Hồ Sủng: Nương Tử, Đừng Trêu Chọc Hoa Đào Nữa!
Thế Triền Miên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 93: Phản cảm lắm đó nha (Hoàn chính văn)
Thân ảnh có chút cô đơn.
Phượng Cửu U căng thẳng trong lòng, có chút do dự, nhưng rốt cục cũng bước ra khỏi kiệu hoa, đưa tay của mình cho người bên cạnh.
Phượng Cửu U nhíu mày, ngẩng đầu nói “Thanh” mở to mắt, đang muốn kinh hô, liền bị con hồ ly có đôi mắt hoa đào kia khóa môi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một người qua đường hảo tâm thấy vậy, đi tới bên cạnh hắn nói “Chàng trai trẻ, muộn thế này rồi sao không về nhà?”
Hai người đang hôn nhiệt tình nhìn nhau, cũng f quay đầu lại, nói với tiểu hồ y đang núp lùm “Con trai! Ra đây!”
Ống tay áo bị Phượng Cửu U túm chặt nhăn nhúm, Phượng Cửu U cắn chặt môi dưới.
(*) gậy để vén khăn hỉ
“Tân nương lên kiệu hoa!”
“Mời tân lang đón tân nương xuống kiệu.”
Hắn chậm rãi đè lên cơ thể nàng, nhẹ nhàng hôn xương quai xanh nàng, nỉ non “Nha đầu, ta yêu nàng.”
Cả phòng xuân sắc.
Hắn, không tới, Phượng Cửu U đứng dậy, mặc tân lang của nàng dẫn vào phòng.
Tân lang cuối cùng cũng uống xong rượu hỉ, hơi say trở về phòng, đôi mắt hoa đào mĩ lệ nhìn người ngồi trên giường trước mắt, mỉm cười, cầm lấy hỉ chử(*)một bên, nhẹ nhàng vén khăn che đầu của nàng.
Ở một căn nhà nhỏ nào đó.
Nàng trở tay ôm hắn, nói “Ta cũng yêu ngươi.”
Nhìn hai người coi người khác như vô hình, thở dài, nhảy xuống bậc thang, thức thời ngồi xổm xuống núp vào góc xem xuân cung.
Phượng Cửu U che miệng, kiềm chế tiếng nghẹn ngào, nước mắt chầm chậm rơi xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ta không thể có lỗi với Thanh Y, ta không thể chạy, chí ít, chí ít cũng phải đợi hôn lễ kết thúc!”
Một lát sau, liền nghe thấy tiếng kèn sáo khắp đường, vang tận mây xanh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thật là nhẫn nại!
Nơi đầy những đom đóm kia, có một người, đứng ở đó, rất lâu rất lâu.
Nhẫn nại!
Chương 93: Phản cảm lắm đó nha (Hoàn chính văn)
Aiz aiz aiz!
Lời của hỉ nương gần như khiến Phượng Cửu U muốn vén khăn lên, lập tức bỏ chạy, lại nhớ tới Hoa Thanh Y, nhớ tới người mà mình muốn tránh xa, nhịn xuống, bước lên kiệu hoa.
“Kính!” Nữ nhân nào đó bắt đầu gào giọng sư tử hà đông của mình, nhìn nam tử tuấn mĩ nháy mắt xuất hiện bên cạnh mình, chẳng hề kinh ngạc, nói “Ta muốn g·i·ế·t ngươi, vừa rồi đại phu bắt mạch, nói lão nương lại có thai rồi, cho xin hộ cái, ngươi cả ngày nhàn rỗi không có chuyện gì làm là thích đi tạo người à, lão nương muốn đi bụi!”
“Nhị bái cao đường!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hỉ nương cảm thấy bàn tay đặt trong tay mình đang khẽ run rẩy, cho rằng Phượng Cửu U đang căng thẳng, cười hắc hắc, nói “Không sao, thành thân mà, chớp mắt là xong, căng thẳng này ủa ngươi, giữ lại đến lúc động phòng đi.”
Kính nghe vậy, mừng rỡ ôm lão bà nhà mình gặm gặm, hôn hôn.
Cách đó không xa, một tiểu hồ ly xinh xắn như ngọc ngước đôi mắt hoa đào, vẻ mặt bất đắc dĩ, cắn cắn cai đầu xù lông nhỏ “Phản cảm lắm đó nha!”
Đáy lòng Phượng Cửu U căng thẳng, mặc dù chỉ là kết hôn giả nhưng, nhưng nàng…
Tóc trắng mềm mại cũng không vấn lên, vẫn xõa ra, giống như vừa ngủ dậy, như vậy lại thêm một phần khí chất mê người, hỉ nương vừa bước vào cửa ngây người, nói “Ớ, tân nương của chúng ta xinh đẹp quá, nào nào nào, đội khăn đỏ lên nào, hỉ nương ta dắt ngươi đi!”
nghe vậy, tiểu hồ ly vểnh chín cái đuôi xù lông lên, nghênh ngang tiêu sái đi ra, một một ngươi cho ta ta, ta còn lâu mới thèm xem.
Aiz, tiểu muội muội còn chưa ra đời của ta ơi, ca ca chia buồn với ngươi một phút trước nhé, chia buồn ngươi đầu thai bất hạnh giống ta, cha mẹ thật sự là có thể khiến người ta c·h·ế·t đuối đó.
Hai năm sau
Khẽ thở dài một hơi, Phượng Cửu U nhìn khăn đội đầu trước mặt, vô cùng phiền muộn.
Đôi mắt hoa đào chớp chớp, khóe môi câu lên thành vòng cung.
“Phu thê giao bái!”
Hắn rướn người lên, gạt tay nàng ra, dùng nụ hôn dịu dàng hôn đi nước mắt của nàng, giống như đối với em gái nhỏ, cẩn thận thổi lòng bàn tay. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nhất bái thiên địa!”
Người kia không nói gì, chỉ quay đầu lại, nhìn người qua đường.
Phượng Cửu U gật đầu, ngoan ngoãn để tỳ nữ bên cạnh đội khăn lên, rồi vịn vào hỉ nương đi ra ngoài.
Phượng cửu U bấm mạnh mình một cái, lúc nào rồi còn nhớ tới người này. Đau đớn từ bắp đùi truyền tới khiến Phượng Cửu U tỉnh táo lại rất nhiều, nghiêm mặt, đứng thẳng người.
Không biết, hắn có đến không.
Rèn châu vén lên, lò đốt hương, khói khạt quanh quẩn khắp phòng.
Không biết thế nào, người qua đường nhìn vào mắt người kia, nước mắt tuôn rơi.
Nữ tử mặc một bộ váy phượng hoàng hồng, khuôn mặt thanh lệ thoát tục, lại không có bất cứ biểu tình vui mừng quá mức nào, chỉ rủ mi, môi hơi mím, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.