Họ Nói Tôi Là Thiên Kim Thật
Khuyết Danh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4: Chương 4
Sau ngày hôm đó, tôi cảm thấy bên tai mình thanh tịnh hơn rất nhiều, mặc dù Lâm Hạo Thạnh và mấy đứa khác vẫn đến lớp đúng giờ.
Tần Hoài Thước im lặng một lúc, rồi trả lời: "Anh không chắc thành công đâu đấy.”
Thế nên vào một buổi trưa nọ, lúc Lâm Hạo Thạnh đang gục đầu ngủ trên bàn, cậu ta bỗng cảm thấy có gì đó không ổn, mở mắt ra thì phát hiện một con rắn nhỏ màu đen đang thò đầu ra từ ngăn bàn, phùng mang về phía cậu ta, cả lớp học lập tức náo loạn.
Tôi đã thành công chuyển vào ở trong trường. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mấy đứa con nhà giàu nghe theo Lâm Hạo Thạnh thường làm mấy hành động nhỏ nhặt, ví dụ như làm rơi sách của tôi xuống đất, rồi nói một câu xin lỗi không đau không ngứa, hoặc là đặt mấy con côn trùng nhỏ lên bàn tôi.
Một lúc sau, tiếng sột soạt vang lên, một con rắn nhỏ màu đen từ từ bò từ đèn bàn xuống cổ tay tôi, thè chiếc lưỡi đỏ nhưng lại dịu dàng ngoan ngoãn và đáng yêu.
Tôi và nhà họ Tần sống dưới cùng một mái nhà, tôi nghĩ họ có thể nhận ra sự thay đổi trên người “Tần Diệu Đồng”, chỉ là họ đều ngầm quy kết sự khác biệt này là do tôi đã chịu khuất phục họ.
Tôi lắc đầu: “Thưa cô, không phải em.”
Tôi rất hài lòng.
Trong khái niệm của công tử nhà giàu này, hành động của tôi chẳng khác nào tự chuốc khổ vào thân.
Tôi mặt không biến sắc xem lại hình ảnh từ camera, các giáo viên và ban giám hiệu xung quanh đều có ánh mắt kỳ lạ, còn Lâm Hạo Thạnh thì bồn chồn không yên. (đọc tại Qidian-VP.com)
7
Việc những người xung quanh cô lập tôi, trong mắt tôi chỉ là những chuyện rất trẻ con, tâm trí của tôi cũng không thực sự là một thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi, hành động của những người cùng tuổi trong mắt tôi đầy ngây thơ và non nớt.
Đến đoạn băng sáng hôm nay, trước khi mọi người đến lớp, một con rắn đen từ từ bò qua khe cửa vào phòng. Nó luồn lách qua vài chiếc bàn rồi chui vào ngăn bàn của Lâm Hạo Thạnh.
Tần Hoài Thướ đã tốt nghiệp đại học, vào làm việc tại công ty, nói là niềm tự hào của ông ta cũng không quá lời. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng khi kiểm tra camera ngày hôm trước, chúng tôi không tìm ra ai là người bỏ rắn vào lớp. Thay vào đó, trong đoạn phim ngày hôm trước đó, lúc tôi vắng mặt, đám học sinh do Lâm Hạo Thạnh cầm đầu đã đặt mấy con sâu bướm lên bàn tôi với vẻ mặt hớn hở.
“Không phải cậu thì là ai?” Lâm Hạo Thạnh nói chắc nịch: "Cả lớp chỉ có mình cậu ngồi yên tại chỗ.”
Con rắn nhỏ màu đen lẩn mất trong tiếng hét hỗn loạn, sau đó Lâm Hạo Thạnh đứng trước mặt giáo viên chủ nhiệm, khẳng định chắc nịch con rắn là do tôi thả, vì lúc đó tôi tỏ ra quá bình tĩnh.
Tôi thản nhiên giải thích: “Chỉ là tôi không sợ rắn thôi.”
Thời gian gần đây, tôi rất thích ra ngoài để khám phá thế giới mới này.
Tần Diệp không đồng ý việc tôi ở nội trú.
