đã là 1 giờ sáng, mọi người cùng nhau thu dọn rác trên bờ biển rồi chuẩn bị nghỉ ngơi.
Hồ Đào không nói gì định mở cửa muốn lên lầu, Tiết Vọng đột nhiên di chuyển lại gần, ở bên tai cô thấp giọng nói: “Hôm nay là ngày sinh nhật vui vẻ nhất của tôi.”
Lúc tới biển, đã là chạng vạng tối.
Tiêu Lâm Thất cảm thấy cảnh này rất đẹp, vừa lúc lại mang theo camera tới. Đem camera cách đó không xa, đặt xong liền quay lại chơi đùa cùng với mọi người.
Tống Phong vẫy vẫy tay, ý bảo mấy người xung quanh nhìn về phía cậu ta: “Các đồng chí, đêm giao thừa có ý nghĩa rất lớn chúng ta phải bắt đầu lên suy nghĩ cho thật tốt.”
Hồ Đào nhấc lên mí mắt liếc anh một cái, không nói gì.
Chương 27
Triệu Lễ cũng không nhìn rõ trên tay cậu ta là đồ gì: “Tống Phong, liên quan đến pháp luật tôi không làm được đâu.”
Triệu Lễ vỗ vỗ vai Tiêu Lâm Thất: “Ôi, lão Thất chúng ta cùng là thân phận những con người lưu lạc.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nháy mắt đã đến tháng mười hai lại chuẩn bị được đón một năm mới, Tống Phong cái người mê chơi này lại kìm nén không được, bắt đầu suy nghĩ xem đêm giao thừa nên đi chơi ở đâu.
Hồ Đào ngẩn ra, không dự đoán được anh sẽ ước cái này: “Ai muốn tiếp tục ngồi cùng bàn với cậu.” Trong giọng nói lộ ra ghét bỏ, khóe miệng lại giấu diếm cong lên……
“……”
“Vân Hàm, đêm giao thừa cậu có muốn đi cùng bọn mình không?”
“Im đi, để mình cậu nhảy tôi đi chơi game.”
Sau khi chụp ảnh, mọi người cùng nhau ước nguyện chúc phúc trước biển rộng bao la.
Hồ Đào không quan tâm: “Không có gì thú vị, tôi muốn ở nhà ngủ.”
Bởi vì biển cách khá xa nội thành nên tan học mọi người đã nhanh chóng về nhà thu thập đồ đạc.
“…”
“Uk nhỉ, tại sao tôi lại không nghĩ tới cơ chứ.” Tiết Vọng chạy vội lên lầu lấy áo khoác.
Tâm nguyện này Tống Phong cũng không nói ra, chỉ nói thầm trong lòng.
Những nụ cười tươi tắn trong ống kính được phủ lên bởi ánh sáng pháo hoa, sau lưng là biển lớn mênh mông và ánh sao trong đêm. Lúc đến giờ mọi người cùng nhau hô vang ”Năm mới vui vẻ”
Vân Hàm do dự một chút, Tống Phong thấy thế đã chuẩn bị tinh thần bị từ chối nhưng bất ngờ cô ấy lại mở miệng: “Có.”
Xuống xe, bốn nam sinh lấy đồ đạc đã chuẩn bị kĩ lưỡng trong cốp xe ra, ở trên bờ cát đặt giá nướng BBQ , Hồ Đào cùng Vân Hàm ở bên cạnh chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
“……”
Tống Phong nhịn không được giơ lên hai tay hô to: “Thật tốt quá!”
Tiết Vọng không tiếp lời, gõ tay lên bàn trầm ngâm suy nghĩ: “Đi biển đi.”
“Vậy thì để tôi ước thay cho cậu vậy.”
Hai người đi đến cửa, Tiết Vọng mới mở cửa ra, gió lạnh giống không buông tha một khe hở nào liều mạng tiến vào, Hồ Đào nhịn không được lùi về phía sau.
Lão Trần nhìn ra cửa xe thấy những nụ cười ngây ngô, hạnh phúc cách đó không xa, không khỏi cảm thán đây đúng là thời gian tươi đẹp nhất của con người.
Ngửi thấy mùi bạc hà quen thuộc bao quanh người, Hồ Đào cảm thấy ấm áp nhưng lại nhíu mày nhìn Tiết Vọng: “Vậy cậu phải làm sao bây giờ?”
Vân Hàm gật gật đầu, nghiêm túc thuần túy nhìn về phía cậu ta: “Đương nhiên.”
“Lấy đâu ra ánh nến?” Tiêu Lâm Thất hỏi anh ta.
Tống Phong cảm động đến phát khóc: “Quả nhiên vẫn là hảo huynh đệ, thời khắc mấu chốt vẫn là đối với tôi có tình có nghĩa!”
Còn không đợi cô trả lời, Tiết Vọng đã cởi áo lông vũ trên người mình khoác lên vai cô.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