Nhưng khi xem camera giám sát, phụ huynh của cậu ta cũng có mặt, hành vi công khai xúi giục người khác bắt nạt một cô gái của Lâm Hạo Thạnh khiến cả hai vị phụ huynh đều nhíu mày.
Camera giám sát.
Tôi rũ mắt, nói: “Nền tảng của con quá kém, con muốn dành nhiều thời gian hơn cho việc học, tranh thủ nâng cao thành tích sớm.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Không biết Tần Hoài Thước đã nói gì, ông ta sai người làm thủ tục cho tôi ở nội trú, tôi còn được ở trong phòng đơn.
Tần Tư Vũ hẳn là rất muốn tôi rời xa nhà họ Tần.
Tôi nhìn anh ấy, nói: “Em muốn ở nội trú, nếu thành tích không thay đổi thì hẵng nói sau, anh nói với cha mẹ giúp em được không?”
Tôi cười khẽ: “Tại sao tôi phải trả thù cậu? Cậu đã làm gì tôi à?”
Sau đó là chuyện phụ huynh học sinh và nhà trường tranh cãi, trường còn phải tổ chức diệt rắn và côn trùng một đợt.
Mặt cậu ta trắng bệch vì sợ hãi.
Tuy Tần Diệp có phần độc đoán, nhưng ông ta rất coi trọng con trai cả. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tuy không phải là chuyện gì to tát, nhưng đi mách cũng chưa chắc sẽ mang lại kết quả khiến tôi hài lòng.
Lâm Hạo Thạnh xem đến đây lông tóc dựng đứng, cậu ta đã tiếp xúc với con rắn ở cự ly gần như vậy suốt mấy tiếng đồng hồ.
“Cô ơi, việc này dù sao cũng không phải chuyện nhỏ, hay là chúng ta kiểm tra camera giám sát của lớp học đi?”
Ngay hôm đó, thiếu gia này xin nghỉ về nhà, nghe nói còn bị sốt vì hoảng sợ. Tối hôm đó, lớp học vắng mặt khá nhiều người, có lẽ vì sợ lại có rắn bò ra từ đâu đó.
Sau khi bị con rắn dọa cho một phen, tâm lý cậu ta giờ yếu ớt đến mức không thể chống đỡ.
Chương 4: Chương 4
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Tôi ngồi tại chỗ, hài lòng nhìn những người bạn học đang hoảng sợ xung quanh, ánh mắt lấp lánh nụ cười, cũng khoảnh khắc đó, ánh mắt tôi chạm vào ánh mắt của Lâm Hạo Thạnh.
Con trai tuổi này, đứa nào chẳng biết xấu hổ, chỉ là mức độ khác nhau mà thôi.
Trong ký ức của anh ấy, có lẽ đây là lần đầu tiên em gái vừa mới trở về nhà của Tần Hoài Thước đưa ra yêu cầu với anh.
“Sao thế được?” Giọng Lâm Hạo Thạnh rất kích động, cậu ta khẳng định chắc nịch: "Chắc chắn là cậu cố tình trả thù tôi.”
Tôi khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng chạm vào cái đầu nhỏ của nó.
Tiếng hét của Lâm Hạo Thạnh vang lên trước, sau đó cả lớp đều hét lên.
6
Hoặc còn có chút ngang bướng.
Một thứ rất hữu ích.
Giáo viên chủ nhiệm nghe xong liền nhìn tôi: “Bạn học Tần Diệu Đồng, em có gì muốn nói không?”
Anh ấy rất không hiểu: “Nếu muốn nâng cao thành tích học tập, nhà mình có thể mời gia sư cho em, không cần thiết phải ở nội trú.”
Những chuyện này đều không liên quan đến tôi. Đêm đó, khi trở về ký túc xá, tôi bật đèn bàn, học lại những bài đã bỏ lỡ.
Việc ở nội trú, tôi cũng đã nói với Tần Hoài Thước.
Nhưng tôi biết cuối cùng ông ta sẽ đồng ý.
Lâm Hạo Thạnh cứng họng không nói được gì, tôi nhìn giáo viên chủ nhiệm, nói:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.